La Phương cúi đầu, trong mắt tràn đầy oán hận, nàng tay siết chặt góc áo, không tình nguyện nói: "Muội muội, xin lỗi, chuyện này là ta không đúng."
Nói xong, xoay người liền rời đi. Thôn trưởng trầm mặt cùng hai người con quay về nhà.
Về tới nhà Bạch lão liền muốn tìm gậy dạy cho La Phương một bài học, nàng ta sợ hãi trốn sau lưng chồng. Chồng nàng, Tam thiết thấy vậy liền bênh vực, tức giận: "Cha, người đây là làm gì vậy, La Phương không phải cũng là vì tốt cho tôn tử của người."
Nhắc tới cháu mình Bạch lão nguôi giận hơn phân nửa, đem gậy ném tới một bên, trừng mắt La Phương, lớn tiếng nói: "Cả ngày rảnh rỗi, trong nhà là thiếu ngươi ăn thiếu ngươi uống sao, thật mất mặt xấu hổ. Việc hôm nay làm ta bị người chỉ mặt mắng, ta còn uy nghiêm trưởng thôn sao?"
La Phương lau nước mắt, đem uất ức trong lòng đều đổ lên đầu Hạ Ngư. Còn không phải là quả phụ sao, ngày tháng còn dài, xem ai lợi hại!
Thôn dân ngoài của Trì gia cũng lục tục kéo đi, Hạ Ngư đối với nhà Lý Quế Chi đại nương vô cùng cảm tạ, sau đó nhanh trở về làm buổi trưa cơm.
Vừa rồi một hồi làm ầm ĩ, đã sớm qua giờ nấu cơm, Vương bá lo lắng sức khỏe Trì Ôn Văn, liền đem cho hắn cháo kê còn hồi sáng ăn tạm trước.
Hạ Ngư xem trong viện loại có rau hẹ, tính làm bánh kếp rau hẹ, nấu chút canh suông cùng Vương bá ăn tạm.
Nàng chế bột vừa đủ, đem rau hẹ rửa sạch cắt thành đoạn ngắn cho vào, thê một trái trứng gà, lại bỏ thêm chút bột hành gừng cùng gia vị. Chờ cái chảo nóng lên, quết một chút mỡ lợn, đổ một muỗng bột vào, trong nồi phát ra tiếng xèo xèo.
Hạ Ngư không chút hoang mang đem hồ dán quán mỏng, chờ mặt ngoài bốc lên nho nhỏ nổi mụt, lại đem bánh rán phiên mặt.
Hạ Ngư tráng mỏng bột, khi trên bề mặt xuất hiện bọt khí nhỏ liền lật bánh lại . Chỉ chốc lát sau, những chiếc bánh rán hẹ nóng hổi đã nằm trên đĩa.
Vương bá đứng ở phòng bếp cửa, do dự một chút: "A Ngư, ta lúc này muốn đi thị trấn một chuyến, con gói cho ta hai cái bánh xèo được không?"
Vừa rồi Trì Ôn Văn nhờ Vương bá đi tới thị trấn đi một chuyến, Vương bá tính toán mang theo bánh bột trên đường ăn, nhưng còn chưa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi hương mê người, hương vị thật sự khó có thể làm người ta cự tuyệt, liền nhờ Hạ Ngư gói cho hai cái bánh, so với bánh báo thì thơm hơn nhiều.
Hạ Ngư gói bốn chiếc bánh cho Vương bá chỉ giữ một chiếc cho riêng mình. Nàng sức ăn không lớn, một cái là đủ. Còn gói thêm cho Vương bá vì sợ đi trong thị trấn chưa rõ thời gian về, mang thêm chút bánh không sợ nửa đường đói bụng không có đồ ăn .
Vương bá cầm láy bánh rán, còn chưa đi ra cửa, liền gấp không chờ nổi mà cắn một miếng, bánh rán vàng ruộm, hương hẹ thơm thoang thoảng, Vương bá mấy miếng liền ăn hết một nửa cái.
Lô Hoa mang trả giỏ may vá cho La Phương về, ở trên đường gặp phải Vương bá vừa đi vừa ăn bánh rán, thật là thơm, nàng nuốt nước miếng hỏi: "Vương bá, người ăn gì vậy trông thật ngon a."
Vương bá cười cười: "Đây là bánh rán A Ngư làm, ta phải lên thị trấn một chuyến, không kịp ở nhà ăn, liền mang theo."
Lô Hoa gượng cười chào tạm biệt Vương bá, trong lòng lại khinh thường, buổi sáng La Phương bởi vì chuyện với Hạ Ngư náo loạn một hồi nên không thoải mái, nàng ta cũng không tin, Hạ Ngư nấu ngon đến mức La Phương không tiền đồ như vậy ? Tới khi về qua Trì gia ngửi thấy mùi bánh rán thơm lừng, bụng nàng liền kêu ọc ọc.
Hàng xóm xung quanh cũng bưng chén, đứng ở cửa rôm rả nghị luận.
"Đây là nhà ai làm cơm, ngửi muốn thèm chết người."
"Chắc là Trì gia đó, sáng nay tân nương tử rán cá quá ngon gặp phải La Phương ăn đã còn muốn mang về liền dạy dỗ cho nàng ta một trận đấy thôi."
"Trì gia nương tử thật lợi hại, nấu cơm cũng thơm như vậy, ngửi mùi thơm này cơm đều ăn không vô nữa."
Lô Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Mới là ngửi mùi, ai biết ăn ngon không."
Hạ Ngư không để tâm người ta nghị luận, Vương bá vừa đi, nàng liền đem cổng đóng lại.
Cơm nước xong, Hạ Ngư thấy trên mặt đất có hai trái bí đỏ đã già, nàng nghĩ vậy làm chút ngọt ngào bí đỏ bánh bao đi, mang cho hai cháu gái nhà Lý Quế Chi đại nương.
Rốt cuộc chuyện xảy ra sáng nay, nhà bọn họ còn lo lắng hơn cả thân chủ là nàng, cho nên nàng mới phải cảm ơn lòng tốt của bọn họ.
Nói làm liền làm, nàng lập tức trộn bột để lên men.
Chờ bột lên men, Hạ Ngư đi vào phòng, muốn nhìn Trì Ôn Văn một chút có cần gì hay không. Hạ Ngư nhìn thấy Trì Ôn Văn mở to mắt, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng trong lòng chột dạ. Nhưng nàng đảo mắt nghĩ, chính mình lại không có làm sai gì, làm sao phải chột dạ nha. Nàng thẳng lưng: "Nhìn ta làm gì, ,muốn uống nước sao?"
Trì Ôn Văn không nhanh không chậm nói: "Đánh người?"
"Ân." Hạ Ngư thành thật gật gật đầu, nàng biết việc này khẳng định là Vương bá nói với hắn. Hạ Ngư ở trong đầu nghĩ như thế nào giải thích chuyện này.
Trì Ôn Văn lại nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi. Hôm nay nếu là chỉ có mình Vương bá, khẳng định sẽ bị người cưỡng chế ngậm bồ hòn."
Hạ Ngư cười hắc hắc, hỏi: "Không có việc gì, chàng uống nước sao?"
Nhìn nàng kiêu ngạo tiểu bộ dáng, Trì Ôn Văn thở dài một hơi, đanh đá cũng có chỗ tốt đi.
"Không uống."
"Chàng nếu không uống nước ta liền đi làm bánh bao hấp, đợi chút làm xong bánh bao ta mang tới cho Quế Chi đại nương."
"Đi đi, trong chốc lát có việc ta sẽ rung chuông." Trì Ôn Văn chỉ chỉ đầu giường dây kéo chuông đồng.
Hạ Ngư gật gật đầu, đi phòng bếp.
Bột còn chưa nở , nàng quyết định trước đem bí đỏ làm nhân.
Nàng chọn một quả bí già, rửa với nước sạch, cắt bí thành từng miếng nhỏ, cho vào nồi hấp chín, sau đó nghiền miếng bí cho nhuyễn, cho thêm một ít đường vào tộn đều. Phần nhân bí đỏ ngọt, thơm, mềm đã sẵn sàng.
Sau khi bột nở, nàng nhào nặn một hồi rồi chia thành các viên bột bằng nhau gói nhân để một bên cho nở thêm. Cuối cùng đem hấp trên lửa lớn.
Bánh bao hấp chín Hạ Ngư không vội lấy ra nếu không bánh sẽ xẹp và cứng.
Một lúc sau, Hạ Ngư mở nắp giá hấp, những chiếc bánh bao mập mập, trắng treo khiến người nhìn muốn cắn vài miếng.
Tranh thủ lúc bánh còn nong, mềm xốp nàng lấy một cái đem Trì Ôn Văn nếm thử.
Trì Ôn Văn vốn dĩ ở trên giường ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mùi hương bánh bao quanh quẩn chóp mũi khiến hắn không thể tĩnh tâm. Từ đi theo Vương bá tới Bạch Giang thôn hắn chưa từng được ăn bánh bao ngon, ngửi mùi này Trì Ôn Văn thế mà thèm ăn.
Hạ Ngư bưng bánh bao đi vào, tới trước giường, cầm chén giơ trước mặt hắn: "Mau ngửi xem có thơm không? Không thơm ta đành giữ ăn vậy."
Trì Ôn Văn im lặng nhìn nàng, không nghĩ tới nàng thù dai như vậy. Nửa ngày sau Trì Ôn Văn cắn răng nói: "Thơm!"
Hạ Ngư cười cầm chén đặt ở trong tay hắn, đưa qua đi một đôi đũa: "Lúc này mới nhận ra sao, nói trái lương tâm, chàng không chột dạ sao?"
Trì Ôn Văn nhịn xuống xúc động muốn ném nàng ra ngoài, hung hăng mà cắn một miếng bánh bao bí đỏ. Bánh bao nóng xốp, nhân bí đỏ mềm mịn lại ngòn ngọt.
Trì Ôn Văn trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Bánh bao còn có thể làm thành ngọt?"
Bí đỏ ngọt thanh lan tỏa trong miệng, làm hắn nhịn không được lại cắn một miếng.
Hạ Ngư ngồi ở trước bàn, hai cái cánh tay chống cằm, cười hỏi: "Ăn ngon sao?"
Trì Ôn Văn ăn bánh bao, rũ mi mắt không nói lời nào.
Hạ Ngư đi qua đi, một phen đoạt lấy hắn chén, tức giận đến thẳng trừng mắt: "Nói câu dễ nghe thì chàng chết sao?"
"......" Trì Ôn Văn nhìn trong chén bánh bao, "Ăn ngon."
"Hừ." Hạ Ngư lúc này mới trả lại chén cho hắn.
Hạ Ngư đi về phía trước cửa sổ, hỏi: "Vì sao không mở cửa sổ cho thoáng khí?"
Trì Ôn Văn nói: "Vương bá không cho."
"Không có việc gì, mở một chút để thoáng khí. Ta đi đem bánh bao cho Quế Chi đại nương trở về liền đóng lại." Hạ Ngư mở ra cửa sổ, giờ phút này bên ngoài một chút gió nhẹ đều không có, thế giới an tĩnh như là ngủ say.
Nói xong, Hạ Ngư xếp vào giỏ tre trang sáu cái bánh bao, hướng Lý Quế Chi gia đi.
Mới ra tơi cổng, nàng liền nhìn đến Bạch tiểu muội ngồi ở cửa, đùa với một con chó nhỏ.
Bạch tiểu muội nhìn đến Hạ Ngư, do dự một chút, vẫn là chào hỏi: "Hạ Ngư tẩu khỏe."
Hạ Ngư cười lên tiếng: "Cha mẹ ngươi không ở nhà sao?"
"Nương ta đi đưa cơm cho cha ta." Bạch tiểu muội thấy nàng cầm giỏ, bên trong là vài cái bánh bao to trắng trẻo, lập tức muốn chảy nước miếng: "Tẩu tử, ngươi làm gì ăn ngon? Ta vừa rồi đã ngửi thật thơm a."
Hạ Ngư nhìn thoáng qua rổ, đưa cho nàng một cái bánh bao: "Ngươi nếm thử, đây là ta làm bánh bao bí đỏ."
Bạch tiểu muội cao hứng mà nhận cắn một miếng, kinh ngạc nói: "Nhân ngọt...! Ăn ngon thật."
Thời đại này đường thực quý giá, người bình thường ít khi được ăn được đồ ngọt, chỉ có ngày lễ ngày tết trong nhà mua chút đường đỏ hoặc đường nâu, mới có thể nếm thử cho đỡ thèm.
Cho nên Bạch tiểu muội ăn bánh bao bí đỏ ngọt rất ngon miệng, nàng còn để lại một nửa phần đệ đệ, chờ Bạch tiểu đệ buổi tối trở về, có thể ăn thử.
Có mấy phu nhân bế con thấy Hạ Ngư cho Bạch tiểu muội bánh cũng bế con ra xem có được may mắn nếm thử (này là ăn trực theo đám đông ???).
Hạ Ngư nhìn những đứa trẻ mắt vô tội nhìn nàng, đánh phân phát bánh bao cho họ nếm thử. Nàng mang không nhiều nên chỉ chia được mỗi đứa một nửa.
Mấy cái phụ nhân vây quanh Hạ Ngư khen nói: "A Ngư muội tử thật là đẹp người lại thiện tâm."
Còn có người trộm cắn một miếng bánh bao của con, gật đầu: "Là nhân ngọt, không nghĩ tới bí đỏ còn có thể làm thành nhân bánh bao, lần tới ta cũng làm bánh bao cho con."
Hạ Ngư nhìn nhìn giỏ tre, còn chưa đến Lý Quế Chi gia đâu, trong giỏ bánh bao cũng chỉ còn lại một cái. Nàng đành phải về nhà lấy thêm ba cái, lại che bằng một tầng vải mành phòng ngừa bị người thấy lại thèm.