Thanh tỉnh lại sau vụ tai nạn 2 ngày, cô khóc suốt khi nhớ tới chuyện đã xảy ra, không chịu ăn uống chỉ muốn chết. Bố mẹ cô lo lắng cho cô hết mức, cả Huyền cũng vậy, nhưng mặc cho bố mẹ và bạn thân dỗ dành, an ủi thậm chí là dọa nạt thì Thanh vẫn không chịu ăn uống chút nào. Huyền dành nhiều thời gian bên bạn mình hơn nhưng không biết nên nói gì để cô ấy thấy khá hơn. Chiều muộn, về tới nhà Nilk thấy Zenka đang chuẩn bị ra ngoài:
- Anh đi làm rồi đó sao?
- Tôi nấu bữa tối rồi.
- Tôi không ăn đâu!
- Lại định bỏ bữa nữa sao?
- Tại bạn tôi không chịu ăn nên tôi phải ăn giúp một chút rồi.
- Bố mẹ bạn cô vẫn ổn chứ?
- Hai bác ấy buồn lắm, tôi thấy thương họ vô cùng, chỉ có mấy ngày mà hai bác trông già đi nhiều!
- Vậy cô định làm gì?
- Tối nay tôi sẽ ở cạnh cô ấy, biết đâu cô ấy có thể nghĩ thoáng hơn một chút.
- Đi luôn, tôi sẽ đi cùng.
- Anh tới đó làm gì?
- Thử gặp người muốn chết thôi.
Thế rồi chẳng cần biết Nilk nói gì, Zenka vẫn lững thững đi tới bệnh viện cùng cô với vẻ mặt lãng đạm đến chính cô cũng không hiểu anh ta đang suy nghĩ gì. Tới nơi anh nhờ Nilk đưa bố mẹ Thanh ra ngoài ăn tối đồng thời cũng để họ có chút thời gian nghỉ ngơi còn anh sẽ ở lại trông Thanh. Dù hơi nghi ngại nhưng khi biết Tuấn Anh là bạn của Huyền thì bố mẹ Thanh đồng ý để cậu ở lại cùng con gái họ.
Đợi cả ba người đi khỏi rồi, Tuấn Anh tiến tới bên cạnh Thanh và đánh thức cô dậy:
- Anh là ai?
- Cô muốn chết nên tôi tới giúp! – Anh ta trả lời thản nhiên.
- Sao anh lại tới đây để giúp tôi?
- Những người kém cỏi như cô sống chỉ thêm chật đất, làm phiền người thân nên cô có biến mất thì tôi cũng thấy không thành vấn đề gì lắm.
- Anh đang nói gì vậy?
- Cô muốn chết theo cách nào? Nhẹ nhàng hay đau đớn? Treo cổ? Uống thuốc quá liều? Nhảy lầu? Cắt mạch máu? Cách nào tôi cũng giúp được.
- Tôi… quả thật không muốn sống nữa, anh muốn giúp thế nào cũng được…
- Vậy trước khi chết cô có lời gì trăn trối lại không? – Tuấn Anh rút ra từ trong túi vài lọ thuốc.
- Tôi chỉ muốn nhắn với người tôi yêu là tới lúc chết tôi vẫn yêu anh ấy!
- VỚ VẨN! Yêu thương cái quái gì ở đây! – Tuấn Anh nói to khiến Thanh giật mình – Cô làm gì có tư cách nói yêu người khác?
- Anh mới là người không có tư cách gì để nói tôi như vậy? Anh đã yêu ai bao giờ chưa? Anh có hiểu cảm giác yêu một ai đó tha thiết và mãnh liệt hay không? – Thanh rơm rớm nước mắt.
- Cô mà cũng nói được những lời đó cơ à? – Anh nói với giọng châm biếm – Một người ngay cả bản thân mình cũng không yêu thì có thể lên lớp người khác sao?
- Tôi yêu anh ấy hơn cả bản thân mình, hơn tất cả mọi người trên đời!
- Vậy còn bố mẹ cô? Họ sinh ra cô, yêu thương chăm lo cho cô cho tới lúc cô được như thế này vậy mà vì một tên con trai nào đó cô sẵn sàng bỏ lại họ, cô như vậy mà cũng nói tới chuyện yêu thương sao?
- Tôi… tôi sẽ…
- Chẳng có cái gì là “sẽ” ở đây hết, cô ngay cả bố mẹ mình còn không yêu thì cho dù có nói yêu thương ai cũng là giả tạo hết, thế nên mới bị người ta “đá” như thế!
- Không đúng, anh ấy rất yêu tôi, chắc chỉ là…
- Chỉ là? – Tuấn Anh nhếch mép – Cô chuẩn bị chết đi cho nhanh! Một kẻ kém cỏi như cô, không dám nói với người ta là cô không thể chấp nhận sự thật đó, không dám cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, không dám đấu tranh để bảo vệ tình yêu như cô mà tôi phải ngồi đây nghe… Thật là ngứa tai!
- Tôi đã rất cố gắng rồi mà, tôi đã luôn yêu thương anh ấy…
- Vậy cô đã thay đổi được gì hay chưa?
- Tôi… chưa…
- Vậy thì đó không phải là cố gắng, cô phải thay đổi được gì đó thì hãy nói vậy còn bây giờ chỉ là nói hão thôi!
Nói đến đó, Tuấn Anh dốc ra tay một vốc lớn thuốc:
- Uống đi rồi còn lên nóc tủ mà bán hoa quả lẻ, ngắm gà khỏa thân…
- Tôi không… - Thanh giẫy giụa trong khi Tuấn Anh đang định đưa cả nắm thuốc vào miệng cô – Tại sao anh lại không khuyên tôi từ bỏ, mọi người đều nói vậy mà?
- Tôi đã nói ngay từ đầu là một người kém cỏi như cô sống chỉ thêm chật đất!
- Tôi không uống đâu! - Cô cương quyết.
- Ban nãy cô nói là cô muốn chết đó thôi?
- Đấy là vì tôi không muốn từ bỏ…
- Đừng có lý do, tôi mất tiền mua thuốc tới đây không phải để dọa cô cho vui đâu!
- Không!
Thanh đẩy tay Tuấn Anh ra làm đám thuốc văng tung tóe ra sàn.
- Tôi không thể chết được! – Cô gái hổn hển – Tôi còn phải tìm hiểu lý do, còn phải giữ anh ấy lại, tôi không thể chết mà lại phải chịu ấm ức như thế này…
- Muộn rồi… - Anh ta nhìn đòng hồ.
- KHÔNG! TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT! – Thanh hét to.
Đúng lúc đó thì Huyền và bố mẹ Thanh quay lại, ngạc nhiên và sững sờ khi thấy cô lại hét lên là không muốn chết như vậy. Mẹ Thanh run run nắm tay con:
- Con vừa nói gì vậy? Con không muốn chết nữa sao?
- Mẹ! – Thanh nói, nước mắt giàn giụa – Con xin lỗi mẹ, xin lỗi bố, con không nên để bố mẹ lo lắng!
- Không sao nữa rồi, chỉ cần con không như vậy nữa thì mẹ mừng rồi! – Mẹ cô nghẹn ngào.
- Bố, con muốn ăn gì đó, có gì cho con ăn không?
- À, có, bố sẽ…
- Con sẽ nghe lời bố mẹ, sẽ không bỏ ăn nữa, con muốn khỏe lại, con muốn đi tìm Kiên, con phải giữ anh ấy lại!
- Tại sao con lại vẫn ngốc như vậy? Thằng đó đâu có yêu thương con, nếu có thì đáng lẽ ra nó đã phải ở đây chứ?
- Không, con không thể từ bỏ được, ngoại trừ anh ấy con sẽ không yêu ai hết, con tin anh ấy, tin vào tình yêu của anh ấy, xin bố mẹ đừng cản con!
Bố mẹ Thanh sững sờ hồi lâu trước những lời nói cương quyết của con gái không biết nên nói gì thì Tuấn Anh lên tiếng:
- Cứ để cô ấy quyết định cuộc sống của cô ấy đi ạ! Hai bác đâu có thể lo lắng cho cô ấy mãi được, để cô ấy làm gì cô ấy muốn, nếu không được thì hai bác có thể cùng cô ấy làm lại!
- Nhưng yêu đương rồi hôn nhân là chuyện trọng đại đối với con gái cháu à, không phải là hai bác khắt khe nhưng thấy nó nằm trên giường bệnh thế này các bác làm sao yên tâm được?
- Mọi người là một gia đình mà – Tuấn Anh ngưng lại – Gia đình có nghĩa là mọi người luôn tha thứ cho nhau và cho nhau cơ hội để làm lại, nếu không thì đó không phải là một gia đình.
Tất cả mọi con mắt của mọi người đều đổ dồn vào chàng trai có thân hình gầy gò và vẻ mặt rất thờ ơ đó, ngạc nhiên.
- Mọi chuyện sau này mọi người nên tự quyết định, muộn giờ của cháu rồi, cháu phải đi đây!
Thanh nhìn Tuấn Anh đi ra cửa rồi nói với theo:
- Tôi sẽ chứng minh là anh đã nói sai về tôi!
- Đợi khi nào cô làm được gì đó đi đã.
Sau đó, Huyền cảm thấy rất vui khi Thanh đã chịu ăn uống trở lại, cô cũng trở nên vui vẻ và nói cười nhiều hơn.
- Cái anh ban nãy là hàng xóm của cậu à?
Huyền gật đầu.
- Anh ta đáng sợ thật, thế mà cậu làm hàng xóm được, phục cậu ghê!
- Sao cậu lại nói thế?
- Anh ta mang cả thuốc ngủ định cho tớ uống đấy!
- Hả?
- Cậu nói nhỏ thôi, tại bị dọa lại bị mắng như tát nước vào mặt nên tự dưng tớ nghĩ là nếu chết thì thật lãng nhách, chết mà uất ức vì bị mắng không ra gì như thế thì tớ không chịu được!
- Tớ xin lỗi nhé, lúc cậu gặp tai nạn, tớ có nhờ anh ta tới giúp.
- Sao cậu phải xin lỗi, tớ không giận đâu, tớ lỡ hất đổ hết thuốc nên cậu xin lỗi anh ta hộ tớ nhé!...
Sáng hôm sau, khi Huyền về nhà đã thấy Zenka nằm “ngay đơ” trên ghế sofa, cảm thấy khó chịu khi anh ta tự ý đe dọa bạn mình, cô chạy tới đánh thức anh dậy:
- Có chuyện gì thế? – Zenka dụi mắt.
- Sao anh lại mang thuốc ngủ tới dọa bạn tôi?
- Thuốc ngủ gì? Tôi bị thiếu canxi nên chỗ đó chỉ toàn thuốc bổ thôi!
- Ai mà tin anh được.
- Ai bắt cô tin, không tin cũng được, bạn cô có chết đâu.
- Thì đúng là như thế nhưng mà…
- Lắm chuyện quá rồi đấy!
…
Thời gian sau đó khi Thanh khỏe lại, cô đã lập tức tìm Kiên và cũng chỉ vài tuần sau cô đã hồ hởi bào tin cho Huyền rằng cô đã thành công. Vì gia đình Kiên sống ở trong Nam và một mình anh tìm cách lập nghiệp tại Hà Nội nên bị bố mẹ phản đối, họ cắt mọi khoản chi tiêu và đầu tư cho anh. Biết trước được tình hình khó khăn sắp tới với mình nên anh quyết định chia tay với Thanh để cô không phải chịu khổ khi yêu mình. Tấm thiệp mà anh đưa cho Thanh chỉ là giả. Huyền chỉ có thể chúc mừng Thanh khi nghe giọng bạn đang đầy hồ hởi ở đầu dây bên kia:
- Tớ đã nói là tớ sẽ không từ bỏ, cho dù phải chịu vất vả gì, tớ không muốn rời xa anh ấy, nhất định chúng tớ sẽ cùng nhau vượt qua. Anh ấy tới xin lỗi bố mẹ tớ rồi, giờ thì mọi việc lại trở nên tốt đẹp hơn bao giờ hết. Cho tớ gửi lời cảm ơn tới anh hàng xóm của cậu nha!...
Ngắt máy rồi, Huyền ngồi lặng im trong bóng tối, Zenka đã ra ngoài từ lâu, cuối thu khiến đêm trở nên se lạnh, cô tự ôm lấy mình. Nhớ quá, nhớ khi bố mẹ cô còn bên nhau và cô luôn luôn được yêu chiều hết mực, vậy mà nay, cô còn không muốn quay về nhà. Cũng vào thời gian này khi cô được 7 tuổi, mẹ bỏ bố con cô mà đi tới nơi nào đó rất xa, cô không thể được bàn tay ấm áp đó ôm vào lòng và dỗ dành nữa, Huyền rơi nước mắt. Sau khi mẹ mất, bố ngày ngày vẫn cầm ảnh mẹ mà nói chuyện cho tới khi bố tái hôn. Cô vẫn còn nhớ đó là khi bố nói chuyện với mẹ cả ngày rồi ông mới để ảnh bà lên bàn thờ, ngay ngắn và nói với cô rằng cô sẽ có mẹ mới, người đó sẽ chăm sóc cho cô. Huyền đã khóc rất nhiều nhưng bố cô thì không thay đổi ý định. Dì Nhàn về nhà cô từ khi đó, cho dù dì có chăm sóc cô thế nào thì cô vẫn tuyệt nhiên không mảy may động lòng. Cô ghét người đó, ghét khi dì cứ thay mẹ cô mà chăm lo cho gia đình, lo lắng cho bố mỗi khi bố về muộn, chăm sóc cô khi cô ốm. Tại sao lại là dì ấy, tại sao không phải là người mẹ mà cô hằng yêu thương?
Quán bar, 1 giờ sáng, khá tẻ nhạt với vài vị khách. Zenka bước xuống quầy bar, cậu chọn chỗ ngồi gần với một người đàn ông râu xồm đội mũ che kín nửa mặt. Người đàn ông nhấc chiếc ly trên bàn định làm một ngụm rượu thì bị một bàn tay chặn lại, Zenka nhìn ông và lên tiếng:
- Cháu không biết bác đã uống bao nhiêu cốc nhưng tốt nhất là không nên uống nhiều như vậy đâu ạ!
- Chà!... Sao cháu lại cản ta? Ta uống nhiều thì quán càng tăng thu nhập còn gì?
- Cháu không phải chủ quán.
- Thế thì chẳng có lý do gì cả! – Người đàn ông lại đưa cốc rượu lên môi.
- Này bác Râu xồm…
- Râu xồm sao? Ta thấy râu ta đâu có nhiều?
- Bác không có nhà sao? Bác định để người nhà lo lắng tới bao giờ?
- Ta có nhà cháu à, nhưng giờ thì chẳng có ai lo lắng cho ta cả!
- Vậy bác không lo lắng cho ai đó bất chợt về nhà mà nhà không có ai sao?
- Ta…
Zenka rút cốc rượu trên tay ông bác rồi uống cạn, cậu nhăn mặt.
- Cháu không thích uống rượu sao? – Người đàn ông nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.
- Rượu không tốt! Một người tử tế như bác thì không nên ngồi quán bar tới tận giờ này đâu ạ, bác nên về nhà… Cho anh thanh toán tiền cốc rượu này với Duy…
Sáng sớm, Zenka uể oải đi về nhà, cốc rượu ngày hôm qua làm cậu hơi choáng váng, cũng may là bây giờ đã khá hơn (tửu lượng thằng này chán thật!). Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá trong công viên gần chung cư mà cậu ở, đưa hai tay lên bóp trán rồi cậu lên tiếng:
- Bác định đi theo cháu tới lúc nào thế ạ?
Nhận ra là cậu nhóc phát hiện ra mình, ông bác Râu xồm từ từ đi ra khỏi gốc cây, ngồi xuống bên cạnh cậu:
- Cháu biết à?
- Linh cảm thôi ạ!
- Ta nghĩ là cháu say.
- Cháu không uống rượu bao giờ, mà cháu cũng không thích.
- Là một điều tốt đấy, cháu trai, nhưng ta vẫn thắc mắc tại sao cháu lại quan tâm tới ta?
- Cháu thấy bác tới quán được gần một tháng.
- Chậc, sao cháu biết rõ vậy?
- Vị trí bác ngồi.
- Ta ngồi chỗ đó là do ta không thích bị chú ý thôi.
- Nhưng khi ngồi trên sân khấu cháu luôn thấy bác.
- Vậy chắc gì ta đã là người tử tế, người tử tế thì đâu la cà quán xá qua đêm?
- Nhưng việc bác đang ở đây thì lại chứng minh bác không phải người xấu.
Người đàn ông bật cười:
- Cháu tin người quá thì phải!
- ...
- Nhưng ta lại là một ông già không ra gì cháu ạ, ta chỉ là một ông già tồi tệ.
- …
- Vợ ta mới qua đời chưa lâu ta đã muốn lấy người khác, để rồi con cái ta ghét ta, bỏ ta mà đi, ta chỉ là một người ích kỉ chỉ nghĩ tới mình mà thôi. Ta là một ông bố vô dụng.
- Vậy … lý do bác muốn tái hôn là vì con của mình phải không?
- Ta… ta chỉ muốn nghĩ cho mình thôi!
- Không phải cho lắm, bác lo rằng mình không thể chăm lo cho con cái bằng một người phụ nữ nên mới quyết định tái hôn.
- Cháu nghĩ thế sao?
- Cháu tin.
- Nếu ta phụ lòng tin đó thì sao?
- Chỉ có bác mới biết là có hay không có chuyện đó!
- Cháu là một chàng trai rất kỳ lạ!
- Không phải là lần đầu tiên cháu nghe thấy câu này.
- Chúng ta có thể đi uống một chầu với nhau được đấy nhỉ?
- Cháu không thích, bác ăn bánh cùng cháu nhé!
Zenka nhanh chóng xé đôi chiếc bánh mì kẹp đưa cho ông bác:
- Cháu tự làm.
- Vậy chúng ta nên gặp nhau thường xuyên hơn đi nhỉ, nói chuyện với cháu rất vui.
- Không phải là ở quán bar là được! – Zenka trả lời cùng tiếng ngáp dài – Cháu buồn ngủ quá, cháu về nhà đây ạ!
- Vậy hẹn gặp lại, cảm ơn vì miếng bánh!
- Bác đừng tới quán bar rồi ngồi cả đêm, hẹn gặp lại bác!
Về tới nhà, nhìn Nilk ngủ co ro ngoài phòng khách, Zenka tiến tới đánh thức cô dậy:
- Này, tôi biết hôm nay là ngày nghỉ nhưng cô về phòng mà ngủ, nằm ở đây không được đâu!
- Chào anh!
- Miễn, rửa mặt rồi ăn sáng đi!
Zenka chui vào nhà tắm hồi lâu, lát sau anh bước ra, thấy cô nàng vẫn ngồi thừ một chỗ.
- Nhà có tới 2 nhà tắm mà cô lại ngồi im ở đó là sao? Cãi nhau với bạn trai hay sao thế?
- Không, có cãi nhau đâu, anh ấy đi thực tế mấy tuần nay rồi.
- Thế thì ít nhất cô không nên ngồi như tượng như vậy, đi ra ngoài mà chơi đi không thì về nhà cũng được!
- Anh muốn tôi về nhà sao? Nhưng tôi không có nhà!
- Cô lại nói linh tinh gì thế!
- Tôi… ngày mai là ngày giỗ mẹ tôi! Tôi… muốn thăm bà nhưng tôi không biết nên…
- Vậy thì đi thôi, muốn đi thì nên đi luôn!
- Nhưng tôi…
- Không nhưng gì hết, đi nhanh lên, luôn và ngay!
- Anh nghĩ là tôi có thể tới?
- Theo Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam thì cô có quyền tự do đi lại thưa cô! (nói năng nặng lời với con gái quá!)
Sau đó một lúc, người ta có thể thấy Nilk ngoan ngoãn theo chân Zenka đi ra ngoài, suốt dọc đường đi hai người chỉ nói với nhau vài ba câu về đường tới mộ mẹ cô, ngoài ra, họ đều im lặng.
Tại một nghĩa địa tĩnh lặng ở ngoại ô thành phố, bên tán cây, tách biệt một chút với những ngôi mộ khác, mẹ Nilk nằm đó, hiền hòa và dịu dàng như khi bà còn sống. Hàng năm, cô thường đi cùng bố và dì tới đây, nhưng năm nay khi đột ngột bị dì nhận xét rằng cô sống không thực tế chỉ quanh quẩn trong thế giới của chính mình mà không quan tâm tới người khác và cô vẫn còn lệ thuộc quá nhiều vào gia đình, tự ái, cô rời khỏi nhà. Đứng lặng im trước bức chân dung của mẹ, Nilk đưa tay chạm lên khuôn mặt mà cô luôn nhớ nhung nhưng giờ đã ở nơi nào hư ảo lắm, đôi môi cô khẽ run lên:
- Mẹ… con đã tới rồi đây! Năm nay, con tới đây một mình thôi, mẹ đừng giận nhé, con muốn tự lập một thời gian.
Zenka đặt đĩa trái cây xuống trước bia mộ, đưa cho cô mấy nén nhang rồi lùi ra xa.
- Có phải con sống không thực tế không hả mẹ? Con luôn nghĩ tới mẹ để sống, con không chấp nhận dì sẽ thay thế mẹ, nhưng mẹ ơi, có người đã nói là gia đình là nơi mọi người có thể tha thứ cho nhau và cho nhau cơ hội làm lại. Con muốn ba chúng ta lại làm một gia đình nhưng sao khó quá! Liệu con, bố và dì có thể là một gia đình hay không khi con luôn cần mẹ ở bên?
…
- Bây giờ thì cô nên về nhà đi! – Zenka lên tiếng.
- Tôi không muốn!
- Cô không lo cho bố cô sao?
- Bố tôi tái hôn rồi, ông ấy không yêu mẹ tôi nên đã lấy người phụ nữ khác.
- Cô đâu phải bố cô mà phát biểu linh tinh.
- Nhưng bố tôi đã tái hôn khi mẹ tôi mới mất có một năm thôi anh hiểu không?
- Vậy là cô không coi ông ấy là gia đình của cô sao? Tôi đã nói là gia đình thì mọi người có thể tha thứ cho nhau còn gì?
- Tôi… tôi chỉ không tha thứ cho mẹ kế của mình.
- Cô không thể sống mãi trong quá khứ được đâu, như thế thì cô vĩnh viễn không thể tiến về phía trước và sẽ không bao giờ có một gia đình giống như cô mong muốn.
- Anh đừng “lên lớp” người khác như thế nữa, tôi không thích.
- Vì tôi nói đúng chứ gì?
- Chẳng vì cái gì cả.
- Về thôi, cho dù đây là nghĩa địa nhưng nếu cô ở đây một mình thì sẽ không tốt.
- Anh muốn về thì cứ về đi! Tôi muốn ở đây!
- Ngộ nhỡ có chuyện gì thì tôi sẽ gặp rắc rối mất!
- Không có chuyện đó đâu! Chẳng phải anh đã nói là trông tôi không có gì hấp dẫn, chân thì ngắn, người thì béo ú, “thon thon hình vại, thoai thoải hình chum”đó sao? Người như tôi thì anh đâu cần lo?
- Cô thật đúng là bó tay! Vẫn để bụng chuyện đó à? Vậy thì gọi điện cho bạn trai tới đón đi, tôi về.
Sau đó, Zenka đợi cho tới khi Nilk tức giận bấm số của Quân và gọi cho Quân xong thì mới chịu đi về. Quân lập tức nhờ tài xế riêng của gia đình cậu tới đón Huyền và thuyết phục cô ghé qua nhà trong giây lát. Yêu cầu anh lái xe đợi trong chốc lát, cô bước vào nhà. Bác Trâm giúp việc thấy cô về liền mừng rỡ tới đón cô đon đả.
- Cô Huyền, cô đã về rồi sao? Trời! Cô dạo này có hơi gầy đi đấy, thấy cô thế này chắc ông chủ lại buồn lắm!
- Bố cháu ra ngoài rồi ạ?
- Đi từ tối qua chưa về! Dạo này ông hay đi qua đêm lắm còn bà hai thì vẫn nhắc tới cô luôn.
- Dì ấy đi đâu rồi ạ?
- Ra vườn chăm sóc cho mấy cây hoa mà bà cả để lại từ sáng sớm rồi cô à, để tôi đi thông báo là cô đã về!
- Không cần đâu bác, cháu đi luôn đây ạ!
- Vậy cô không ở lại sao? Ngày mai là…
- Cháu biết, bác thông báo với bố cháu là cháu ghé qua, cháu hiện giờ sống rất tốt, bố cháu không cần phải lo lắng gì đâu ạ!
- Nhưng…
- Không sao đâu ạ, cháu không có ý định ở nhà.
- Huyền phải không? Về rồi sao? – Dì Nhàn bất chợt lên tiếng – Nghe thấy tiếng nói nên…
- Không có gì đâu ạ, cháu chỉ về nhà một lát rồi đi luôn đây ạ!
- Vậy thì ít ra cũng nên đợi bố về…
- Cháu đi luôn bây giờ đây!
Người phụ nữ với nước da hơi xanh xao đang trở nên nhợt nhạt hơn khi nhìn theo bóng dáng của Huyền đang đi nhanh ra cổng rồi bước lên ô tô và đi khỏi tầm mắt, bà nghẹ nghào:
- Huyền… con à…
…
Mấy ngày sau, có tiếng gõ cửa hối hả khi Nilk và Zenka chuẩn bị ăn tối, hơi ngán ngẩm nhưng cậu cũng ra mở cửa:
- Chào em, Zen!
- Vâng, chào anh ạ!
- Anh vào nhà nhé! Anh có chuyện muốn nói.
- Mời anh!
Bước vào bếp, Minh đặt một gói lớn lên bàn, nhìn qua mấy đĩa thức ăn vừa được bày ra anh lên tiếng:
- Dạo này em ăn uống bớt cầu kỳ đi rồi đấy nhỉ, anh nhớ là bình thường em làm nhiều món hơn thế này!
- Hiện thực phũ phàng là cô gái anh bắt em phải ở cùng chỉ biết nấu vài món đơn giản thôi, còn những món khó hơn thì nó trở nên khó nhận biết và khó nuốt. Với lại anh đâu có đến vì chuyện bữa ăn.
- Úi! Sao em biết? Nhưng anh có mua ít thức ăn rồi, mình vừa ăn vừa nói nhé!
Zenka giúp Minh bỏ những thứ anh mang theo ra bàn:
- Chị Loan làm phải không ạ? Anh đi ăn cơm ngoài thế này chị ấy không giận chứ?
- Làm sao mà giận, anh tới nhà của em trai anh mà!
- Vậy anh tới vì chuyện đám cưới à? “Chị dâu tương lai” của em báo tin là hai người sắp cưới.
- Ừ, anh đang lên lịch! – Anh quay sang Huyền – Em cố gắng tham gia nhé!
- Vâng, tất nhiên rồi ạ! Chúc mừng anh chị!
- Đấy, em thấy không? Cô bé còn chúc mừng anh mà em không thèm nói gì sao?
- Chúc mừng làm gì ạ? Chẳng phải anh trì hoãn mãi rồi mới cưới đó sao?
- Thằng này, anh không đi lấy vợ là vì anh lo em không có ai chăm sóc đấy chứ!
- Anh cứ chăm lo cho vợ con anh thôi là được!
- Không được! Em cứ sống như thế này thì anh làm sao yên tâm để lấy vợ đây hả?
- Em thấy em sống vẫn ổn!
- Ổn gì mới được cơ chứ? Công việc đó làm sao làm cả đời được?
- Nhưng chắc hôm nay anh không tới đây để ăn cơm đâu đúng không?
- Đừng có đánh trống lảng, Zenka! – Minh thở dài – Thì đúng là anh không đến tìm em về việc đó, anh có việc muốn nhờ!
- Chuyện gì khó quá thì em không làm đâu!
- Chuyện này đơn giản cực! Em chắc chắn làm được! – Minh nhìn cậu em với ánh mắt long lanh – Làm phù rể cho anh nhé!
- Không!
- Cái thằng này, lại muốn anh cho một trận hay sao?
- Em không thích những chỗ ồn ào!
- Linh tinh, nói cho em hay anh đã nói chuyện với bố mẹ em rồi, em mà không đồng ý thì em sẽ sang đó ngay lập tức!
- Em không thích!
- Không thích cũng phải làm, chúng ta đã thỏa thuận rồi!
- Thỏa thuận đó là em phải ở nhà này đấy chứ!
- Vậy em muốn gì đây?
Zenka ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, cậu trầm ngâm trong giây lát rồi lên tiếng:
- Để Nilk ra khỏi đây, anh hãy xóa giấy vay nợ với cam kết gì đó, trả đồ cho cô ấy và để cô ấy về nhà.
- Sao tự nhiên em lại…
- Anh muốn em làm phù rể mà, nếu anh không đồng ý thì em sẽ không làm.
- Em dám đặt cả điều kiện với anh sao?
- Trên cơ sở đôi bên cùng có lợi ạ.
- Thằng ranh này… thỏa thuận giữa anh và cô bé không có nghĩa là em được đuổi Nilk ra khỏi đây.
- Không nên tiếp tục, cô ấy không thể ở đây được, bạn trai cô ấy sẽ nghĩ không tốt!
Minh ngạc nhiên nhìn Huyền:
- Em có bạn trai rồi sao?
- Vâng! – Cô bẽn lẽn gật đầu.
Anh im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng:
- Được, anh đồng ý! Thỏa thuận như vậy đi! Anh sẽ thông báo cho em những việc phải làm.
Minh đi khỏi thì Zenka cũng đi cùng anh.
- Anh chở em tới chỗ làm nhé, nhóc!
- Anh bận còn gì?
- Vậy thì em chịu khó đi bằng bus vậy.
- Anh Minh…
- Chuyện gì?
- Xin lỗi anh!
- Sao em lại xin lỗi.
- Không có gì đâu ạ, anh đi đường cẩn thận!
- Thằng nhóc này, lại ăn nói linh tinh rồi!
Zenka nhìn theo chiếc xe của Minh đang khuất dần trên đường, câu xin lỗi không hoàn thiện dành cho anh trai mình là vì cậu không muốn đám cưới của anh trai lại trở thành một thỏa thuận, cho dù nó liên quan đến người khác. Cậu thở dài rồi lại bước đi….
====
Cho đù đã lên kế hoạch nhưng đám cưới của Minh cứ bị hoãn lại đến mấy tuần sau, danh sách khách mời cứ mỗi lúc một dài, thế là khi đám cưới được ấn định cũng đã là khi mùa đông bắt đầu tràn về Hà Nội.
- Anh không thích làm đám cưới vào mùa đông tí nào! – Minh chán nản.
- Hôm đó trời sẽ đẹp thôi, chẳng phải hai gia đình chọn mãi mới được ngày đó sao?
- Anh thấy lấy vợ mệt quá!
- Vậy thì anh đừng để em đi vào vết xe đổ đó!
- Đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia! Lát nữa nếu em thấy Huyền thì bảo với cô bé là anh sẽ hoàn lại đồ cho cô ấy cùng các thứ khác sau khi đám cưới kết thúc, anh sẽ giữ cam kết trả tự do cho cô bé.
- Vốn dĩ người ta là người tự do, anh đâu có trói buộc được đâu!
- Anh đã thấy những gì anh muốn thấy rồi, em ít ra cũng quan tâm tới người khác đấy chứ?
- Chẳng liên quan gì hết cả! – Tuấn Anh toan quay đi thì bị Minh giữ lại.
- Này nhóc, em không nên bỏ đi, anh cần phù rể lắm đấy!
Lễ cưới của Minh và Loan đón rất nhiều khách khứa đến nỗi nguyên việc bắt tay anh đã thấy chóng mặt chưa kể phải uống rượu. Sau khi đón dâu và tổ chức xong những khâu cuối cùng, tay trong tay với cô dâu của mình, anh mới chịu nói với cậu phù rể có gương mặt chán nản và buồn ngủ về nơi anh để đồ của Huyền.
Đứng trước sảnh, Huyền vẫy tay chúc mừng đôi uyên ương khi họ lên xe đi hưởng tuần trăng mật:
- Chị ấy trông đẹp thật đấy! Tôi cũng muốn được mặc váy cưới! – Nilk quay sang nói chuyện với Zenka.
- Đồ của cô đây! Kiểm tra xem có đủ không.
- Chỉ có laptop với ít nữ trang thôi, không có gì phải kiểm tra đâu!
- Vậy thì đi về nhà dọn đồ thôi!
- Anh muốn đuổi tôi đi đến thế sao?
- Cô không thể ở nhà tôi được, cô có bạn trai đó thôi, không muốn bị hiểu nhầm thì đi nhanh còn kịp.
- Vậy còn những người ở chung cư, họ biết tôi ở đó còn gì?
- Em họ.
- Hả?
- Tôi nói cô là em họ anh Minh, họ nghĩ chúng tôi là anh em nên không có chuyện gì đâu!
- Cảm ơn anh! Thật ra… ở cùng anh cũng vui, đôi khi tôi thấy anh thật là khó chịu nhưng bù lại, cái cách nghĩ hơi bất cần và hơi khác người của anh làm tôi ấn tượng lắm!
- Sau này khi đi ra ngoài đường đừng có coi tôi là người quen, sau hôm nay chúng ta không có liên hệ gì hết.
- Khϊếp, làm gì mà anh lạnh lùng thế? Tôi thấy chúng ta đâu có gì để phải nhìn nhau như người dưng như thế chứ?
- Tôi không thích, hơn nữa không muốn bạn trai cô hiểu nhầm.
- Vâng, vậy thì thật biết ơn anh! – Nilk kéo dài giọng – Đồ chích chòe kiêu ngạo!
Huyền hồn nhiên đi cạnh Tuấn Anh trên đường về, vì khách sạn mà Minh tổ chức lễ cười khá gần nơi hai người đang ở nên họ quyết định đi bộ. Khi đi ngang qua công viên, bất chợt cô hào hứng:
- Này Zen! Chúng ta đi qua đây rồi hãy về nhà được không, tôi muốn đi dạo quanh hồ.
- Sao cứ phải là lúc này nhỉ?
- Một lát thôi mà, sau này tôi đâu có cơ hội đi cùng với một nhạc công violin như anh.
……
Cả hai người đều không biết vào lúc đó, có một đôi mắt đang dõi theo họ từ xa. Bất chợt thấy Huyền đứng trên thềm khách sạn của bác cậu, Quân đã định gây cho cô một bất ngờ nho nhỏ, nhưng ý định đó phụt tắt khi cậu nhìn thấy Tuấn Anh. Họ đi cùng nhau và nói chuyện vui vẻ, Quân không rõ Tuấn Anh nói gì vì dường như môi anh không mấp máy nhưng Huyền thì khác, cô cứ ríu rít bên người con trai đó, cô vẫn cười cười nói nói rất vui vẻ, điều này làm Quân thấy cơn tức giận trào dâng. Bên cạnh anh, Huyền lúc nào cũng e lệ và ngại ngùng, cô nàng hay đỏ mặt khi cậu khẽ chạm môi lên má cô và luôn ít nói. Nhưng bây giờ khi bên cạnh cậu ta, cô ấy trở nên đầy sức sống, với đôi mắt lấp lánh và đôi lúc lại hơi đỏ ửng khi Tuấn Anh nói gì đó. Anh ta rốt cuộc là gì mà lại có thể khiến cô ấy có những thái độ như vậy-Quân gần như phát điên.
Cộc cộc! Tiếng gõ cửa khô khan vang lên, Zenka đang bận lấy nước uống nên Huyền bước ra mở cửa, cô sững sờ:
- Chào em! – Quân gượng cười.
- Sao anh…
- Anh thấy em đi vào đây, hỏi ban quản lý thì biết là em ở đây, chắc em không phiền khi anh vào trong đâu nhỉ?
Không đợi cô đồng ý, anh liền bước vào bên trong, anh lặng người khi nhìn thấy Tuấn Anh đang đứng bên cửa sổ với ly nước trong vắt trên tay. Quân cảm thấy mình không thể suy nghĩ được nữa, anh lập tức mở cửa tất cả các phòng trong nhà: một phòng nam và một phòng nữ.
- Hai người đang làm gì ở đây thế này? – Quân nói, cố giữ bình tĩnh – Hai người không phải là hàng xóm mà là ở cùng nhau sao?
- Quân, em có thể giải thích…
- Giải thích ư? Anh tới đây hỏi thì họ nói em là em họ của Minh nào đó, còn anh ta tên là Tuấn Anh cơ mà? Em sống cùng một thằng đàn ông sao?
- Tôi nghĩ là anh đang hiểu lầm rồi, thật ra…
- “Thật ra”, thật ra gì chứ, sự thật đang ở ngay đây rồi còn gì?
- Không phải như anh nghĩ đâu, em và anh ấy không có gì hết, em chỉ…
- Em làm sao? – Quân quát – Em thừa biết tôi có thể giúp em, em cần gì tôi cũng sẽ giúp, thế nhưng em không chọn tôi mà lại chọn một thằng như nó sao?
- Anh đang mất bình tĩnh nên tôi không muốn đôi co nhưng tôi không làm gì tới mức để anh nhục mạ như vậy!
- IM ĐI!
Quân giơ nắm đấm về phía Tuấn Anh, lập tức cậu chặn bàn tay đó lại, rồi nhanh chóng xoay người và bẻ gập tay Quân:
- Tôi không thích đánh nhau nhất là trong hoàn cảnh này!
- Buông tôi ra!
- Anh bình tĩnh nghe cô ấy nói đi đã rồi hãy yêu cầu như vậy!
Bị bàn tay có vẻ yếu ớt nhưng rất khó chống cự lại đó giữ chặt một thời gian, Quân đành xuống nước:
- Được rồi, tôi sẽ nghe!
Huyền bước tới bên anh, nước mắt của cô tuôn rơi:
- Em xin lỗi, em đã không nói ngay từ đầu, em khi đi tìm nhà có ở chung với anh Tuấn Anh một thời gian, nhưng em đang dọn đồ để chuyển đi rồi mà! Giữa chúng em không có chuyện gì đâu!
Quân từ từ tiến tới bên cô, nắm lấy hai bờ vai đang run rẩy, anh siết chặt tay mình:
- Đau quá! – Huyền kêu lên.
- Em hãy nói đi! Nhìn thẳng vào anh mà nói! – Quân nhìn Huyền với anh mắt tha thiết tột độ - Nói là em yêu anh, chỉ yêu anh mà thôi!
- Em…
Chưa kịp nói hết câu, lập tức đôi môi của cô bị Quân gắn chặt bằng môi mình, một nụ hôn đầy giận dữ và dường như muốn nuốt chửng cô làm Huyền run lên và nghẹt thở. Đôi mắt không hề nhắm lại của cô nhìn thấy Zenka đang đứng đó, bình thản. Sao mình lại bị mang ra làm những chuyện như thế này trước mặt anh ta? Mình đang làm gì điên rồ thế này? Huyền khóc.
- Anh đã làm gì tổn thương em sao? – Quân bối rối lau nước mắt cho cô và hỏi.
Không thấy cô gái lên tiếng, quay lại đằng sau Quân nhìn thấy sự thờ ơ của Tuấn Anh, anh ta đang định quay đi chỗ khác, bất chợt Quân thấy giận run người trước thái độ đó. Anh ta đã cười khẩy khi mình hôn Huyền sao? Anh ta thấy nó không đáng bận tâm sao? Hay là anh ta đã làm gì đó với cô ấy nên anh ta mới có thái độ như vậy? Quân nhìn Huyền với đôi mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng:
- Em chưa ngủ với anh ta đấy chứ?
BỐP! Huyền tát Quân một cái như trời giáng khiến anh sững sờ.
- ĐI NGAY! ĐI NGAY RA KHỎI ĐÂY! – Huyền hét lên.
Quân đứng lặng im, căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng và tiếng khóc của Huyền, đau khổ và nặng nề. Tuấn Anh tiến tới bên Quân:
- Anh nghĩ sai rồi, cách nghĩ đó không giúp gì cho anh. Nếu anh tin tưởng người anh yêu thì hãy xin lỗi cô ấy thì hơn!
Đưa mắt nhìn Nilk trong giây lát
- Mang cô ấy đi luôn theo, cô ấy với tôi chẳng có chuyện gì tới mức như anh nghĩ đâu! Tôi vốn dĩ không có hứng thú với con gái!