Kết thúc những bài hát đầu tiên cho cô ca sĩ mà Tuấn Anh chẳng-cần-biết-là-ai đó, thêm vài bài dạo, bỏ mặc không khí quán bar đã chuyển sang loại nhạc sôi động khác, cậu tránh những thân hình đang lắc lư theo tiếng nhạc để xuống nơi Minh đang ngồi.
- CHẤM DỨT trò đùa được chưa?
- … - Minh im lặng.
- Em không quen ở cùng ai hết!
- Nhưng anh thì MUỐN giúp đỡ người khác!
- Không theo cách đó!
Đôi mắt sáng và khuôn mặt rất nam tính của Minh khẽ cười – nụ cười đủ để các cô gái phải xiêu lòng, nhưng trước mặt anh là cậu em có tính cách “hơi kỳ quái” nên hoàn toàn không thể có chút thi vị nào cả.
- Em KHÔNG MUỐN có người ở cùng! – Tuấn Anh nhắc lại.
- Tại vì em ở 1 mình quá lâu nên khi có người ở cùng em thấy khó chịu, anh muốn em thích nghi với nó – Minh nói tỉnh bơ.
- Anh không có ý đó đúng không?
- Anh có ý đó, nhưng đúng là không chỉ có nó, vậy em đã thỏa mãn rồi chứ?
- Hết nói nổi.
Tuấn Anh bỏ đi. Minh nhìn theo dáng cậu đang khuất sau sân khấu, anh thở dài buồn bã. Tính Tuấn Anh vốn dĩ đã rất khác người và bất cần nên anh đã từng phải cố gắng để cậu em sống trong sự kiểm soát của mình thay vì việc ở một mình và tự kiếm sống. Mọi sinh hoạt của cậu do anh chu cấp, thu nhập hàng tháng được kiểm soát trong tài khoản. Minh không nói với Tuấn Anh rằng thu nhập của cậu đủ để sống “rủng rỉnh” trong thời điểm hiện tại, anh sợ cậu nhóc sẽ lại đòi được ở một mình. Dẫu sao anh cũng đã rất mất công thuyết phục bố mẹ cậu cho phép cậu ở lại Việt Nam dưới sự quản lý của anh, vì thế chừng nào giữa anh và Zenka còn mối liên hệ này thì cậu không thể nhanh chóng thoát khỏi anh và cũng không thể không ở cùng với Huyền. Minh rất yên tâm với khả năng tự lập của em trai nhưng lại lo lắng vì tính bất cần đó, việc cho cậu ở cùng một người khác là để kiểm tra khả năng chăm sóc chính mình và quan tâm tới người xung quanh của Tuấn Anh, nhưng khi thấy thái độ bực tức của em, anh lại thấy phân vân liệu mình có thật sự có một quyết định đúng. Sáng nay, Huyền cũng đã gọi cho anh, cô bé ca cẩm hồi lâu về tính cách khó chịu của Tuấn Anh, về việc anh không nên để cô ở cùng người khác giới như thế, anh phải mất một lúc thuyết phục rằng với những điều kiện tốt nhất có thể đó thì nơi đó thực sự rất hợp với cô ấy, và thật ra thì cô cũng không phải chạm mặt Tuấn Anh nhiều. Thế nhưng khi cô nhóc nói về chuyện thật ra cô không thấy ghét Tuấn Anh như lúc đầu anh thấy Huyền là một người dễ tha thứ cho người khác hơn là thù dai nên anh lại cố gắng khuyên cô chịu khó ở đó một thời gian.
- Đâm lao thì phải theo lao vậy! – Minh tự nhủ.
Về tới nhà, Loan cũng lo lắng hỏi thăm tình hình, anh chỉ trả lời vắn tắt cho cô biết kèm theo tiếng thở dài:
- Ngày xưa, thằng bé hiền lắm, mà bây giờ anh vẫn thấy nó thật ra hiền khô, không hiểu tại sao nó lại cư xử khó chịu như thế nữa!
- Em nghĩ anh không nên lo lắng làm gì, có thể vì em ấy không quen với điều kiện mới, anh cứ thử phải sống với một người lạ khi không được chuẩn bị tâm lý xem, không khác gì đâu, nhất là với người khác giới nữa. Xã hội Việt Nam mang tính phong kiến nhiều, cho dù chúng ta sống thoáng nhưng Tuấn Anh thì lại không phải loại người buông thả, cợt nhả với phụ nữ, thằng bé lại thờ ơ với con gái nữa. Em nghĩ chúng ta cứ kiên nhẫn quan sát xem sao. – Loan khuyên nhủ.
…
Quay về nhà khi mới 4 giờ sáng, Tuấn Anh lại vùi mình vào công việc, cậu phải gửi gấp thiết kế sân khấu cho bên quản lý để cho party tối ngày kia. Biết tính cậu không thích những party của đám ăn chơi lêu lổng nhưng anh Trung chủ quán lại thấy tiếc vì cậu khá đa tài nên không dễ để không dùng cậu vào đúng nơi đúng việc. Mất hơn một tiếng ngồi ôm máy tính để hoàn thiện thiết kế thô đã chuẩn bị từ trước một cách hoàn chỉnh, Tuấn Anh send tới anh Thành - quản lý - đợi duyệt. Anh Thành chấp nhận thiết kế của cậu và nói sẽ chuyển ý tưởng cho đội trang trí. Ngáp dài một tiếng, cậu vươn vai đi vào nhà bếp. Mở ngăn tủ lạnh Tuấn Anh giật mình với đám thực phẩm “đầy rẫy” trên các ngăn tủ, thịt các loại, vài gói xúc xích, giò, chả và vài thứ linh tinh khác, cậu lẩm bẩm:
- Sức ăn của cô ta ngang với heo hay sao mà mua lắm thế này? Hay cô ta có khả năng tiêu thụ vào hàng đặc biệt.
Có tiếng bước chân đi tới gần, Tuấn Anh quay lại:
- Chào anh, anh dậy … à quên, anh về sớm thế?
Nilk xuất hiện ở của trong chiếc váy hồng, nước da trắng của cô được ánh nắng mai chiếu vào dầy lấp lánh, cô mỉm cười chào roomate một cách thân thiện nhưng vẻ mặt của anh ta thì thật khó hiểu:
- Cô nhồi tủ lạnh nhiều quá đấy!
- Tại tôi thấy trong đó ít đồ quá, mà tôi thi không thích đi chợ thường xuyên.
- Liệu cô có ăn hết không?
- Tôi tưởng con trai thì thường ăn nhiều nên mới mua mà. – Nilk phân bua.
- Không cần, cô tự ăn hết đi!
- Thế thì ăn dần thôi, có gì đâu mà anh phải khó chịu. Tôi sẽ đi mua cái gì đó về ăn sáng rồi đi học đây.
- Cô không định “báo cáo” với gia đình là mình đang ở đâu sao? – Zenka hỏi trong lúc đang thoăn thoắt làm bếp.
- Để sau tính!
- Có lẽ thế cũng tốt, không phải lo bữa ăn cho cái bụng voi như cô chắc bố mẹ cũng chưa lo tới nỗi phải đăng tin “tìm trẻ lạc”.
- Này anh, mới sáng ra đừng gây sự vì mấy việc lặt vặt chứ, tôi đang “mát” tính, nếu mà để tôi nóng tính thì anh cứ liệu đấy! – Nilk vặc lại.
- Cô cứ lo đi học đi, nhưng tôi bảo cho mà hay, cái chân cô mà cứ cố nhét vào đôi giầy cao cỡ chục phân cô vất ngoài cửa ấy thì không thấy dễ chịu được đâu, chịu khó đi đồ bệt cho lành. Không lết về được tới nhà thì mệt!
- Anh thật sự là thích gây sự đấy sao?
- Cô đi đi cho nó đỡ ồn!
- Đã thế tôi sẽ không đi, đằng nào thì anh cũng đang làm gì đó, tôi ngồi đây đợi vậy!
Zenka chép miệng ngao ngán, lôi bánh mỳ ra “tự xử”.
- Anh nấu gì mà không thèm trông thế kia.
- Cháo. Ăn bánh rồi đi học đi. – Zenka chìa bánh cho Nilk, cô nhìn lại anh với vẻ tinh nghịch.
- Anh định đuổi tôi đi cho khuất mắt chứ gì?
- Nuốt không trôi mất thôi! – Cậu châm biếm - Còn 5 phút nữa tới 6 giờ rồi kia kìa.
Giật mình, cô chạy một mạch vào phòng để thay đồ.
- Bực chết đi được, đã không trêu tức được anh ta còn bị anh ta “chơi” cho một vố nữa! – Nilk kêu lên – Thù này nhất định phải trả!
Chạy ra tới của thấy Zenka đã đứng đó, lườm cho anh ta một cái thế là cô bị anh ta chặn lại:
- Vất ví ở trên bàn.
Đã vội lại còn quên đồ nên Nilk càng quýnh quáng hơn. Cố nhét chân vào đôi giầy, cô thấy đau khủng khϊếp, hôm qua đi chơi bằng dép lê nên cô quên khuấy mất việc phải mua gì đó khác để đi. Ngước lên, thấy anh ta vẫn đứng đó thản nhiên, cô càng muốn đi nhanh.
- Cỡ chân của cô là bao nhiêu?
- 36.
- Đứng nguyên ở đây.
- ĐỂ LÀM GÌ? – Nilk xẵng giọng hỏi lại.
Zenka không trả lời cô, lát sau quay ra với một đôi giầy bệt màu sữa.
- Đi tạm!
- Sao anh lại có đồ của phụ nữ thế?
- Của mẹ tôi. Nhanh nhanh rồi biến đi, đừng có vừa đi vừa phá, đồ cũ nên độ bền không đảm bảo.
Xém chút nữa là cô không bắt kịp xe bus, thở phào nhẹ nhõm khi tới trường sớm đúng như dự định. Huyền thích tới trường vào thời gian này vì sự yên tĩnh của nó, như thế cô có thể hoàn thành ý tưởng đang dang dở của mình.
Về tới nhà, Nilk ngồi phịch xuống ghế, cô chưa hài lòng lắm với cách phối màu của mình nên quyết định sẽ thử lại vào sáng hôm sau. Thấy bụng hơi cồn cào, cô mò vào bếp, 6 giờ chiều, giờ này chắc anh ta đã đi làm từ lâu, Nilk thấy vui mừng vì không nhìn thấy Zenka ở nhà, cô thấy thoải mái vô cùng. Đặt đôi dép đi trong nhà hình khỉ Yoyo xuống nền, cô bắt đầu nhảy nhót khắp phòng.
- Tự do MUÔN NĂM!
Trong nhà bếp cô thấy có một bọc nhỏ trên bàn, mở ra thì thấy đó là cháo.
- Ái chà, anh ta để phần mình hay sao, hay là anh ta nghĩ mình không nấu được gì nên phải để phần? Thôi kệ, cứ ăn thôi, có gì thì cảm ơn anh ta sau vậy!
Chỉ một loáng, bát cháo đã được “tiêu thụ” xong, mở tủ lạnh thấy có cơm rang, cô mang ra “thủ tiêu” nốt. Sau đó, Nilk ung dung ngồi xem tivi. Đúng lúc đó có người mở cửa bước vào nhà. Ngó xem đó là ai thì Zenka vội vã bước vào:
- Ở nhà một mình mà không chịu khóa cửa, nhỡ trộm vào thì sao?
- Tôi còn thức mà!
Zenka nhanh chóng đi vào bếp, lát sau anh quay ra
- Cái bọc ở trên bàn đi đâu rồi?
- À, cái đó thì tôi ăn rồi, anh để cho tôi phải không?
- Cô đang NẰM MƠ đấy à? Đấy là đồ của tôi, tôi có phần cơm cho cô trong tử lạnh rồi còn gì?
- Tôi … tôi lỡ ăn hết mất rồi!
- Cả cơm nữa sao?
Cô gặt đầu ngượng nghịu.
- Ôi, liệu anh Minh có biết là anh ấy đang nuôi voi không nhỉ? – Zenka vỗ trán – Nếu là hôm nào khác thì không sao, đúng hôm mình bận, mình quên thì cô ta lại … Bất lực thật! Sao cô lại tự tiện thế không biết? – Cậu gắt gỏng
- Tôi biết là tôi sai, tôi xin lỗi, anh có nhất thiết phải mắng người khác như thế không?
- Tôi không có thời gian để đi ra ngoài ăn nên phải chuẩn bị đồ, thế mà …
- Được rồi, tôi làm lại là được thôi chứ gì? Mệt với cái loại khó tính, nhiễu sự như anh.
- Cô có biết làm cái gì đâu mà khoe thế?
- Nấu cháo thì tôi nấu được, tôi chỉ biết nấu mấy thứ lặt vặt thôi, anh đi đi, lát nữa tôi sẽ mang đến tận nơi cho anh.
- Tôi đi kiếm gì khác cho lành vậy!
- Không được! Tôi đã quyết định chịu trách nhiệm rồi, anh cứ đợi đi!
Zenka lắc đầu, bước đi, ngay lập tức anh bị gọi giật lại:
- Anh làm việc ở đâu?
- Bar New Sign số 177 đường G.
- Này – Nilk ngoảnh đầu ra – Anh không phải là trai bao đấy chứ?
- Này cô, cô có suy nghĩ gì thế?
- Tại tôi không biết anh làm gì ở đó.
- Tôi chỉ chơi nhạc ở đó thôi! Nếu cô có tới thì tới trước 10 giờ, tôi sẽ dặn người ra đón.
Anh ta đi mất, bỏ lại Nilk một mình, cô bắt tay vào việc nấu cháo, có thể không hợp khẩu vị như anh ta muốn nhưng ít ra nó cũng làm cô bõ tức lúc này. Mặc kệ anh ta muốn và kể cả là sẽ nói gì, cô quyết định sẽ nấu-cháo-theo-cách-của-mình. Cô trút tới 4 thìa muối, 2 thìa bột ớt, 2 thìa hạt tiêu và thêm đủ thứ linh tinh vào nồi cháo lõng bõng cho hả dạ. Sau đó, cô bỏ vào hộp, gói qua loa, khóa cửa và bước ra ngoài.
Cơn mưa rào buổi chiều đã thổi bay cái nóng oi ả của mùa hè, đường phố như được ướp trong làn mước mưa. Dường như cảm thấy bầu không khí này thật thoải mái Huyền hít thở một cái thật sâu, lát sau xe bus tới, những chuyến xe cuối cùng trong ngày luôn khá vắng vẻ. Huyền mở to đôi mắt mơ màng của mình nhìn theo ánh đèn đường hắt lên rồi trôi đi trên những ô cửa. Xuống xe, cô lưỡng lự không biết nên vào hay gọi Zenka ra ngoài. Một cậu bartender trẻ trong chiếc áo chemise trắng chạy tới bên cô, nhanh chóng xác nhận chuyện mang đồ ăn tới cho Zenka của Huyền và cậu cũng rất nhanh cầm lấy túi đồ của cô gửi cho anh.
- Anh Zenka có dặn nếu có ai mang hộp đồ ăn gì tới thì nhận giúp anh ấy – Cậu nhanh chóng giải thích.
- Vậy mình về đây!
- Chị có thể vào trong một lát được không ạ? Anh Minh cũng nhắn mời chị vào trong.
- Thôi, mình nên về thôi.
- Anh ấy nói có việc quan trọng gì đó. Mời chị vào trong!
Thấy thái độ khá thành khẩn của cậu bồi bàn, Huyền miễn cưỡng bước vào trong và chỉ đi vài bước cô đã tới nơi Minh đang ngồi, cô cúi đầu chào anh.
- Ái chà, anh không ngờ là em tới thật, anh cứ tưởng là Zenka nói đùa.
- Anh ta bảo với anh là em tới đây ạ?
- Ừ, thằng bé làm một chân guitar ở đây, làm việc thường xuyên cho quán này, chủ quán là người quen của anh, nhưng lâu lâu anh lại tới đây kiểm tra.
- Em tới một chút rồi sẽ về thôi ạ!
- Tới đưa đồ ăn cho nó hả?
- Vâng!
- Anh thấy buồn ghê, từ trước tới nay Zenka chỉ ăn đồ nó tự nấu hoặc tham gia nấu thôi đấy. Anh có nấu cho nó thì nó cũng đòi tham gia cho bằng được. Thấy GHEN TỴ quá!
- Không đến mức đó đâu ạ, tại em không cẩn thận ăn mất bát cháo của anh ta thôi.
- Vậy là em gọi nó bằng tên Zenka sao?
- Anh ta bắt không được gọi bằng tên thật, còn tự tiện gọi em là Nilk nữa, em thì chỉ muốn gọi anh ta là chích chòe thôi!
- Thằng bé đâu đến nỗi đáng ghét như thế đâu, nó hiền mà.
- Chỉ có anh nghĩ vậy thôi, anh ta đúng là đáng ghét!
- Zenka có thói quen ăn cháo những lúc làm việc căng thẳng, nó làm việc gì cũng nhanh, rất tập trung vào công việc nhưng vì thế nên nó không muốn ăn gì cả, tính nó bất cần nên anh phải bắt ép mãi nó mới tập thói quen ăn cháo. Anh xin lỗi, em đừng giận nhé!
- Sao anh phải xin lỗi cho anh ta thế?
- Vì em không có ấn tượng tốt với thằng bé cho lắm.
- Em đâu có muốn, nếu anh ta mà KHÔNG khó chịu, nhỏ mọn, hoạnh họe như thế!
Minh cười thật hiền:
- Em ghét thằng bé thật! Nhưng nó tốt lắm đấy!
- Em không thấy thế chút nào cả.!Minh cười một lát rồi chìa ra cho Huyền một món đồ
- Trả em này!
- Di động của em ạ? Cảm ơn anh, nhưng vì sao thế ạ? – Huyền thắc mắc.
- Zenka nói anh phải trả cho em, anh đã lưu số của anh và cậu ấy cho em rồi đấy. Nhưng anh không trả không như thế này đâu, em phải bắt đầu làm việc nhé. Anh không có ý định quản lý em theo thời gian như công chức nhà nước, anh chỉ quản lý theo công việc. Anh sẽ giao việc cho em cùng với một thời hạn, em hoàn thành công việc lúc nào anh sẽ thanh toán tiền công cho em. Như vậy em có thể làm việc ngoài giờ và tại nhà, nếu có những cuộc gặp gỡ nào tốt cho công việc sau này của em thì anh sẽ thông báo và em hãy sắp xếp thời gian cho phù hợp và thuận tiện.
- Anh tạo điều kiện cho em quá, đúng theo những gì đã cam kết nhỉ!
- Có chuyện gì sao?
- Anh làm thế vì anh muốn em tiếp tục ở cùng với anh ta đúng không?
- Em có thể đi, nếu em thuê được chỗ tốt hơn, thoải mái hơn với cùng số tiền đó trong 1 năm tính cả sinh hoạt phí và công việc – Minh thản nhiên.
- Thế thì khó rồi!
- Em cũng công nhận như thế rồi nhé! Điện thoại của em đây!
Nhận lại điện thoại từ tay Minh, Huyền thấy hơi bần thần. Nhìn cô bé ngồi im như vậy, Minh tò mò:
- Sao thế em?
- Không có gì đâu ạ, chẳng qua là em sống đầy đủ nhiều, chẳng thiếu thứ gì, mất điện thoại thì có cái mới, thế mà lần này được nhận lại đồ em chợt thấy cứ bồi hồi thế nào ấy! Cảm ơn anh!
- Anh nghĩ là em nên cảm ơn Zen thôi, thằng bé mới là người yêu cầu anh trả điện thoại cho em.
- Vâng – Huyền gật đầu, rồi cô sực nhớ ra – Thôi rồi, cháo!
Cô nắm cánh tay Minh:
- Bây giờ anh ta đang ở đâu ạ?
- Sau cánh gà có một lối nhỏ, theo lối đó, rẽ tay phải, phòng 103, đấy là phòng của nó, chắc nó đang ở đấy.
Huyền vội vàng đi nhanh về phía tay anh chỉ, cô bị người quản lý chặn lại vì là người lạ nhưng nhờ Minh giải thích nên cô nhanh chóng qua được “cửa ải” đó.
Trước đó, tại phòng riêng, Zenka mở hộp cháo ra, lấy thìa, thử một chút, thấy cậu bartender trẻ thoáng đi qua, anh gọi:
- Duy này, anh nhờ em mang cho anh cái bát to và ít nước nóng nhé!
- Vâng, đợi em chút!
Lát sau, Zenka chỉ lấy một ít cháo, hòa thêm nước và bắt đầu ăn. Được một lúc thì Huyền chạy ào vào trong:
- Đừng có ăn! – Cô nói nhanh – Nguy hiểm lắm!
Không ngẩng lên nhìn cô, Zenka buông thõng vài câu:
- Ừ, nguy hiểm, mặn khϊếp!
- Không… không chỉ có thế đâu, tôi… còn cho nhiều bột ớt và hạt tiêu lắm!
- Tôi đang nghĩ thật may là cô ngốc – Anh ta chậm rãi nói – Cô cho nhầm bột tôm thay cho bột ớt, nhưng mà … hạt tiêu thì cô lại cho đúng.
Zenka chỉ nói được thêm câu đó rồi anh ho sặc sụa, ho ra cả nước mắt, Huyền vội vàng rót nước cho anh, nhưng nhận ra đó là nước nóng, lúng túng không biết nên làm gì thì lại có tiếng gõ cửa, Duy đứng ở đó nói với Zenka:
- Tới lúc phải ra rồi đó anh!
Huyền hốt hoảng:
- Tôi xin lỗi, anh đã đỡ chưa?
- Không sao!
- Vậy ít nhất anh nên ăn gì đó đã chứ?
- Không cần, không ăn cũng không chết!
- Nhưng anh chưa ăn được gì cả!
- Cô đi về đi!
Zenka khoác cây đàn lên vai rồi đi ra ngoài, Huyền vội vàng đi theo. Đứng trong cánh gà, ở một vị trí có thể nói là có thể quan sát anh ta rất tốt, cô cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy một biểu hiện rất khác của Zen. Bên cạnh cây đàn dường như anh ta trở nên dễ chịu và dịu dàng rất nhiều, đôi mắt buồn ngủ của anh cũng trở nên có sức sống hơn một chút dù vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng. Zenka vẫn ngồi nguyên một chỗ trong 3 bài tiếp theo, chỉ có một lúc anh liếc nhìn Huyền trong và giây rồi lại quay đi. Khi bài hát kết thúc, cậu tiến gần tới phía Huyền hỏi:
- Sao cô không về đi ở đây làm gì?
- Tôi thấy không yên tâm.
- Cô không đi về bây giờ thì còn không yên tâm hơn. Về đi!
- Vậy bao giờ anh mới ăn tiếp, tôi đi mua cái khác nhé?
- Không! – Anh ta lắc đầu – Hai tiếng nữa tôi mới nghỉ.
- Vậy sau đó?
- Tôi phải chuẩn bị trang phục cho ngày mai.
- Bao nhiêu bộ thế?
- Gần 50.
Huyền nhăn mặt:
- Họ định bóc lột sức lao động à? Một mình anh làm sao làm hết được? Tôi phải đi gặp quản lý mới được.
- Này cô định gây chuyện gì ở đây thế? – Zenka nhanh chóng đuổi theo cô gái đang phăm phăm tiến về phía người quản lý.
Cô nhóc nhanh chân chạy tới trước mặt anh Thành:
- Này anh…
Câu nói chưa dứt thì Zenka đã giữ cô lại
- Đừng có mà lắm chuyện đi về đi!
- Không được – Cô giật tay anh ra – Này anh, sao anh lại bắt anh Zenka làm việc quá tải như thế, anh không định cho anh ấy nghỉ hay sao, đã thế còn không cho anh ấy ăn uống tử tế nữa
- Ấy, sao em nói thế - Thành nhanh chóng phản ứng lại với đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm – Chuyện ăn uống của cậu ấy vốn dĩ là tự lo mà, anh đâu có can thiệp.
- Tôi thấy anh ấy phải làm việc quá sức rồi đấy, mà lại còn ăn uống không nghiêm chỉnh nữa!
- Cô thôi ngay đi, thế chứ ai phá bữa trưa của tôi?
- Thì là … tôi, nhưng mà vì thế tôi không thể để anh làm việc với cái bụng rỗng được!
- Em có mệt không Zen? Nếu mệt thì nghỉ.
- Không sao đâu ạ! Vì chuyện này em còn thấy mệt hơn! Cô mau đi về cho tôi nhờ.
- Bạn gái em à? Thẳng thắn ghê nhỉ, giống em lắm đấy!
- Không phải và cũng không giống ạ, với lại gu thẩm mỹ của em chưa xuống cấp đến thế!
- Này anh …
- Em nghỉ đi anh sẽ gọi người thay, đằng nào thì bây giờ cũng muộn, anh thì không muốn nhân viên mang tiếng không galant đâu, em đưa cô bé về đi nhé! – Thành cười.
Hậm hực quay về phòng của Zenka, Huyền lên tiếng:
- Tôi không thích bị ghép đôi với anh!
- Chẳng ai thích cả.
Huyền nhìn những bộ quần áo treo rải rác khắp phòng mà ban nãy khi bước vào cô không để ý:
- Anh làm sắp xong rồi thì phải.
- … Có thể coi như vậy!
- Mất bao lâu?
- 3 giờ.
- 3 giờ cho tất cả chỗ này à? Sao anh làm nhanh thế? Hay là anh thức đêm thức hôm để làm thế nên lúc nào trông anh cũng như thiếu ngủ ấy.
- Không! Mới xong phần thô thôi, cần chỉnh lại một số.
- Vậy tôi giúp nhé?
- Cô chỉ làm hỏng việc, đừng có đứng đấy, tôi đưa cô về.
Phố Hà Nội về đêm thật đẹp cùng với không khí mát mẻ và không gian khá tĩnh lặng, Huyền bước theo Zenka, lúc lúc lại phải chạy theo anh. Cô lại cảm thấy tên con trai đó thật đáng ghét, nhất là khi tên đó cứ ỷ vào việc sải chân lớn hơn người khác mà không thèm để ý đến cô. Mải suy nghĩ, bất chợt cô nhận ra mình đang đi vào con đường nào đó, không thấy Zenka đi phía trước, cô tự thắc mắc không biết có phải mình đi nhầm đường hay không, cô đành mắm môi đi tiếp. Đoạn đường khá vắng vẻ, cô chỉ nhìn thấy vài người lướt qua thật nhanh, điều đó làm cô hơi sợ. Bất chợt một luồng điện ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô, quay lại đằng sau, cô thấy một thanh niên đội mũ che nửa mặt đang theo sau mình. Cô thấy sợ. Bắt cóc? Móc túi? Trấn lột? Đường thì vắng như thế này, ai sẽ giúp cô? Cô bước nhanh hơn, gã đó cũng thế. Tóc gáy của cô dựng hết lên. Sợ quá! Hắn tiến tới gần hơn, Huyền sợ muốn đóng băng nhưng đôi chân thì vẫn cứ bước. Khi gã đó tiến tới gần thì Huyền nhận ra tay hắn chặm lên eo cô. Trấn lột thật rồi – Huyền tự nói với mình nhưng ngay sau đó thì cô thấy ớn lạnh thật sự khi bàn tay đó đang dần trượt xuống khỏi eo mà… đi xuống dưới. Nếu đi thoát khỏi đây đi tới được đường lớn thì cô sẽ thoát, với suy nghĩ đó cô cố đi nhanh, nhưng không thể nhanh hơn nữa được và chạy cũng không nổi. Đúng lúc đó, có một bàn tay nắm lấy tay cô, một đôi mắt dịu dàng lấp lánh nhìn thẳng vào cô và một giọng nói đầy tình cảm và hơi hờn dỗi vang lên:
- Em tới muộn thế, anh chờ em ở đây lâu lắm rồi đấy!
. Ngay lập tức sau đó, ánh mắt đó trở nên sắc lạnh nhìn thẳng vào gã thanh niên đi sau Huyền. Thấy có người xuất hiện nên gã trai lủi mất còn Huyền thì tròn mắt không hiểu chuyện đang diễn ra theo từng bước như thế nào.
- Anh đóng kịch giỏi nhỉ! – Huyền lên tiếng giọng cô run run.
- Hoàn cảnh xô đẩy, quay lại không thấy cô, đoán là đi lạc nên đứng đây chờ, sau đó thì lại thấy cô bị “theo đuôi” nên lại phải tới - Zenka giải trình với vẻ buồn ngủ.
- Tôi không bình tĩnh như anh được!
Zenka nghiêng đầu nhìn cô, dưới ánh đèn mờ nhạt nhưng cũng đủ thấy cô đang run lên, bàn tay nhỏ bé trong tay cậu cũng đang run rẩy như thế. Cậu đành cứ nắm tay cô như vậy mà dắt cô đi tiếp. Suốt chặng đường, Huyền chỉ cúi đầu không nói gì, lầm lũi bước theo anh, cứ thế im lặng theo chân họ về tới nhà. Mở cửa, đưa cô vào nhà, Zenka rót một cốc nước đưa cho Nilk, cô vẫn đứng im như phỗng trong phòng khách, mặt cúi gằm xuống đất.
- Ăn gì không?
Lắc đầu.
- Uống sữa nhé?
Lắc đầu.
- Vậy cô có cần gì không?
- Tôi ổn! – Nilk nói cố ra vẻ cứng cỏi.
Zenka tiến tới gần cô, cúi đầu thấp xuống, chạm tay vào cằm cô, đưa lên ngang tầm mắt:
- Khi nói thì phải nhìn thẳng vào tôi!
Cô nhìn anh, nhìn thẳng vào vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt buồn ngủ đó, mắt cô nhòe đi.
- Không sao chứ? – Zenka hỏi lại.
Nilk không trả lời, cô bật khóc thành tiếng, cô nắm chặt hai vạt áo ghile của Zenka, gục đầu vào ngực anh khóc nức nở. Zenka thấy khó xử hết mức, không biết làm thế nào để an ủi cô nhóc này. Nilk khóc nhiều đến nỗi cô không thở ra hơi được, lưỡng lự, Zenka vỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô. Một lát sau, không còn thấy tiếng khóc của Nilk nữa căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng tim đập nhẹ nhàng, cô bắt đầu thở đều đều. Zenka trở nên phân vân vô cùng, cậu không muốn chạm vào cô chút nào nhưng tình huống này lại không hề giúp đỡ cậu. Nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống salon, Zenka đi nhanh vào phòng lấy chăn đắp cho cô nàng. Quan sát cô hồi lâu để yên tâm rằng cô đã ngủ yên, Zenka hơi ngạc nhiên khi thấy Nilk đang toát mồ hôi, anh bỏ bớt chăn trên người cô. Thấy cô gái vẫn còn có vẻ khó chịu, không biết nên làm gì anh quyết định cứ ngồi ở đó quan sát. Bật một ngọn đèn ở góc phòng, Zenka mang cây guitar thùng ra, ngồi nguyên một chỗ và bắt đầu chơi đàn để gϊếŧ thời gian
Tỉnh dậy, Nilk nhận ra là trời đã sáng, những ánh nắng bình minh đang chiếu sáng cả căn phòng làm nỏ trở nên lung linh. Ngẩng đầu dậy cô nhìn thấy Zenka ngồi bình thản bên cây guitar, đôi tay vẫn lướt trên những dây đàn bằng kim loại và cây guitar bên cạnh anh nhẹ nhàng tuôn ra những âm thanh trầm ấm. Nilk cảm thấy, trong vài giây, anh ta chợt tỏa một thứ ánh sáng lấp lánh, ngạc nhiên trước ánh sáng đó, định thần lại cô nhận ra những thứ hư ảo đó bắt nguồn từ đám phụ kiện kim loại với đủ dạng hình thù quái dị trên người Zenka. Anh ta trông chẳng khác gì mấy tên thích làm trò càn quấy – cô thầm nghĩ.
- Dậy rồi thì đi làm gì đó đi!
Câu nói của Zenka làm cô giật mình, hơi hốt hoảng, cô nhanh chóng đứng dậy:
- Bài vừa rồi nghe buồn ghê!
- “Song from a secret garden” – Anh ta không ngẩng lên nhìn cô, chỉ hờ hững nói vậy.
- À, ra vậy.
Nilk nhìn thấy anh ta ghi gì đó lên tập sheet trước mặt bằng tay trái, tò mò cô lại hỏi
- Anh thuận tay trái sao?
- Không, tôi chỉ dùng tay trái khi viết nhạc và một số việc linh tinh khác.
- Lạ nhỉ!
- Thế cho “độc”.
- Chẳng cần làm thế thì với đống phụ kiện của anh anh đã đủ quái lắm rồi
- Chẳng là gì cả, chỉ là dùng cho vui – Anh ta ngáp dài một tiếng – Cô không định vào nhà tắm sao?
Nilk nghe thấy anh ta nói vậy, cô lẳng lặng chui vào nhà tắm. Nhìn thấy mình trong gương cô ngượng tới mức muốn chui luôn xuống đất. Trong gương nhìn lại cô là hình ảnh một cô gái với đôi mắt sưng húp vì khóc, gương mặt lem nhem vì mascara và phấn trôi xuống thành mấy dòng đen tím dưới khóe mắt.
- Trời ơi, cái mặt thế này mà lại còn không biết xấu hổ nữa, thảm nào anh ta không thèm nhìn mình lấy một chút nào, giờ thì chẳng biết ai quái dị hơn ai nữa! – Huyền gục đầu vào tường.
Rón rén bước ra phòng khách, không thấy Zenka đâu, cô lại lò dò đi vào bếp và thấy anh ta đang nấu gì đó. Đứng nhìn anh hồi lâu, đột nhiên Nilk nhớ lại khoảnh khắc của ngày hôm qua khi Zenka nhìn cô với ánh mắt ấm áp và dịu dàng, nhớ tới bàn tay mềm mại như con gái khi chạm vào tay mình, cô thấy ngượng, hai má nóng bừng.
- Cô không định đứng đó mãi đấy chứ?
- Tôi …
- Hay là cô định phát kiến ra phương pháp hấp thụ chất dinh dưỡng từ xa?
- Không … tôi chỉ … tối qua chắc là đã làm phiền anh.
- Không phải là phiền … mà là cực phiền! Tôi không thể hiểu nổi cô, vừa ngủ vừa quẫy đạp lung tung lại còn vừa nói mơ nữa chứ! Lúc ngủ cô quậy tung trời như thế thì chả trách bình thường luôn gây chuyện.
- Tôi không có mà!
- Đương nhiên, cô ngủ thì cô làm sao mà biết được! – Zenka nhếch mép.
- Tôi …
- Không phải nói gì đâu, ăn sáng nhanh rồi đi học!
- Anh không ăn sao?
- Cô có ăn tối từ 6 giờ không? Lát nữa tôi sẽ ăn!
Huyền cắm cúi ngồi ăn một mình trong khi Zenka ngồi ôm cuốn “The Da Vinci code” nguyên gốc.
- Anh có thể đọc được sách tiếng Anh à?
- Tôi biết vừa đủ để dùng.
- Tôi biết mỗi tiếng Pháp thôi, tôi muốn sang đó học lắm, gửi hồ sơ rồi nhưng chưa được, nếu được đợi tốt nghiệp tôi sẽ đi luôn – Huyền bắt đầu nói huyên thuyên.
- Chuyện ngày hôm qua, Zenka ngưng lại một lát, cô đừng nghĩ ngợi gì nhiều, nên quên đi thì hơn, nếu cảm thấy ấm ức không chịu nổi thì cứ nói ra, nhưng đừng kể lể với người khác, không biết người ta sẽ nghĩ gì rồi mang tiếng xấu thì không tốt.
- Hôm qua, tôi thật sự chỉ sợ quá thôi, tôi chưa bị quấy rối bao giờ!
- Cô không va chạm gì nhiều lắm nên có sợ cũng không lạ.
- Vậy chứ anh thì sao? Không lẽ là có kinh nghiệm gì chắc?
- Không, chỉ là không ai đυ.ng vào tôi được thôi.