Chap 6 : Quên người ko thể quên
Từ dạo biết nó có ny rồi :shame: em cũng tự biết mà rút lui. Cộng vs thái độ k nóng k lạnh như là akira phan vs thằng quang anh mặt :lol: kết hợp lại thì bố đứa nào mà còn tâm trí tán tỉnh.
Em tập trung trông nét xem chat show hàng free và lau nòng nọc rơi vãi chờ ngày báo điểm đại học. Cái gì đến cuối cùng cũng phải đến
3 môn 13 điểm rưỡi :sosad: chính thức tạch giãy đành đạch
Em khăn gói lên đường nhập học 1 trg cao đẳng ở ngoại thành :gach:
Ngày đầu xuống đây em nản lắm các thím ạ. Ruộng nương mênh mông thẳng cánh cò bay. Nhà hàng ăn uống thì vẫn lợp lá cọc tre, đường xá gạch đá lồi lõm điểm xuyết xen kẽ là những bãi cứt trâu thum thủm đen xì :byebye:
Em thuê 1 căn phòng trọ nho nhỏ bắt đầu cuộc sống thằng sv
Được một thời gian em chợt nhận ra em vẫn còn yêu con X nhiều thực sự nhiều lắm. Em chỉ tự lừa dối bản thân mình vì cái tôi quá lớn mà thôi
Em biết rằng mình vẫn còn cố chấp với nó lắm, nhiều khi nghĩ lại lắm lúc cứ bảo là nó điên. Chứ em cũng là thằng điên đi yêu con điên :byebye:
Em càng muốn quên nó đi thì lại càng nhớ. Cuối tuần đó em bắt xe từ trên trường về nhà bác. em quyết định đến nhà nó một lần xem sao. Em muốn biết tại sao nó lại tỏ ra khó chịu với em như vậy. Lâu nay nó sống ra sao, thế nào? và vô vàn câu hỏi chưa có lời giải đáp
Em đến cái nhà ngày xưa vẫn thường đưa đón nó đi học. Bấm chuông cửa, mãi vẫn ko thấy ai. Đang tính đi về thì một người đàn ông trung niên vọng ra hỏi
- Ai đấy
- Dạ cháu là bạn X, X Có nhà ko ạ
Cửa mở ra, đúng là chú nó rồi. 6 năm làm người đàn ông phong độ năm xưa già và béo hơn trước
- X nó ko ở đây từ lâu lắm rồi, cậu ko biết à?
- Dạ cháu bạn của X từ cấp 2, nên cháu k biết ạ
Ngập ngừng 1 chút, ông ta nhìn em bằng ánh mắt nghi hoặc. Dường như ông ta nhận ra điều gì đó, thốt lên kinh ngạc
- Cháu là N đúng ko?
Thái độ ông ta tốt hơn hẳn, mời em vào nhà chơi. Ông ấy cũng biết là em từ trước, ngày xưa đến nhà đưa đón con X đi học thỉnh thoảng vẫn gặp ông ấy. Ông ấy ko tỏ vẻ ngăn cấm cũng ko ủng hộ, chỉ khẽ gật đầu mỗi lần thấy em mà thôi
- Cháu đi đâu mà lâu lắm chú ko gặp
- Dạ cháu về quê ạ :sweat:
- Cháu vẫn chưa gặp lại X à
Ông ấy kể lể nói chuyện rất lâu. Cho đến khi ra về còn nói với em một câu
- Chú có lỗi, nếu cháu gặp X thì khuyên nó hộ chú
Ngày đó sau khi em về quê, thì chú nó lấy vợ. Vợ chú ấy ko thích con X, hai người thường xuyên cãi vã. Mà tính con này nó điên lắm, nhiều lúc em còn tức nữa là một người đàn bà bụng mang dạ chửa
Chú nó bảo, một lần đỉnh điểm cãi vã. Con X đã bỏ về nhà bố mẹ nó sống 1 mình, chú nó khuyên bảo thế nào cũng ko được.
Từ đó đến nay nó vẫn ở 1 mình.
Em xin được địa chỉ nhà con X, phóng xe như bay đi trong đêm. Lúc đó đã là 9h tối
Con X ra mở cửa ra, nhìn em với ánh mắt lạnh lùng. Nó ko chào cũng chẳng hỏi em là ai. Cứ đứng như thế nhìn em, 2 đứa nhìn nhau im lặng.
- Mày khỏe chứ
Đây là lần đầu tiên em nói chuyện trực tiếp với nó sau 6 năm. Ngoài cái câu khỏe ra em cũng chẳng biết nói gì
- Khỏe thì sao, mà ko khỏe thì sao
- Mày nhận ra ta sao hôm buổi sáng ở công viên, mày lại giả vờ như ko biết
Nó im lặng ko nói gì, em lại càng tức giận
- Hôm nay m phải nói ra, đừng làm tao phát điên lên nữa
- Tại sao?
Con này có 1 kiểu thực sự làm em rất ghét là hay ăn nói cộc lốc cụt lủn vô lịch sự.
- Chẳng vì sao cả, chỉ là ta muốn biết thôi
Em cộc cằn đáp
Nó cười khẽ, một điều cười chua chát
- Mày muốn biết tại sao phải ko? được thôi trước tiên mày trả lời t đã
- Nói đi!
- Mày có quyền gì?
-...
- Lúc t cần m nhất thì m ở đâu?
-...
- Lúc t cô đơn nhất thì m ở đâu?
-...
- mày ở đâu?
-...
Thực sự em ko trả lời được, nó vẫn giận em từ năm đó đến nay. Cái tức giận mà trải qua thời gian rất lâu vẫn chưa hề biến mất.
Em lủi thủi ra về, chẳng thèm chào nó. Nó cũng y hệt như vậy. Đóng cửa lên nhà mà ko thèm chờ em đến 1s
Hai con người cứ thế lướt qua nhau... :pudency: