- 🏠 Home
- Linh Dị Thần Quái
- Tiểu Thuyết
- Cơn Ác Mộng Ám Sát
- Chương 2: Bắt Đầu
Cơn Ác Mộng Ám Sát
Chương 2: Bắt Đầu
A!!!!
Tưởng Quân đột ngột ngồi dậy khỏi giường, hít một hơi thật sâu với không khí ngột ngạt trong phòng.
Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng của hắn.
- Mơ… lại là mơ… - Tưởng Quân nhớ lại những cảnh tượng trong mơ với nỗi sợ hãi kéo dài, trong mắt hiện lên đầy vẻ sợ hãi.
Lần này, đó là một giấc mơ trong một giấc mơ.
Người chết không chỉ là cô gái đó mà còn là cha mẹ của mình.
Nhưng... dẫu sao đó chỉ là một cơn ác mộng.
Tưởng Quân, người không xa lạ gì với những trải nghiệm tương tự như vậy nữa, nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Nhìn bên ngoài trời vẫn còn tối om, hắn mò mẫm đưa tay về phía tủ đầu giường, theo thói quen nhìn đồng hồ để kiểm tra thời gian.
Nhưng khi thời gian trên đồng hồ hiện lên trong mắt hắn, hắn vô cùng sững sờ.
Trên đồng hồ hiển thị rất rõ ràng đã ba giờ hai mươi ba phút.
Lại là ba giờ hai mươi ba phút.
Hai lần trước hắn tỉnh dậy, cũng là vào thời gian này.
- Lẽ nào mình còn đang mơ sao?
Tưởng Quân vươn tay nhéo mạnh vào đùi mình, cảm giác đau rất chân thực, cũng không giống như đang nằm mơ.
Có lẽ là do gần đây hắn chịu quá nhiều áp lực chuẩn bị cho kỳ thi. Mấy ngày nay hắn luôn thất thần, rửa mặt lại cho tỉnh táo... Tưởng Quân ấn huyệt thái dương, xoay mình xuống giường và đi về phía phòng tắm.
Rào rào...
Nước lạnh như băng dội vào mặt, và hầu hết những cơn buồn ngủ ban đầu lập tức bị cuốn trôi.
Tưởng Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính mình tái nhợt trong gương, đột nhiên sững sờ.
Trên trán hắn xuất hiện có thêm một con số "2".
Một giọng nói nặng nề và hỗn loạn đột nhiên vang lên bên tai hắn:
- Ngươi vẫn còn hai cơ hội để gϊếŧ hắn ta và giải cứu cha mẹ mình!
- Ai !?
Tưởng Quân kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa run rẩy như con chim sợ cành cong.
Chờ đã, giọng nói này ...
- Gϊếŧ chết hắn và báo thù cho cha mẹ ngươi!"
Mảnh vỡ từ giấc mơ vừa rồi đột nhiên hiện lên trong đầu Tưởng Quân.
Đây là giọng nói khi giấc mơ cuối cùng sắp kết thúc!
- Nói như vậy, mình vừa rồi là không phải nằm mơ? Tưởng Quân sờ sờ cổ của hắn.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, chiếc giường bê bết máu, cha mẹ bị sát hại dưới lớp chăn bông, và ... cái cổ của mình gần như bị cắt rời ...
Nhưng vấn đề là,
Âm thanh này đến từ đâu?
"Hắn" trong giọng nói này là ai?
Làm thế nào mà "hắn" vào được?
Tại sao "hắn" lại gϊếŧ bố mẹ mình?
Và cả ……
- Làm thế nào mà mình có thể gϊếŧ "hắn" đây?
Trong gương, sắc mặt Tưởng Quân càng tái nhợt hơn, nhưng ánh mắt của hắn lại trở nên nham hiểm.
Ác mộng ba ngày liên tiếp đã hành hạ hắn đến mức suy sụp, dù có phải là mơ hay không, hắn cũng không bao giờ muốn nhìn thấy lại thi thể của cha mẹ mình, và hắn không bao giờ muốn trải qua cái cảm giác chết trong vô vọng một lần nữa.
Tưởng Quân đi tới phòng bếp, lấy ra một con dao gọt trái cây.
Sau đó, hắn bước đến lối vào, dựa vào tường, và thủ sau cánh cửa, chuẩn bị giáng cho kẻ sát nhân một đòn chí mạng từ phía sau khi hắn ta bước vào.
Nhà của hắn sống trên tầng mười tám, kẻ sát nhân không thể vào qua cửa sổ, khả năng duy nhất là cạy khóa từ cửa chính.
Nhưng vài phút trôi qua, ngoài cửa không có động tĩnh gì.
Tưởng Quân thậm chí còn nghi ngờ chính mình thần kinh có chút vấn đề, có lẽ chỉ là một giấc mộng đơn thuần mà thôi, giấc mộng này cũng không thể lặp đi lặp lại.
Nghĩ đến đây, hắn tự cười nhạo chính mình, bỏ dao xuống, đứng dậy chuẩn bị về phòng.
Nhưng đúng lúc này, trong phòng, cửa phòng của hắn bị đẩy ra.
Cạch... cạch... cạch...
Cùng với tiếng bước chân gấp gáp, một cậu bé mặc một bộ đồ ngủ, một tay cầm chiếc búa khổng lồ lớn hơn người, chậm rãi bước ra và bước sang một căn phòng khác.
Nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu bé, con ngươi của Tưởng Quân đột nhiên giãn ra, hắn lập tức cầm lấy dao lần nữa, hô hấp cũng không thể tự chủ được nữa.
Đây là ai?
Đây là chính hắn!
Chuyện gì đang xảy ra! ?
Lại một giấc mơ...
Tưởng Quân nhìn hắn ta từng bước từng bước đi về phía phòng của cha mẹ như thần chết, sau đó âm thầm đưa tay về phía khóa cửa.
Lúc này, Tưởng Quân chợt giật mình tỉnh lại, nhặt con dao rồi sải bước về phía “chính mình” đang cầm chiếc rìu khổng lồ.
Những cú sốc liên tiếp đã phá hủy hoàn toàn lý trí của Tưởng Quân, lúc này trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, đó chính là gϊếŧ chết "chính mình" trước mặt, để thảm kịch trong mơ vừa rồi sẽ không xảy ra nữa!
Hắn chạy rất nhanh, nhưng tiếng động hắn tạo ra quá lớn, và trước khi hắn đến gần, đối phương cũng đã kịp phản ứng.
Chỉ thấy đối phương giơ chiếc búa khổng lồ lên bằng một tay và hạ nó xuống một cách dứt khoát.
Phù phù!
Máu tươi bắt đầu bắn ra từ vai phải của Tưởng Quân.
Tưởng Quân ngơ ngác nhìn cánh tay phải của mình bay ra, sau đó bắt đầu điên cuồng gào thét.
Nhưng tiếng kêu gào này kéo dài không được bao lâu, ngay sau đó, dưới cái nhìn thờ ơ của "chính mình", một chiếc búa khác được vung ra.
...
Tưởng Quân hoảng sợ mở to hai mắt, miệng vẫn mở, duy trì thần thái cuối cùng trước khi chết.
Hắn vô thức chạm vào cánh tay phải của mình, vẫn còn đó. Hắn lấy ra xem lại thì thấy nó còn nguyên vẹn nên vô cùng yên tâm.
Đập vào mắt hắn vẫn là trần nhà màu xanh lam quen thuộc, trải nghiệm về thế giới bên kia khiến Tưởng Quân vừa mơ màng vừa hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó như chợt nhớ ra điều gì, Tưởng Quân đột ngột ngồi dậy, đeo đồng hồ vào tay.
Các con số trên mặt đồng hồ nhảy lên một chút, và cuối cùng cũng đã ổn định.
Ba giờ hai mươi ba phút.
- Ngươi vẫn còn một cơ hội, hãy trân trọng nó.
Giọng nói ấy lần nữa lại xuất hiện bên tai Tưởng Quân.
Ồn ào, hỗn loạn, ngột ngạt, làm người ta phát điên.
Đó chính là tất cả đặc điểm của thứ âm thanh này.
Tưởng Quân không biết mấy cơ hội trong giọng nói kia có ý nghĩa gì, nhưng hắn dần dần cảm thấy cảnh tượng vừa rồi có lẽ không phải là mơ.
Nếu suy đoán của hắn là đúng, thì có thể suy ra từ đó rằng cơ hội mà giọng nói nói có khả năng ám chỉ chính là cơ hội để hắn tỉnh lại.
Khái niệm này rất giống với sự sống lại, nhưng nó càng giống như ... quay ngược thời gian, cũng chính là luân hồi.
Nhìn lại “giấc mơ” trước đây của mình, cái chết bắt đầu từ giấc mơ trong giấc mơ đó, tức là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thi thể của cha mẹ mình.
Sau cái chết này, hắn sẽ bắt đầu hồi sinh.
Cơ hội có thể là ở ba lần, điều này giải thích tại sao hắn được cho biết hai cơ hội trong gương trong phòng tắm.
Và vừa rồi, hắn bị gϊếŧ bởi một “chính mình” khác, nên hai khả năng hắn được nói trong phòng tắm biến thành một.
Điều này có nghĩa là hắn phải gϊếŧ "chính mình" đó trong cơ hội cuối cùng này để cứu cha mẹ và con người thật của mình.
Nếu đúng như vậy thì thời gian chính là mấu chốt.
Hai giờ hai mươi ba phút, đây là thời điểm bắt đầu tái sinh của hắn, điều này đã được kiểm chứng trong hai lần đầu tiên.
Vì vậy, khi cha mẹ bị gϊếŧ ...
Tưởng Quân nhanh chóng tìm kiếm ký ức trong đầu.
Trước khi hắn nhìn thấy cha mẹ mình bị gϊếŧ, trước khi hắn ngã xuống giường, thời điểm hắn nhìn thấy là ...
Ba giờ ba mươi phút!
Sai số giữa trước và sau chắc chắn không quá hai phút.
Như vậy thời điểm chết là khoảng ba gờ ba mươi hai phút.
Sau đó, hắn nhìn vào mặt đồng hồ một lần nữa, ba giờ hai mươi sáu phút.
Còn sáu phút nữa!
Tưởng Vân đeo đồng hồ, nhảy ra khỏi giường, đi thẳng vào phòng bếp.
Sáu phút là ước tính tốt nhất, bởi vì thời gian chết chỉ là dự đoán, hơn nữa lần trước hắn không mang theo đồng hồ nên không biết thời gian chết có trước thời hạn hay không.
Nếu như sớm hơn, thì hắn sẽ lãng phí cơ hội luân hồi cuối cùng này, không những không cứu được cha mẹ mà còn bị chôn vùi ở đây.
Lần này, Tưởng Quân cầm con dao làm bếp.
Con dao làm bếp có tính sát thương cao hơn, nhưng đối với Tưởng Quân, nó không thuận tiện lắm. Đây cũng là lý do tại sao lần trước hắn chọn dao gọt trái cây.
Lần này, hắn mai phục ở phòng khách, ở phía sát phòng hắn.
Tưởng Quân không chắc kẻ sát nhân sẽ từ phòng mình bước ra một lần nữa, nhưng nếu tiếp tục trốn ở lối vào thì cũng chỉ nhận được kết cục tương tự, chi bằng đánh cược thêm một lần nữa.
Hắn cuối đầu nhìn thời gian, ba giờ hai mươi tám phút.
Còn bốn phút nữa.
Ánh mắt Tưởng Quân cẩn thận rà soát từng chỗ một trong nhà, chỉ cần có một chút động tĩnh nào, hắn sẽ lập tức bước vào trạng thái chiến đấu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, các con số trên mặt đồng hồ tăng từ tám lên chín, từ chín lên không, chỉ ngay một lúc sau đó, tiếng chuông cửa vang lên.
Tưởng Quân ngay lập tức xác định được nguồn phát ra âm thanh.
- Đó là phòng riêng của mình!
Hắn cá là đúng.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng lại vang lên, như tiếng thì thầm của tử thần.
Tưởng Quân một lần nữa nhìn thấy chiếc búa khổng lồ dính đầy máu.
Ngay sau đó, "chính mình" bước ra ngoài.
Tưởng Quân nằm sấp trên sô pha, nhìn hắn từng bước từng bước đi về phía phòng của cha mẹ mình.
Thấy khoảng cách dần dần rộng ra, Tưởng Quân nhẹ nhàng xuống ghế sô pha lẻn đi về phía "chính mình".
Hắn liên tục nói với bản thân rằng đó chỉ là một trò chơi và hắn chỉ đang thực hiện một nhiệm vụ.
Một bước, hai bước...
Từ từ đến gần.
Tưởng Quân vung con dao làm bếp.
Phộc!
Một con dao găm đâm xuyên tim.
Hắn quay đầu nhìn lại và không thể tin được.
Phía sau hắn, một "Tưởng Quân" khác nhìn hắn chằm chằm cùng với đó là một nụ cười dữ tợn.
- 🏠 Home
- Linh Dị Thần Quái
- Tiểu Thuyết
- Cơn Ác Mộng Ám Sát
- Chương 2: Bắt Đầu