Chương 12

Sau vài bước, Hứa Thanh Hòa mới phát hiện ra người này không đi về phía quầy kiểm vé mà là đi thẳng đến cửa lên máy bay.

Cậu: "?" Giơ tay kéo Bùi Thạnh Diệp, "Anh trai, quầy kiểm vé ở bên kia."

Bùi Thạnh Diệp liếc cậu một cái với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

...

...

...

À, những người giàu có thường đi máy bay riêng, là cậu ngốc nghếch đã hiểu lầm.

Hứa Thanh Hòa co ro tại chỗ, cố gắng lấy lại phẩm giá của mình.

Bùi Thạnh Diệp lên máy bay và bắt đầu ký tài liệu, người đàn ông đeo kính ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng giải thích một vài điều.

Hứa Thanh Hòa từ khi bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ rất hay buồn ngủ, hôm nay lại dậy sớm để đi khám thai, bây giờ nằm tựa vào ghế sofa êm ái của máy bay riêng, chẳng bao lâu đã lờ mờ thϊếp đi.

Khi đang ngủ say, cảm giác như thân thể bỗng dưng bay lên.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt hơi lạnh lùng của người đàn ông.

Não cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu lẩm bẩm: "Làm gì vậy, tôi buồn ngủ quá..."

Người đàn ông cúi xuống: "Ngủ đi, đến nơi rồi sẽ gọi cậu."

"À..."

Hứa Thanh Hòa lại thϊếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã nằm trên một chiếc giường lạ.

Rèm kéo lại, căn phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy các món đồ nội thất đơn giản, rèm cửa là họa tiết hoa văn satin xanh đậm, cậu nằm trên tấm chăn mỏng màu xanh hồ, tổng thể mang phong cách thanh lịch, kín đáo nhưng xa hoa.

Dù sao thì đây cũng không phải căn hộ ấm cúng quen thuộc của cậu.

Hứa Thanh Hòa ngơ ngác. Đây là đâu?

... Tôi đói quá.

Cậu sững sờ một lúc, rồi từ từ ngồi dậy.

Trên người vẫn là bộ quần áo thể thao mặc sáng nay, là quần áo mới mua hai tháng trước, chất liệu mềm mại thoải mái, nằm ngủ nửa ngày cũng chẳng nhăn nhúm.

Đôi giày của cậu cũng được đặt gọn gàng bên giường, bên cạnh còn có một đôi dép êm ái.

Hứa Thanh Hòa chỉ do dự một chút, rồi xỏ dép vào.

Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý trong phòng tắm, cậu đói bụng, lẩn thẩn bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài là một hành lang dài, đi vài bước là có thể thấy được cầu thang.

Hứa Thanh Hòa đi chậm rãi đến cửa thang lầu, thì thấy ở sảnh tầng 1 có hơn chục người, mỗi người ôm một chiếc máy tính, ngồi nghiêm túc báo cáo cho Bùi Thạnh Diệp đang ngồi trên ghế sofa đơn, lật xem những tờ giấy. Cùng với họ còn có người đàn ông đeo kính theo từ thành phố A về.

Hứa Thanh Hòa do dự dừng bước.

“… Doanh thu quý trước tăng 4%, chi phí tăng…”

Bụng thật là đói.

Hứa Thanh Hòa đi xuống cầu thang, yếu ớt giơ tay về phía đó: “Xin lỗi, làm phiền một chút…”

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Hòa, Bùi Thạnh Diệp trên ghế sofa đơn cũng quay đầu lại khi nghe tiếng.

Hứa Thanh Hòa ngượng ngùng giơ tay: “Chào?”

Bùi Thạnh Diệp đặt tờ giấy xuống: “Nghỉ 5 phút.”

“Vâng.”

Bùi Thạnh Diệp đứng dậy, đi về phía Hứa Thanh Hòa ở đầu cầu thang.

Ánh mắt của mọi người dù lén lút hay thẳng thắn, vẫn cứ quét về đây.

Hứa Thanh Hòa không tự nhiên lắm, nói nhỏ: “Xin lỗi, đã làm phiền các anh… nhưng, có gì ăn không? Bất cứ thứ gì cũng được, tôi đói rồi.” Cậu là một người đàn ông mang thai nên việc đói cũng là một việc đáng quan tâm.

Bùi Thạnh Diệp không thay đổi vẻ mặt, dẫn cậu đi về một hướng khác: “Bữa trưa sắp xong, cậu ăn trước đi.”

Hứa Thanh Hòa: “… Ồ.” Phát hiện ra tên cẩu nam nhân cố ý chậm bước, cậu cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, vô tình nói: “Đây là đâu vậy?”

Bùi Thạnh Diệp: “Kinh Thị.”

Hứa Thanh Hòa: “… ” Đã ngồi máy bay, cậu làm sao không biết đây là Kinh Thị chứ? Cậu liếc sang: “Tôi hỏi chỗ này, ngôi nhà này, vị trí địa lý của nó.”

Bùi Thạnh Diệp: “Đây là tiểu khu Hợp Mỹ, trong thời gian này cậu tạm thời sẽ ở đây.”

Tiểu Khu Hợp Mỹ! Một mét vuông có thể đổi một căn hộ ở thành phố B! Hứa Thanh Hòa sửng sốt, hỏi thẳng: “Nghe nói khu này có rất nhiều ngôi sao, nhà giàu ở, đi ra ngoài có gặp phải diễn viên ngôi sao không?”

Bùi Thạnh Diệp: “… Ở rất ít, tôi không rõ lắm.”

Hứa Thanh Hòa: “… ”

Bùi Thạnh Diệp: “Chỗ này gần bệnh viện, cậu ở đây tiện hơn.”

Hứa Thanh Hòa hiểu ra: “Rồi sao nữa?”

Bùi Thạnh Diệp: “Luật sư đang giải quyết, hai ngày nữa ngôi biệt thự này sẽ chuyển tên cho cậu.”

Hứa Thanh Hòa: “… Hả?”

Bùi Thạnh Diệp: “Chuyện xảy ra đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị thứ khác, coi như ngôi biệt thự này sinh lễ, sau này tôi sẽ bù thêm cho cậu.”

Hứa Thanh Hòa: “Sính… trời ơi! Tôi là đàn ông!”

Bùi Thạnh Diệp: “Tôi biết.”

Hứa Thanh Hòa tức giận: “Vậy sính lễ là cái gì?”

Bùi Thạnh Diệp bình tĩnh nói: “Nếu cậu không thích, coi như là của hồi môn, dù sao cũng chỉ là cách gọi thôi.”

Hứa Thanh Hòa: "..."

Xét về sự vô liêm sỉ, cậu thua rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Thạnh Diệp: Đây là của hồi môn.

Hứa Thanh Hòa: Biến đi (ノ`Д)ノ