Kỳ thật Trì Ôn Văn phát hiện, hắn vừa rồi xuống giường đi vài bước, lúc sau tinh thần lẫn thân thể đều thoải mái hơn nằm rất nhiều, xem ra về sau vẫn là nên hoạt động nhiều một chút.
Hạ Ngư đưa cho Trì Ôn Văn một đôi đũa, nhịn không được hỏi: "Trì Ôn Văn, chàng tại sao không thể cùng ta nói chuyện bình thường?"
Trì Ôn Văn nhận lấy đũa, thong thả ung dung ăn mì, hắn cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, dù sao thấy Hạ Ngư bộ dạng vui vẻ liền không tự chủ được mà muốn đả kích nàng một phen.
Thấy hắn không nói gì, Hạ Ngư bất mãn bĩu môi: "Thật là không hiểu được chàng."
Trì Ôn Văn gắp một ít mì không nhanh không chậm thổi nói: "Lúc ăn và ngủ không nói chuyện."
Hạ Ngư tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Lần sau nấu cơm chàng đừng ăn!"
"Lần sau lại nói."
Trì Ôn Văn không chịu yếu thế, dù sao trước mắt là có cơm ăn, sợi mì mềm, rau trứng tươi ngon so vơi thường ngày ngon hơn hẳn.
Tuy rằng, Vương bá cũng rất tận tâm cố sức nấu ăn, nhưng thật sự là rất khó ăn.
Hai người cơm nước xong không bao lâu thì Vương bá trở lại.
Khi quay lại, Vương bá cầm trên tay một chiếc túi vải to, trông khá nặng. Hạ Vũ giúp đem đồ cất vào nhà, sau đó vội vàng bắt tay vào nấu nướng.
Vương bá đi cả một ngày, lúc này khẳng định đói bụng, Hạ Ngư liền đưa Vương bá bánh bao bí đỏ còn nóng để lót dạ.
Vương bá ăn bánh bao bí đỏ, gật gật đầu: "Ăn ngon! Thật không nghĩ tới A Ngư tay nghề tốt như vậy, cái gì cũng đều ngon."
Hạ Ngư cười nói: "Vương bá quá khen, đây đều là chút chuyện thường ngày."
Vương bá vẫy vẫy tay: "Là chuyện thường ngày, nhưng người khác làm ra hương vị không tốt như vậy nha."
Hạ Ngư thích nghe người khác khen nàng, Vương bá câu này khen khắc ghi vào lòng nàng, khiến nàng vui vẻ ra mặt: "Vương bá ăn tạm trước, ta làm chén mì trộn mỡ hành cho bá."
Vương bá ánh mắt sáng lên, nghe tên này liền chảy ròng nước miếng: "Được, được."
Hạ Ngư ở phòng bếp nhóm lửa, đem hành thái thêm dầu nóng, thêm gia vị, rồi đem rưới lên mì sợi đã trụng để nguội.
Mì trộn mỡ hành hương vị mặn và ngọt nhẹ, thơm và ngậy, sợi mì quyện trong nước sốt đặc trưng,
nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi. Điều quan trọng nhất là ăn không bị nóng, thích hợp nhất là người ăn vội.
Hạ Ngư bưng bát mì vào nhà, Vương bá đang nói chuyện với Trì Ôn Văn về chuyện đã xảy ra chiều nay: "Đường tiên sinh đưa trước 20 văn tiền, 45 văn còn lại sẽ đưa khi giao sách. "
Thì ra Trì Ôn Văn đã dựa vào việc chép sách để có chi phí sinh hoạt.
Nhìn thấy Tiểu Ngư đi vào, Vương Bá khịt mũi: "Ta giờ này trở về còn có thể được ăn cơm nóng."
Tiểu Ngư mỉm cười đưa cho Vương Bá một đôi đũa. Vương bá hoa mắt chóng mặt vì đói, ngửi thấy mùi hành lá sau khi bưng bát, nước miếng gần như chảy ra, cũng không quan tâm nói gì, cứ thế ăn.
Khi Vương bá ăn xong, Hạ Ngư nói đến chuyện kiếm tiền nhờ bán bánh bao hấp cho Chu Lâm, chú Vương phụ trách việc nhà, thu chi vẫn nên báo cáo với chú. Nhưng nàng không nói chuyện muốn mở quán ăn, việc này chờ làm thành hẵng nói đến.
Vương Bá đương nhiên ủng hộ thu nhập thêm của Hạ Ngư, khen ngợi khả năng của Hạ Ngư, cũng bày tỏ ủng hộ việc Hạ Ngư tự mình kiếm tiền. Vương bá coi là tiểu cô nương muốn tích cóp chút tiền, chờ gặp được món đồ yêu thích không đến mức không có tiền, lại không tiện hỏi trong nhà.
Nói đến chuyện tiền bạc, Vương bá đột nhiên cảm thấy thu chi trong nhà nên giao cho Hạ Ngư: "A Ngư, vì cũng gả về rồi, ta nghĩ mọi việc thu chi của gia đình đều nên do con phụ trách."
Hạ Ngư vội từ chối, thu chi của nhà quá nhiều, thu từ nhiều nguồn, nếu để nàng lo thì chắc chắn sẽ rối lên: "Ta không làm được việc này, vẫn phải nhờ Vương bá nhọc lòng. "
Bác Vương nghiêm túc:"A Ngư, phụ nữ khi kết hôn thì phải học cách làm chủ gia đình. Sớm muộn gì con cũng phải tiếp quản việc này. Khi ta còn ở đây, có thể giúp con một số vấn đề, nhỡ lúc ta không còn ở đây nữa cũng không có ai để hỏi"
Hạ Ngư đưa một chén nước Vương bá nói: "Phi phi phi, Vương bá nói gì đâu, bá tuyệt đối có thể sống lâu trăm tuổi."
Vương bá hắc hắc cười hai tiếng, bắt đầu tính chi phí tất yếu chi ra: "Nhà ta hiện tại tổng cộng còn có 30 văn tiền. Thiếu gia lần chép sách thêm 65 văn tiền,nhưng chỉ nhận trước hai mươi văn, số còn lại giao sách mới được nhận."
"Không tính không tới tay, hiện tại tổng cộng có 50 văn tiền, nhưng còn tiền thuốc hơn 2 ngày nữa của thiếu gia, lại tiêu hơn mười mấy văn, còn khoảng chừng này."
Cuối cùng, Vương Bá đưa hết tiền cho Hạ Ngư, coi như giao nhà cho cô ta tiếp quản.
Hạ Ngư miễn cưỡng nhận số tiền đặt vào một chiếc hộp nhỏ trong tủ đầu giường của Trì Ôn Văn, nàng định để tiền cả nhà ở đây, tiền riêng của cô để riêng vào một chiếc hộp khác. Như vậy khi Trì Ôn Văn khỏi bệnh cô có thể tự do ra đi không bị chuyện tiền nong níu giữ.
Vương bá uống ngụm nước rồi lên tiếng: " Mấy ngày nữa trên trấn có họp chợ, ta lên bán chút đồ tiện thể mua 2 con gà con về nuôi."
Trước đây Vương bá bận chăm sóc Trì Ôn Văn, chỉ trồng được chút rau cỏ. Nay có Hạ Ngư, được rảnh rỗi phần nào, Vương bá muốn nuôi đôi gà lấy trứng ăn, lại có thể đem bán lấy tiền. Trong nhà không thể để mỗi 2 người trẻ kiếm tiền, Vương bá cũng muốn làm chút gì đó.
Hạ Ngư nghe thấy có chợ, mắt lóe lên hi vọng: "Ta muốn đi theo bán chút đồ ăn vặt có được không?"
"Đương nhiên được rồi!" Vương bá gật gật đầu, bắt đầu cùng Hạ Ngư nói về chuyện bày quán ở chợ.
Hạ Ngư nhẩm tính còn 7-8 ngày nữa là mùng 1, nàng có thể tính xem bán cái gì.
Hai người trò chuyện đến khuya, thẳng đến khi Trì Ôn Văn trầm mặc đuổi người, Vương bá mới chưa đã thèm rời đi, hắn còn chưa nói đủ.
Sau khi Vương bá rời đi, Hạ Ngư lấy bàn ở phía đông trong phòng ra làm một chiếc giường nhỏ, tuy chỉ rộng năm mươi phân nhưng người nàng nhỏ vẫn đủ ngủ.
Trì Ôn Văn nhìn nàng bận rộn, thong dong bình tĩnh mà mở miệng: "Nàng xác định không ngủ trên giường?"
Hạ Ngư thu thập đệm chăn, cũng không quay đầu lại nói: "Mới không cần, ta ở nơi này cũng khá tốt." Thứ nhất, nàng trong lòng cũng không coi Trì Ôn Văn là phu quân; thứ hai, nàng sợ Trì Ôn Văn nhỡ nói cái gì không xuôi tai nàng, nhịn không được sẽ một chân đem hắn đá xuống giường.
"Tùy ý." Trì Ôn Văn nhướng mày, nhắm mắt. Không ngủ càng tốt, nhỡ nàng lại chọc hắn tức giận, cũng không đến mức bị hắn ném xuống giường đi.
Sắp xếp xong, Hạ Ngư tắt đèn, rón rén lên giường đi ngủ. (bả sợ phát ra tiếng động chứ kp lên giường anh Trì nha)
Hôm sau, trời còn chưa sáng, gà trống nhà hàng xóm đã gáy liên hồi.
Hạ Ngư trong lòng nhớ tới chuyện làm bánh bao, cả đêm ngủ đến không yên ổn, nghe thấy gà gáy liền nhanh chóng bò dậy, chuẩn bị đem bánh bao đi hấp.
Thấy Trì Ôn Văn còn chưa tỉnh, nàng liền không thu thập đệm chăn, để tránh đánh thức hắn. Nhưng nàng quay người lại, không cẩn thận va vào cái ghế đẩu, cẳng chân ăn đau suýt chảy nước mắt.
"Sao không thắp đèn lên?" Trì Ôn Văn thanh âm đột nhiên vang lên.
Hạ Ngư không có phòng bị, hoảng sợ: "Chàng chừng nào thì tỉnh?"
"Sớm hơn nàng."
Hạ Ngư nghe ra ý trào phúng, không vui nói: "Sao chàng lại không lên tiếng, làm hại ta bị đau"
"Chính mình đi không nhìn còn oán người khác?"
"Làm ơn, đại ca, cái này đen thùi lùi, ta lại không phải mèo, thấy thế nào được." Hạ Ngư tức giận trợn trắng mắt, người này thật là không thể nói chuyện cùng.
Nàng nhìn nhìn bên ngoài sắc trời, sợ không đuổi kịp làm bánh bao, ngăn Trì Ôn Văn nói chuyện: "Đại ca, ta biết ngươi không phải người câm, cầu ngươi nhanh ngủ đi, ta phải đi chưng bánh bao."
Trì Ôn Văn đang muốn đứng dậy đốt đèn, nghe xong lời này trực tiếp đen mặt lại nằm trở về, sớm biết miệng nàng nói không nên lời dễ nghe.
Trong phòng bếp, Vương bá đã nhóm bếp.
Hạ Ngư kinh ngạc nói: "Vương bá thức dậy sớm như vậy."
"Người già rồi liền ngủ không được." Vương bá thêm củi đốt, cười nói: "Con cứ bận chuyện của con đi, ta ra ngoài dọn dẹp."
Hạ Ngư nhìn đến bí đỏ đã rửa sạch cắt nhỏ trên thớt, nhoẻn miệng cười, Vương bá thật đúng là hiếm có trưởng bối.
Bí đỏ sơ chế sẵn, Hạ Ngư làm bánh cũng nhanh, bí đỏ bánh bao chưng hấp chín lúc tờ mờ sáng, bên ngoài còn một trận im ắng, chỉ có khói bếp nhà nhà lũ lượt lượn lờ dâng lên.
Nàng xem sắc trời còn sớm, liền đem bí đỏ dư xào tỏi, đợi chút đưa cùng bánh để Chu Lâm mang đi.
Chuẩn bị xong, Hạ Ngư cùng Vương bá chào hỏi, đem mười lăm cái bí đỏ đóng gói vào giỏ tre, ở mặt trên che lại một tầng vải mành, xách theo còn thừa nguyên liệu cùng hạt bí đi tới nhà Chu Lâm.
Trên đường, Hạ Ngư vừa lúc gặp Bạch Đại Tráng ống quần xắn lên, cõng sọt không đi tới.
"Tẩu tử, sớm thế này tẩu đi đâu vậy?" Bạch Đại Tráng cười nói.
Hạ Ngư ước lượng trong tay giỏ tre, cười nói: "Ta giúp Chu Lâm tẩu tử làm bánh bao bí đỏ, đang muốn cho nàng đưa đi đâu."
Bạch Đại Tráng nhớ tới bánh bao bí đỏ ngày hôm qua, nước miếng đều chảy ra, nhưng hắn vừa nghe Hạ Ngư nói phải đưa cho Chu Lâm, sợ Hạ Ngư bị lợi dụng, vội nói: "Tẩu tử, tẩu làm bánh bao cho nàng đưa đi làm gì? Nàng có phải hay không khi dễ tẩu?"
Hạ Ngư vội vàng xua tay: "Không có, không có, Chu Lâm đưa ta tiền công, nàng muốn mang theo chút bánh bao về nhà mẹ đẻ."
Bạch Đại Tráng vừa nghe này bánh bao nguyên lai là bán cho Chu Lâm, lập tức dập tắt ý niệm muốn ăn một miếng.
Hạ Ngư nhìn hắn một thân trang phục hỏi: "Sớm như vậy ngươi lại đi bắt cá sao?"
Bạch Đại Tráng gật gật đầu, trung thực nói: "Tẩu tử, ngày hôm qua tẩu làm cá ăn quá ngon, ta còn không có ăn đủ."
Hạ Ngư nhấp miệng cười nói: "Được, ngươi đi bắt cá đi, đợi chút trở về ta lại cho ngươi làm một nồi đỡ thèm."
Bạch Đại Tráng vừa nghe lời này lập tức mặt mày hớn hở: "Cảm ơn tẩu tử, tẩu thật tốt, Trì đại ca thật là tìm được nương tử tốt!"
Hạ Ngư cười cười không nói, trong lòng thầm phủ nhận.
____________________________