Chương 10

Thành phố A tuy hơi xa xôi, nhưng điều kiện y tế rất tốt, bệnh viện tư nhân này lại càng là một trong những bệnh viện hàng đầu. Trường hợp vệ sĩ phong tỏa cậu đã gặp vài lần, đối với việc này đã không còn lạ lẫm gì nữa.

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cậu, một VIP cấp cao đặt trọn gói khám thai, lại là một trường hợp hiếm hoi là chàng trai có thai.

Cậu đi được một lúc, lưng ê chân mỏi, không muốn để ý nữa, tiếp tục bước chậm về phía trước.

“Hứa Thanh Hòa.”

Hứa Thanh Hòa nhíu mày. Ai vậy? Chẳng lẽ là fan?

Cậu giả vờ không nghe thấy, tăng tốc, định vượt qua đám vệ sĩ để vào tòa nhà -

“Hứa Thanh Hòa!”

Cánh tay bị nắm chặt.

Hứa Thanh Hòa không thể làm gì khác, quay đầu lại: “Ai -”

Người đàn ông đứng trước mặt cậu, mày kiếm đẹp trai lạnh lùng, còn rất quen thuộc.

… Chính là Bùi Thạnh Diệp, người từng có tình một đêm thoáng qua với cậu.

Lúc này, tóc của người đàn ông hơi rối, tay áo sơ mi được xắn lên, khí chất sắc bén tỏa ra.

Hứa Thanh Hòa sững sờ.

Sợ hãi.

Người đàn ông buông tay cậu, tầm mắt từ từ hạ xuống, dừng lại ở cái bụng to của cậu, dù áo hoodie rộng thùng thình cũng không thể che giấu.

Hứa Thanh Hòa cứng miệng: “Anh, có chuyện gì sao?”

Người đàn ông: “……hừ.” Búng tay về hướng tòa nhà.

Những người đàn ông mặc áo vest đen lúc nãy đang phân tán ở xung quanh tòa nhà, giờ đều tụ lại, đông đúc, rất đáng sợ.

Hứa Thanh Hòa lo lắng: “Anh đừng làm loạn -”

“Cậu muốn tự nguyện đi với tôi? Hay là muốn tôi khiêng cậu ra ngoài?” Giọng nói của người đàn ông rất bình tĩnh, kết hợp với tay áo sơ mi được xắn lên và bắp tay săn chắc, vô cùng uy hϊếp.

Hứa Thanh Hòa lắp bắp: “Anh, anh bạn, bắt cóc là phạm pháp.”

Bùi Thạnh Diệp cong môi: “Có vẻ như cậu chọn cái thứ hai -”

“Cái thứ nhất, cái thứ nhất, tôi chọn cái thứ nhất!”

Bùi Thạnh Diệp: “Rất tốt, đi thôi.”

Hứa Thanh Hòa cẩn thận: “Đi đâu?”

Bùi Thạnh Diệp: “Truy thu tài sản chung.”

Hứa Thanh Hòa: “?”

Cái gì cơ?

Bùi Thạnh Diệp không giải thích, cằm hướng về phía cửa.

Hứa Thanh Hòa: "..." Thật đáng ghét, không thể chống cự!

Cậu mím môi, chậm rãi bước ra ngoài.

Bùi Thạnh Diệp cũng không thúc giục cậu, thậm chí còn phối hợp với tốc độ của cậu, đôi chân dài bước một bước dừng một bước, cùng cậu đi từng bước một về phía trước.

Điều này khiến tâm trạng của Hứa Thanh Hòa tốt hơn nhiều.

Như vậy, cả đoàn người chậm rãi di chuyển đến cửa bệnh viện.

Có một hàng xe thương mại đủ loại đậu ở lối vào.

Hứa Thanh Hòa còn chưa kịp nhìn rõ biển số xe, đã bị đẩy vào một chiếc trong số đó, đối mặt với ánh mắt từ ghế phụ.

Cậu ngượng ngùng giơ tay: "Xin chào."

Người đàn ông lịch sự ngồi ghế phụ đẩy đẩy kính, gật đầu: "Hứa tiên sinh, chào buổi sáng."

"Buổi sáng -ôi!"

Người đàn ông thiếu kiên nhẫn trực tiếp nhét cậu vào ghế sau.

Hứa Thanh Hòa: "..." Chết tiệt, trọng lượng của tôi bây giờ - đúng là con người man rợ!!

Bùi Thạnh Diệp không quan tâm cậu nghĩ gì, thuận tay kéo dây an toàn giúp cậu cài vào.

Ngón tay lướt qua áo hoodie, chạm vào bụng của cậu, Hứa Thanh Hòa sởn gai ốc, nhanh chóng áp sát vào ghế.

Bùi Thạnh Diệp nhíu mày, rút tay về, nói với tài xế: "Đi."

"Vâng."

Xe khởi động, lướt đi êm ái về phía trước.

Nhiệt độ điều hòa trong xe vừa phải, hai người ngồi ghế trước im lặng như gà, Bùi Thạnh Diệp ngồi bên cạnh cũng không nói gì. Cậu thậm chí còn không biết anh ta từ đâu lấy ra tài liệu, bắt đầu ký tên.

Hứa Thanh Hòa lén nhìn vài lần, chỉ thấy trên tài liệu toàn chữ nước ngoài dày đặc, cậu không hiểu gì nhíu mày quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó phát hiện không đúng.

Cậu quay đầu: "Đi đâu?" Mặc dù cậu chỉ sống ở thành phố A hai tháng, nhưng cậu vẫn nhớ đường từ bệnh viện về căn hộ.

Bùi Thạnh Diệp không ngẩng đầu: "Căn hộ cậu thuê."

Hứa Thanh Hòa: "……Anh muốn làm gì?"

Bùi Thạnh Diệp tranh thủ liếc cậu một cái: "Lấy đồ."

Hứa Thanh Hòa: "?"

Để phòng trường hợp xấu, cậu cố ý thuê căn hộ gần bệnh viện, chỉ cách nhau hai con phố. Hai câu nói ngắn ngủi, xe đã dừng trước cổng khu chung cư.

Bùi Thạnh Diệp đưa tay về phía cậu: "Chìa khóa."

Hứa Thanh Hòa: "……Anh như vậy rất giống cướp đột nhập vào nhà."

Bùi Thạnh Diệp nhìn cậu.

Hứa Thanh Hòa: ... thôi, trong nhà cũng không có gì đáng ngại.

Ngay khi chìa khóa được giao ra, cậu nghe thấy đối phương hỏi: "Giấy tờ để đâu?"

Hứa Thanh Hòa: "……Trong tủ trong phòng - Anh muốn làm gì?"

Bùi Thạnh Diệp liếc cậu một cái, sau đó ném chìa khóa cho người đàn ông đeo kính ngồi ghế phụ.

Người đàn ông kia nhận chìa khóa, gật đầu với Hứa Thanh Hòa, mở cửa ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Bùi Thạnh Diệp nhéo mi tâm, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Thanh Hòa bất mãn: "Anh đừng giả vờ ngủ nữa, anh rốt cuộc muốn làm gì?!"

Bùi Thạnh Diệp không ngẩng đầu: "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu."

Hứa Thanh Hòa bất lực: "Anh tưởng tôi rất muốn nói chuyện với anh à? Nếu không phải anh dẫn theo nhiều người như vậy - "

"Dẫn người là để nhanh chóng tìm được cậu" Bùi Thạnh Diệp cắt ngang lời cậu, giọng điệu nhàn nhạt, "Đối phó với cậu, một mình tôi là đủ."

Hứa Thanh Hòa: "..." Người này quả thực có thể túm cậu chỉ bằng một tay... Cậu sờ sờ bụng, im lặng.

Bùi Thạnh Diệp cũng không để ý đến cậu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, người đàn ông đeo kính cầm chìa khóa đi ra ngoài trở về, mang theo một túi tài liệu.

Bùi Thạnh Diệp ngồi thẳng người, nhận lấy, lật từng cái một.

Hứa Thanh Hòa thậm chí còn nhìn thấy bằng tốt nghiệp trung học của mình.

Cậu nhắn nhó: "Bây giờ bắt cóc cũng chuyên nghiệp như vậy? Còn yêu cầu giấy tờ đầy đủ?"

Người đàn ông đeo kính sững sờ một lúc, khuôn mặt méo mó trong chốc lát, dường như muốn cười nhưng lại vội vàng kìm lại.

Bùi Thạnh Diệp: "..." Thu dọn đồ đạc, "Đi thôi." Câu sau, hiển nhiên là nói với tài xế.

Một tiếng sau.

Hứa Thanh Hòa cầm hai quyển sổ đỏ mới xuất lò, người tê cứng.

Đây là cái gọi là truy thu tài sản chung của Bùi Thạnh Diệp?

Cậu cúi đầu nhìn bụng.

Đây là tài sản chung???

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày thứ ba chạy trốn với cái thai:

Bùi Thạnh Diệp: Bắt được em rồi.

Hứa Thanh Hòa: ... ...