Chương 26

Tập đến khi mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy bản thân trong gương, cậu suy nghĩ một chút, vẫn chụp một tấm ảnh tự sướиɠ.

Mở Weibo -

@Hứa Thanh Hòa: Bắt đầu tập luyện lại rồi~ [Ảnh kèm theo] Có đoàn phim nào cần diễn viên béo đẹp trai không? [Mèo thăm dò.jpg]

Cậu, người gần như trở thành blogger ẩm thực, hoa cỏ trong vài tháng nay, vừa đăng ảnh tự sướиɠ, đã khiến một loạt fan hâm mộ nổ tung.

@Thần phù hộ nghiên cứu của tôi hoàn thành: Trời ơi, Thanh Hòa béo lên nhiều vậy sao?"

@Hứa Thanh Hòa: Đang giảm, đang giảm [Mì sợi nước mắt.jpg]

@Khả khả ái ái bạch tuột viên: Béo lên dễ thương quá! Tròn tròn, ngoan ngoãn~

@Hứa Thanh Hòa: Đây là đẹp trai! [Giận dữ.jpg]

@Vợ của Thanh Hòa: Trời ơi, nhìn như vậy trẻ con quá, tôi không nuốt trôi được! [Du͙© vọиɠ.jpg][Du͙© vọиɠ.jpg]

@Hứa Thanh Hòa: ... Cậu đổi biểu cảm đi, thuyết phục hơn.



Nhìn có vẻ náo nhiệt, nhưng số lượng bình luận giảm đi rõ rệt... Không có tác phẩm, cái gì cũng là hư vô.

Hứa Thanh Hòa cất điện thoại, về phòng tắm rửa thay quần áo, chơi với con trai một lúc, rồi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, chuẩn bị xuất phát.

Bảo mẫu bế con trai ra, Bùi Thạnh Diệp chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi quay người đi ra ngoài.

Hứa Thanh Hòa: "..." Con trai trong mắt Bùi Thạnh Diệp, quả nhiên chỉ là một công cụ.

Mang theo tâm trạng phức tạp và bất lực như vậy, cậu lần đầu tiên trong đời rời khỏi đất nước, đặt chân đến đất nước xa lạ.

Chuyến bay dài hơn mười tiếng, cuối cùng cũng đến K Quốc, vào phòng tổng thống của khách sạn.

Hứa Thanh Hòa cũng không hỏi Bùi Thạnh Diệp, người sinh ra và lớn lên ở K Quốc, tại sao lại đưa họ đến khách sạn, nhân viên của công ty may lễ phục đã đợi sẵn ở khách sạn, cậu cố gắng giữ tinh thần, thử lễ phục, rồi bế con trai đi ngủ bù.

Tỉnh dậy, lễ phục đã sửa xong được đưa đến, chuyên viên trang điểm cũng đã đợi bên ngoài.

Hứa Thanh Hòa bất lực trước nhịp độ hối hả này.

Đến khi cậu chuẩn bị xong xuôi, trời đã tối.

Buổi tiệc tối đầu tiên tại K Quốc, sắp bắt đầu.

Cho con trai ăn no, hai người cùng với bảo mẫu, vệ sĩ xuất phát, đến trang viên nhà họ Bùi cách đó hơn mười dặm.

——Nghe này, trang viên.

Hứa Thanh Hòa nhìn người lái xe tóc nâu mắt xanh phía trước, hạ giọng: "Tối nay là yến tiệc nhà họ Bùi?"

Bùi Thạnh Diệp: "Có thể coi là vậy."

Hứa Thanh Hòa có chút căng thẳng: "Lúc đó tôi nên gọi mọi người như thế nào? Còn con trai, nó còn nhỏ, đến lúc thay bỉm, uống sữa thì làm sao?"

Bùi Thạnh Diệp bình tĩnh: "Chỉ là tiệc thôi, cậu cứ như bình thường."

Hứa Thanh Hòa: "..." Cậu chỉ hỏi cho vui thôi.

Cuối cùng cũng đến trang viên.

Hứa Thanh Hòa nhìn qua cửa sổ xe, thấy đèn trang trí, đài phun nước sáng rực bên ngoài, cùng với đủ loại xe sang trọng chưa từng thấy, không nhịn được quay đầu nhìn Bùi Thạnh Diệp - tên này rốt cuộc là ai?

Người kia nhận ra, liếc cậu một cái đầy nghi vấn.

Hứa Thanh Hòa quay đầu, quay lưng về phía anh ta.

Bùi Thạnh Diệp: "..."

Xe dừng lại trước cửa, Bùi Thạnh Diệp xuống xe trước.

Ngay lập tức có người bước đến.

"Bùi tiên sinh, mời. Lão phu nhân và những người khác đang đợi ngài."

Bùi Thạnh Diệp liếc nhìn cậu một cái đứng bên cửa xe, không nhúc nhích.

Người kia nuốt nước bọt, thận trọng nhìn vào xe, không dám thúc giục.

Hứa Thanh Hòa bế con trai từ ghế ngồi trẻ em, vừa thò đầu ra khỏi cửa xe, đã nhìn thấy một đám người đứng đó, ánh mắt sáng rực nhìn cậu và đứa bé trong lòng cậu.

Cậu dừng lại một chút, cười với mọi người, bế con trai xuống xe.

Cách đó hơn mười bước, là một tòa lâu đài cổ kính cao lớn, tường ngoài treo rất nhiều đèn trang trí, khiến vân đá xám trắng lộ rõ, thể hiện rõ khí thế uy nghi của lâu đài.

Hứa Thanh Hòa đứng cạnh xe, nghe tiếng nhạc mơ hồ vọng ra từ lâu đài, hít một hơi.

Thấy bảo mẫu từ xe phía sau xách đồ của con trai đi nhanh về phía mình, cậu đỡ đỡ con trai đang ngủ, nói với Bùi Thạnh Diệp: "Đi thôi."

Bùi Thạnh Diệp gật đầu, đi trước.

Hứa Thanh Hòa đi theo sau.

Những người đứng đợi xung quanh nhanh chóng vây quanh, cùng đi về phía lâu đài.

Trước khi vào sảnh tiệc, hai người ở một khu vực giống như khu tiếp tân, cởϊ áσ khoác, Hứa Thanh Hòa không quên thay cho con trai một bộ đồ liền thân mỏng.

Bước vào sảnh tiệc cao ráo sáng sủa theo tiếng nhạc, đập vào mắt là đèn chùm khổng lồ lộng lẫy rực rỡ, rồi là một sân khấu nhỏ đối diện cửa chính, trên đó là một ban nhạc nhỏ, tiếng nhạc du dương bên tai chính là do ban nhạc này trình diễn.

Xung quanh là các món ăn tự chọn, đồ uống, cùng với những chiếc ghế sofa, khu vực nghỉ ngơi rải rác. Những người đàn ông phụ nữ mặc lễ phục, vest cười nói vui vẻ, còn những người phục vụ đeo cà vạt cầm khay rượu đi lại qua lại.

Khi họ bước vào sảnh tiệc, tiếng nói chuyện xung quanh dường như dừng lại một lúc, rồi nhanh chóng trở nên náo nhiệt trở lại.

Nhưng ánh mắt mơ hồ vẫn luôn nhìn về phía họ.

Bùi Thạnh Diệp đi thẳng.

Hứa Thanh Hòa cũng bình tĩnh bế con trai đi theo sau, cho đến khi đến một góc của tiệc.

Một vài chiếc ghế sofa thoải mái tạo thành một không gian trò chuyện, ngồi ở vị trí đầu tiên là một bà lão tóc bạc phơ, đang vui vẻ trò chuyện với người bên cạnh.

Bùi Thạnh Diệp đứng trước mặt bà, khẽ gật đầu: "Bà nội, chào buổi tối."

Bà lão nghe tiếng quay đầu lại, cười lên: "Thạnh Nghiệp đến rồi à, chỉ chờ con thôi."

Bùi Thạnh Diệp nghiêng người, nhường Hứa Thanh Hòa phía sau, giới thiệu: "Bạn đời của con, Hứa Thanh Hòa, con trai con, Bùi Thanh Húc."

Hứa Thanh Hòa bế con trai tiến lên, khẽ cúi người: "Bà nội chào buổi tối."

Nụ cười của bà lão thu lại, quay sang người bên cạnh: "Đi nói với quản gia một tiếng, khai tiệc."

Bùi Thạnh Diệp sắc mặt hơi lạnh, định nói gì đó -

"Anh Diệp." Hứa Thanh Hòa dựa vào người anh, giả vờ hạ giọng, nhưng lại dùng âm lượng đủ để mọi người nghe thấy: "Bà nội không thích con trai nhà chúng ta à? Hay là không thích tôi?"

Mọi người: "..."

Bùi Thạnh Diệp cúi đầu nhìn cậu nói: "Không có, bà ấy chỉ không lịch sự thôi."

Hứa Thanh Hòa: "..."

Cỏ, cậu chỉ muốn giả nai một chút, tên này lại trực tiếp đẩy cả hai lên giàn thiêu à.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Thanh Hòa: Tôi muốn gây chuyện.

Bùi Thạnh Diệp: Thêm củi.jpg

Hứa Thanh Hòa: Cỏ* (một loại thực vật)

*bé hay dùng cỏ, có thể hiểu là ôi, trời, chết tiệt, đệt…