Chương 4

Mọi người đã biết về tình hình của Thịnh Đông Entertainment từ trước, khi nghe những lời này, cũng không thể nào còn thuyết phục được nữa.

Phan Hành Tri nâng ly lên: "Đủ rồi, hôm nay đến để tiễn Hứa Thanh Hòa mà, đừng buồn rầu nữa—đến đây, Thanh Hòa, cạn ly đi, anh chúc cậu tương lai thành công!"

Hứa Thanh Hòa cầm ly nước trái cây, không còn cách nào khác chạm ly: "Ly của tôi lớn hơn anh gấp ba lần, thật muốn cạn à?"

Phan Hành Tri không hài lòng: "Cậu uống nước trái cây, tôi uống rượu, tôi có nói gì chưa?"

Những người khác hò reo: "Đúng vậy, đàn ông trưởng thành không uống nước trái cây, không được chút nào. Hoặc là uống cạn, hoặc uống rượu đi!"

Hứa Thanh Hòa bất đắc dĩ: "Tôi sợ mọi người rồi, tôi sẽ uống cạn."

Sau khi uống một ngụm nước lớn, cậu bị buộc phải đi tìm nhà vệ sinh.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cậu bị một gã đàn ông to lớn mặc đồ đen chặn lại.

"Thưa ngài, Bùi tiên sinh có việc cần gặp."

Hứa Thanh Hòa không quen biết ai họ Bùi, không muốn để ý.

Người đàn ông đó đưa ra một con số, đó là số phòng khách sạn của sự việc ngày hôm đó.

Hứa Thanh Hòa: "..."Được rồi.

Rồi cậu theo sau.

Đi vòng qua sảnh lớn, men theo cầu thang có lan can lên tầng hai, Hứa Thanh Hòa nhận ra ghế sofa họ ngồi trước đó đúng tầm nhìn của căn phòng này, không lạ gì người ta lại chặn cậu.

Gã đàn ông to lớn dẫn đường mở cửa phòng, nhìn cậu.

Hứa Thanh Hòa cũng không làm khó anh ta, đi thẳng vào trong phòng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, nam nữ ngồi kín một nửa phòng, ngoài âm nhạc nền du dương, còn có tiếng la hét của những người chơi bài, trông giống như một buổi tụ tập bình thường của những người trẻ tuổi.

Hứa Thanh Hòa quét mắt một vòng, nhìn về phía góc phòng.

Người đàn ông cao lớn quen thuộc kia đang dựa lười biếng trên ghế sofa, khoanh chân, cúi đầu, lắng nghe người đàn ông tóc vàng bên cạnh nói chuyện.

Khi Hứa Thanh Hòa bước vào, đám người chơi bài phát hiện ra đầu tiên. Một cô gái xinh đẹp tóc dài xoăn lớn đứng dậy đón cậu: "Soái ca, có chuyện gì không?"

Hứa Thanh Hòa chỉ về góc phòng: "Tìm người."

Nói rồi, cậu đi qua cô gái, đến trước mặt người đàn ông kia, đá nhẹ vào chân của anh ta: "Này."

Xung quanh đột nhiên im lặng, ngay cả người đàn ông tóc vàng đang nói chuyện với anh ta cũng như bị giật mình, trợn mắt nhìn cậu.

Nhưng người đàn ông bị đá thì không có phản ứng gì, nhìn thấy cậu, chỉ về phía bên cạnh, nói nhẹ: "Ngồi đi."

Hứa Thanh Hòa không muốn: "Nếu có việc thì nói đi, bạn tôi vẫn đang đợi tôi."

Có vẻ như ai đó đã hít một hơi lạnh.

Người đàn ông tóc vàng nhanh chóng lùi ra sau hai bước, nhường chỗ, nhiệt tình mời: "Soái ca đừng khách sáo, đã tới đây thì cũng là bạn, ngồi xuống uống một ly rồi đi chứ."

Hứa Thanh Hòa nhíu mày: "Tôi không uống rượu."

Người đàn ông kia nhướn mày: "Không uống rượu à?"

Hứa Thanh Hòa nhìn anh ta lạnh lùng: "Tôi cai rượu rồi, không được sao?" Uống rượu gây phiền toái, huống chi tình hình của cậu hiện tại đặc biệt.

Người đàn ông trả lời: "...Không hẳn."

Ngay lập tức, chàng trai tóc vàng nói tiếp: "Không uống thì không uống, An Tử, mang vài chai nước trái cây qua đây."

Ngay lập tức, có người mang mấy chai nước trái cây tới, tất cả đều là chai đóng kín chưa mở.

"Soái ca, ở đây có nước ép xoài, nước cam, nước việt quất, cậu muốn uống loại nào?" Chàng trai tóc vàng nhiệt tình quảng bá.

Hứa Thanh Hòa nói: "...Nước cam—Tôi sẽ tự mình lấy, cảm ơn."

Sau một thời gian, việc rời đi dường như khá kỳ lạ. Cậu mím môi, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh người đàn ông kia.

Người đàn ông tóc vàng xáp lại gần: "Soái ca có vẻ hơi quen quen, chúng ta có gặp nhau ở đâu rồi không?"

"Văn Khang," Giọng người đàn ông trầm tĩnh nói, "Đi chơi với họ một lúc đi."

Người đàn ông tóc vàng phấn khích "Oh" một tiếng, nói với Hứa Thanh Hòa: "Vậy thì hai người trò chuyện đi, tôi sẽ không làm phiền nữa. Soái ca lát nữa nhớ add wechat nhé."

Hứa Thanh Hòa mỉm cười, không nói gì.

Người đàn ông tóc vàng đó đi ra, cứ một bước ngoảnh lại ba lần.

Hứa Thanh Hòa quay sang người đàn ông kia: "Anh họ Bùi?"

"Ừm." Người đàn ông nghiêng người, lấy ly rượu trên bàn, nhẹ nhàng chạm vào chai nước trái cây trên tay cậu, nói: "Bùi Thạnh Diệp, nhật thành thạnh hỏa hoa diệp."

Có vẻ hơi quen tai, nhưng tạm thời không nhớ ra đã nghe ở đâu. Hứa Thanh Hòa gạt đi suy nghĩ, nói: "Tôi không quan tâm anh tên gì. Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông kia cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư, những ngón tay dài thanh mảnh khớp xương nổi rõ trông đặc biệt quyến rũ dưới ánh đèn. Anh ta hỏi: "Cậu không tự giới thiệu một chút à?"

Hứa Thanh Hòa mỉm cười, nghiêng người lại gần, hạ giọng, lặp lại những gì anh ta đã từng nói: "Năm triệu đó, anh quên rồi sao?"

Ánh đèn tối tăm, nhạc êm dịu, tư thế nói thầm bên tai trông có vẻ gần gũi đầy khơi gợi. Nhưng tiếc là những lời nói thì hoàn toàn không dễ nghe chút nào.

Người đàn ông khựng lại một chút, quay đầu sang hướng khác, không đả động gì đến lời cậu, chỉ thẳng thừng nói: "Theo tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu năm triệu." Giọng điệu bình thản tự nhiên, nhưng nội dung thì khá là gây sốc.

Năm triệu một tháng, một năm sẽ là 60 triệu. Nếu là người khác, chắc chắn phải động lòng rồi.

Nhưng tiếc là đối diện anh ta là Hứa Thanh Hòa, Hứa Thanh Hòa đã tái sinh.

Dưới ánh đèn ảo mờ, Hứa Thanh Hòa mỉm cười một cách quyến rũ. Cậu nghiêng người đến gần hơn, thì thầm bên tai người đàn ông ấy, thân mật tựa như thì thầm của người tình.

"Xin lỗi ngài, tôi có đạo đức nghề nghiệp, không thể lấy tiền của người khác mà không làm việc. Khi tôi đã nhận năm triệu, tôi đã quên ngài là ai rồi."

Bùi Thạnh Diệp: "..."

...

Hai ngày tiếp theo, Hứa Thanh Hòa đóng gói hết đồ đạc trong nhà thuê và gửi đi hết, sau khi xác nhận không còn đồ đạc nào bị bỏ quên, cậu kéo vali rời khỏi Kinh Thị.

Cậu là người thành phố B, nhưng lần này cậu sẽ không quay về đó.

Cậu đã thuê căn hộ tại thành phố A trước đó, cậu sẽ đến đó sau khi hạ cánh.

Vì đã nhờ người đến dọn dẹp trước đó nên khi đến nơi, cậu chỉ cần dọn dẹp thêm một chút là có thể chuyển vào ở ngay. Sau đó cậu mở những thùng hàng đã được gửi đến trước đây, xắp đặt từng thứ, căn hộ trở nên ấm cúng dễ chịu.

Tiếp theo, cậu đặt dịch vụ việc vặt.

40 phút sau, cậu cầm trên tay một que thử thai hai vạch, thở dài.

Điều phải đến vẫn đã đến.