Chương 17

Cẩu tệ*! Chạy nhanh đi!

*tệ ở đây là tiền tệ

Hứa Thanh Hòa vô cùng tức giận, coi thùng caton như Bùi Thạnh Diệp, mở nó một cách thô bạo.

Những món đồ đặc biệt mua như quần áo size lớn, cốc quen dùng, chăm sóc da cho phụ nữ mang thai... đủ thứ được lôi ra.

Giữa chừng, Lâm thẩm đến giúp. Hứa Thanh Hòa mới biết bà vừa dọn dẹp phòng cho Bùi Thạnh Diệp ở lầu trên.

Cậu thản nhiên hỏi: "Anh ta đã chạy rồi, không vội, lát nữa sẽ dọn sau."

Lâm thẩm: "Phải dọn, đã hẹn sẵn thời gian rồi."

Hứa Thanh Hòa: "?"

Lâm thẩm: "Tôi không học nhiều, không hiểu gì về thiết kế phong cách. Lát nữa đồ nội thất sẽ đến, cậu giúp xem sắp xếp thế nào."

Hứa Thanh Hòa: "...Ý thẩm là căn phòng này đã mua đồ trang trí nội thất?"

Lâm thẩm: "Đúng vậy, trước kia cậu ấy ngủ phòng chính, giờ cậu mang thai, cậu ấy nói cậu là chủ nhân mới, nên nhường lại. Theo tôi thấy, cậu chỉ mang thai thôi, chồng chồng không cần phải ngủ riêng."

Hứa Thanh Hòa: "..."

Lâm thẩm vẫn lải nhải: "A Diệp tính cách cứng đầu, đôi khi không nghe lời người khác, cậu là bạn đời, phải khuyên nhủ cậu ấy."

Hứa Thanh Hòa lấy lại tinh thần, cũng không phản bác, gật đầu: "Được." Khi nói chuyện với người trung niên, trước hết phải xuống nước trước.

Lâm thẩm quả nhiên rất vui, bắt đầu kể về chuyện lúc nhỏ của Bùi Thạnh Diệp.

"...Hồi nhỏ cậu ấy rất hung hăng, không chơi với bạn bè khác, Văn Khang đến quấy rầy, sau đó cậu ta liền bị đánh."

Hứa Thanh Hòa: Đúng là phù hợp với hình tượng man tộc của anh ta.

"Cũng không thích đi chơi, không phải đi tập đấm bốc với huấn luyện viên, thì cũng cầm sách..."

Hứa Thanh Hòa làm khán giả đáng tin cậy, chẳng hỏi nhiều, chỉ lẩm bẩm:

"Như vậy à?"

"Trời ơi, chăm chỉ thật!"

"Đúng vậy, quá đáng!"

...

Thái độ tích cực, khiến Lâm thẩm nói không ngừng, Hứa Thanh Hòa thu được nhiều chuyện phía sau.

Vừa nói chuyện vừa dọn dẹp, cũng không chậm, khi đồ nội thất mới cho phòng Bùi Thạnh Diệp đến, bên này cũng dọn dẹp gần xong, còn những thứ sau này cần dùng đến thì sẽ lục sau.

Tối hôm đó, sau một ngày vất vả, Hứa Thanh Hòa vội vã tắm rửa xong liền ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau, cậu bị tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức.

Hứa Thanh Hòa ngồi dậy mơ màng, hồi lâu mới nhớ ra đang ở đâu.

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng và có người hét lên: "Dậy dậy!"

Hứa Thanh Hòa lật đật xuống giường, mở cửa nhìn, thấy một mái tóc vàng.

Cậu: "...Sao lại là anh?"

Lục Văn Khang mỉm cười: "Anh trai bảo tôi đến đưa cậu đi bệnh viện."

Hứa Thanh Hòa: "..."

Lục Văn Khang: "Hôm nay hẹn nhiều chuyên gia lắm, anh trai sợ cậu chịu không nổi, nên bảo tôi đi cùng một chuyến." Anh ta cau mày, "Nhưng mà, không ngờ cậu lại trở thành chị dâu."

Hứa Thanh Hòa: "..." Đảo mắt, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lục Văn Khang theo sau, nhìn tứ phía: "Anh trai tôi đâu?"

Hứa Thanh Hòa đang đánh răng, khi nghe thấy câu hỏi mơ hồ nói: "Đi K Quốc rồi."

Lục Văn Khang kêu lên: "Các người mới đăng ký kết hôn ngày hôm qua mà, sao lại đi nước ngoài rồi? Anh trai tôi tính tình như thế này, làm sao mà lại có người yêu vậy? Cậu thấy anh ấy có gì đặc biệt vậy?"

Hứa Thanh Hòa: "..." Nhổ bọt ra, "Đừng nói bậy nữa, ra ngoài đợi tôi, tôi thay quần áo rồi sẽ ra liền."

"...Ồ."

Khi Hứa Thanh Hòa ra ngoài mặc áo hoodie, Lục Văn Khang vòng quanh cậu vài vòng, lắc đầu: "Chẳng trách trước đây tôi không nhìn thấy, áo cậu rộng thế này, lúc đó tưởng cậu mặc đồ hiphop đấy."

Hứa Thanh Hòa: "...Vậy làm sao mà anh biết?"

Lục Văn Khang đương nhiên: "Lúc đó tôi không phải nói muốn giúp cậu sao? Sau cuộc họp, tôi nhờ người tra hồ sơ của cậu - Không ngờ trường hợp đặc biệt mà bệnh viện báo cáo lại là cậu! Càng không ngờ, đứa bé lại là của anh trai tôi!" Hắn vỗ tay, "Đúng là có duyên."

Hứa Thanh Hòa: "...Vậy sao lại mất gần nửa tháng mới nói với anh ấy?"

Lục Văn Khang lộ vẻ bất lực: "Làm sao tôi biết đứa bé này là của anh trai. Nếu không phải tôi không nói chuyên với anh ấy, anh ấy chắc đến bây giờ vẫn chưa biết đâu."

Hứa Thanh Hòa: "...Cảm ơn anh nhiều."

Lục Văn Khang tò mò: "Vậy các người trước đó có cãi nhau à?"

Hứa Thanh Hòa: "Không có." Cậu nhanh chóng đi xuống lầu, "Đi thôi, phải đi lấy máu sớm."

"Đợi tôi!"

Lâm thẩm bước ra, tay cầm một hộp giữ nhiệt: "Cầm lấy, sau khi lấy máu mau ăn, đừng để đói."

Hứa Thanh Hòa vội vàng cảm ơn.

Lâm thẩm nhìn cậu âu yếm: "Cảm ơn cái gì, cậu khỏe mạnh là tốt nhất rồi." Quay sang dặn Lục Văn Khang, "Lái xe cẩn thận, đừng lái nhanh."

"Yên tâm, tôi lái rất ổn định."

Hai người ra ngoài, lên chiếc Porsche Lục Văn Khang đỗ ở cổng.

"Dù sao thì," Lục Văn Khang khởi động xe, từ từ lái ra khỏi sân, vừa chú ý đường, vừa không quên trò chuyện, "Tôi đã xem báo cáo của cậu trước đó, mấy tháng nay cậu đã dưỡng cơ thể rất tốt."

Nhắc đến con, Hứa Thanh Hòa có chút lo lắng: "Hôm qua bác sĩ nói có chút quanh cổ."

"Ấy, hôm nay không phải đi khám định kỳ sao, bác sĩ chuyên khoa sẽ xem xét." Lục Văn Khang an ủi, "Cậu yên tâm, đội ngũ sản khoa hôm nay đều dành thời gian để khám cho cậu."

Hứa Thanh Hòa không để ý lắm: "Cũng chỉ là kiểm tra định kỳ thôi, không đến nỗi phải huy động nhiều người thế."

Lục Văn Khang nói miệng: "Cậu là đàn ông mà, phải chuẩn bị chu đáo. Huống hồ, đây là con của anh trai tôi, ai dám xem thường?"

Hứa Thanh Hòa không quan tâm lắm: "Cảm ơn anh, chắc là nhờ mối quan hệ của gia đình anh đúng không?"

Lục Văn Khang sửng sốt, quay đầu nhìn cậu: "Không phải! Cậu không biết anh trai tôi à?"

Hứa Thanh Hòa giật mình, vội vàng hô to: "Lái xe cẩn thận!"

Lục Văn Khang lúng túng: "Xin lỗi, xin lỗi!... Không phải, cậu và anh trai tôi là làm sao quen biết vậy? Cậu không biết anh trai tôi là ai sao?"

Hứa Thanh Hòa không quan tâm: "Chuyện chúng tôi quen biết thế nào thì kệ đi! Anh cứ tập trung lái xe là được."