Chương 12: “KHÔNG PHẢI LÀ EM THÌ KHÔNG ĐƯỢC” VÀ PARIS NGÀY GIÁNG SINH

Zenka lạch cạch chuẩn bị bữa tối, cậu dần quen với việc ở tại nhà Nilk và chăm sóc cho dì Nhàn trong thời gian mang thai, mặc dù trong thời gian này nhiều khi sở thích ăn uống của dì hay thay đổi xoành xoạch nên thời gian nấu của cậu kéo dài hơn bình thường khi phải làm nhiều món hơn nhưng điều làm cậu thấy hơi phiền toái vẫn là Nilk. Cô bắt đầu có thói quen chạy tới ôm cậu mỗi khi đi học về, Zenka thường tìm cách né tránh việc đó nhưng hầu hết thì đều thất bại khi cô gái thường bất ngờ chui ra từ đâu đó để ôm. Hôm nay cũng vậy, khi Zenka đang rán thịt thì vòng tay bướng bỉnh đó lại choàng qua người anh cũng tiếng cười khúc khích:

- Em về rồi đây!

- Về rồi thì em phải chào bố mẹ trước đã chứ? – Zenka ảo não.

- Em tới tận nơi để chào rồi!

- Em cứ nhõng nhẽo như vậy thì sau này anh đi vắng thì em định thế nào?

- Anh thấy phiền ạ?

- Nilk, anh đang nấu ăn, em không sợ bị bắn mỡ vào hay sao?

- Nhưng mà cả ngày em mới được ôm anh có một lần thôi mà!

- Đúng là chẳng nói được em nữa, em để tay dưới tạp dề đi nếu không sẽ bị bỏng đấy!

- Vậy ngày mai anh cứ đứng cho em ôm thế này nha!

- Có nói không thì mai em cũng lại chạy tới cơ mà.

Ông Hùng từ trên tầng bước xuống lên tiếng hỏi:

- Có mỗi mình cu Tũn nấu ăn thôi à, sao con không giúp thằng bé?

- Bác lại gọi cháu như thế rồi, Tuấn Anh nhăn nhăn trán, sao bác cứ gọi cháu thế nhỉ?

- Thế cho nó tình cảm chứ, ta coi cháu như con nên mới gọi thế!

- Nhưng mà bố chon tên ngộ quá bố ạ! – Huyền cười ra nước mắt.

- Tại vì tên nó loằng ngoằng quá, bố định gọi là Tuấn thôi nhưng gọi cu Tũn cho thân mật.

- Thế thì anh ấy sẽ ngại đấy ạ!

- Ngại gì chứ, chỉ gọi ở nhà thôi mà, à, hôm nào con cũng nên mời anh con tới nhà chơi nhé, bố có chuyện muốn bàn bạc.

- Vâng, vậy cuối tuần này được không ạ?

- Cũng được!

Cuối tuần hôm đó, Minh và Loan ghé nhà Huyền trong chiếc xe mới mua, hôm đó Minh cũng yêu cầu cậu em phải đi học lái ô tô nhưng Tuấn Anh không hào hứng cho lắm nên anh phải mất công thuyết phục mãi thì cậu mới miễn cưỡng gật đầu.

Còn trong nhà bếp, ba người phụ nữ cũng đang nói chuyện rất rôm rả:

- Vậy là bác gái đang mang bầu ạ, vậy sau này bác “truyền thụ” cho cháu ít kinh nghiệm bác nhé, tụi cháu định sẽ sinh vào năm sau đấy ạ! – Loan vui vẻ.

- Bác cũng có dự định có thai đâu, may nhờ Tuấn Anh nên mới được như vậy đấy chứ!

- Chồng cháu thì muốn sinh con vào tháng 2 dương lịch, anh ấy bảo muốn sinh con vào cùng tháng sinh của Tuấn Anh, như thế sẽ có thêm một thằng nhóc Tuấn Anh be bé ở nhà, cháu can cũng chẳng được!

- Vậy anh ấy sinh vào ngày mấy thế ạ?

- Thế em không biết sao, thế này thì kết hôn thế nào được? – Loan trêu.

- Tại anh ấy chẳng bao giờ nói cả, Huyền ngại ngùng, mà anh ấy cũng chẳng hỏi em sinh vào tháng mấy nữa!

- Hai đứa này hay ghê nhỉ, ngày 25 tháng 2, nghe anh Minh nói đó là ngày bố mẹ Tuấn Anh gặp nhau, lãng mạn thật đấy nhỉ!

- Vậy là sắp tới sinh nhật của anh ấy rồi đấy, may mà chị cho em biết, nếu không thì…

- Con thật đúng là, dì Nhàn vuốt tóc cô, cứ như vậy thì không được đâu!

- Chị cũng nghĩ là em phải “quyết liệt” hơn một chút đi chứ, thằng bé thì hay thờ ơ lắm, nó chưa từng yêu ai đâu!

- Nhưng mà…

- Ôi, Loan lên tiếng, cháu xin lỗi, cháu đã mua đồ ăn tới đây mà lại quên mua rau gia vị mất rồi, cháu sơ suất quá!

- Không sao đâu, Huyền đi mua được không con, con cứ ra hàng rau ở đầu đường là có ngay ấy mà!

- Vâng, để con đi!

Huyền hào hứng đi bộ ra mua đồ rồi nhảy chân sáo về nhà, đi được nửa đường thì bất chợt cô nghe thấy tiếng gọi ở phía sau:

- Chị ơi, xin lỗi làm phiền chị một chút được không ạ?

Cô quay lại, trước mặt cô là một cô gái có thân hình mảnh khảnh, đôi chân dài và rất đẹp, cô gái ăn mặc khá giản dị nhưng vẫn có nét thanh lịch rõ nét trên gương mặt và nụ cười có duyên, cô gái lên tiếng:

- Chị có phải là Hà Lệ Ngọc Huyền không ạ?

- Là mình đây, có chuyện gì vậy?

- Em biết, đáng lẽ ra em nên liên lạc trước với chị nhưng em không gặp được chị ở trường nên đành đột ngột đến tận đây, em rất mong chị thứ lỗi.

- Ôi, không có gì đâu, mình thấy bạn cũng trạc tuổi mình thôi, bạn không phải xưng hô khách sáo như vậy đâu, cứ gọi mình là Huyền cũng được!

- Dạ, cảm ơn chị, nhưng hôm nay em đến gặp chị là vì em có một thỉnh cầu rất mong chị chấp nhận.

- Chuyện này thì thật khó nói quá, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mình không hiểu là có chuyện gì, liệu việc đó mình có làm được không?

- Chị có thể rời khỏi anh Tuấn Anh được không ạ? – Cô gái nói thẳng, gương mặt hơi hồng lên đôi chút – Em… là người yêu anh ấy!

Huyền sững sờ không tin nổi vào tai mình, cô chết lặng hồi lâu rồi chỉ mấp máy nói:

- Bạn là…

- Em là Ngọc, em gái anh Nam làm chung quán bar với anh Tuấn Anh, trước đây anh Tuấn Anh và anh em có thời gian sống cùng nhau nên em quen anh ấy từ khi đó… Em… em đã yêu anh ấy trước khi chị xuất hiện. Vì thế, xin chị đừng làm những việc vô lý như những ngày qua nữa, chị không phải là người đầu tiên ở chung với anh ấy, chị không hiểu rõ anh ấy bằng em, em thật sự không hiểu chị tại sao lại cướp anh ấy khỏi em như vậy! Chị có biết anh ấy thích ăn gì hay không, chị có biết anh ấy thường phải ăn nhiều bữa vì dạ dày không tốt không, chị có biết anh ấy hay bị đau đầu khi phải nghe những âm thanh lớn không? Chị không biết gì hết, kể cả chuyện em và anh ấy đã từng sống chung nữa!...

Huyền thấy mình không thể đứng vững trước những lời mà cô gái kia vừa nói, nó như một đòn giáng mạnh vào cô, còn Ngọc thì bắt đầu khóc:

- Chị làm ơn hãy trả lại anh ấy cho em đi ạ! Em không thể sống mà phải nhìn thấy anh ấy cứ ở bên người khác như vậy!

- Mình… - Cô không nói lên lời.

- Em sẽ cho chị thời gian một ngày, chị hãy chia tay với anh ấy đi, chị thật sự không hiểu và không biết rõ về anh ấy, chị không thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy được, anh ấy cần một người có thể chăm sóc cho anh ấy chứ không phải một người luôn đeo bám và làm phiền anh ấy như chị.

… … …

Huyền thất thểu lê từng bước về nhà, trái tim cô lạnh tới giá băng, không thể nói được một lời nào trước đôi mắt đong đầy nước mắt đó khi Ngọc quay đi, cô đau khổ đến nỗi không thể khóc được. Tại sao lại như vậy, sao Nhung và Thanh lại nói về chuyện anh ấy có một cô gái khác mà mình không biết, cô ấy thật sự rất xinh vậy mà anh ấy con bỏ rơi vậy còn mình, mình không đẹp, không nữ tính như thế nếu so sánh thì quá thiệt thòi cho cô ấy.

- Con về trễ vậy, đợi mãi nên Tuấn Anh lại phải đi mua thay, thằng bé vừa đi tìm con đấy con không gặp nó sao?

- Không ạ!

- Thôi, vào trong đi cho ấm đi con, nấu xong hết rồi đấy! Minh ơi, cháu gọi cho Tuấn Anh bảo thằng bé về ăn cơm đi!

Khi mọi người đã quây quần bên bàn ăn, ông Hùng ôn tồn lên tiếng:

- Hôm nay, hai bác muốn gặp Minh cũng là vì hai bác chưa có dịp để gặp bố mẹ Tuấn Anh, nên gặp cháu trước để có chuyện bàn bạc có gì thì cháu cũng tư vấn qua xem thế nào, bác muốn bàn chuyện sau này của hai đứa, dẫu sao thì…

- Không cần đâu ạ! – Huyền bất ngờ lên tiếng khiến mọi người đều quay sang nhìn cô – Đằng nào thì giữa con với anh ấy không có gì cả, mọi người để anh ấy tự do đi ạ! Anh ấy nên đến với người nào đó có thể chăm sóc cho anh ấy tốt hơn con!

- Em đang nói chuyện gì thế? – Tuấn Anh ngạc nhiên.

- Em đã gặp người đó rồi… người mà trước đây anh sống chung ấy!

Lần này thì mọi con mắt lại đổ sang Tuấn Anh:

- Em đã từng ở chung với ai thế? – Minh tròn mắt nhìn em – Anh cũng không biết chuyện này?

- Em có ở chung với ai bao giờ đâu?

- Kể cả là chung nhà trọ? – Anh tiếp tục hỏi dồn. (ái chà!)

- Thế thì… có! – Cậu nghiêng nghiêng đầu.

- Hả?

- Trước đây lâu rồi mà!

- Lâu là sao?

- Từ khi em ra ở riêng, em thuê trọ trên tầng ba của một nhà gần đấy, phòng kế bên là của một chị nào đó học Kinh tế thì phải!

- Em dám làm những chuyện linh tinh thế đấy hả? – Minh phát cáu.

- Em không làm gì cả!

- Thế chứ tại sao bây giờ người ta lại tới tìm?

- Em không làm gì thật mà, với lại em chỉ ở đó có 3, 4 ngày rồi em bỏ đi!

- Em không hiểu là như thế là đã đủ thời gian để “có vấn đề” rồi à, có phải em làm gì có lỗi nên bỏ đi không, bây giờ thì em nên thành khẩn khai báo đi, nếu không thì không nhận được “sự khoan hồng của pháp luật” đâu?

- Không, chẳng qua là vì tường nhà mỏng quá, tai em lại thính nên chị ấy hát gì em cũng nghe thấy nên…

- Em đang nói linh tinh gì thế, người ta hát thì đâu có sao?

- Ban đầu em cũng nghĩ thế, nhưng nội dung bài hát thì là vấn đề, Tuấn Anh cười đau khổ, khi em ở nhà thì cứ khi nào chị ấy vào nhà tắm chị ấy đều đứng ở cửa phòng em rồi nhờ em để ý phòng hộ, nếu có ai tới thì gọi chị ấy, sau đó thì… chị ấy cứ hát mãi bài “ước gì anh ở đây giờ này” đến ngày thứ 2 thì em dọn đi luôn rồi!

- Nhưng chỉ có lý do là người ta hát bài không đúng hoàn cảnh thôi sao?

- Nhưng tên em là Tuấn Anh mà, không lẽ em lại ở đó khi có người gọi tên em khi người ta làm gì đó trong nhà tắm sao? (suy nghĩ ngộ)

- À… thì… coi như là em có thành khẩn, liệu cậu ấy nói có đúng không Huyền?

- Không phải, em gặp một cô bé rất xinh nói là em gái anh Nam.

- Em có chắc chắn không thế? – Tuấn Anh hỏi lại.

- Chính cô ấy nói với em là như vậy mà!

- Nhưng Nam là con một thì làm gì có em gái?

- Nhưng anh có sống chung với anh Nam đó thôi?

- Có một thời gian.

- Em không biết là anh sống với anh ấy bao lâu nhưng cô ấy nói cô ấy biết anh rất rõ, biết cả việc sức khỏe anh không tốt, biết anh thích ăn gì còn em… em chẳng biết gì hết, em chỉ luôn làm phiền anh thôi! – Huyền bật khóc.

- Em đang nói chuyện gì thế? – Tuấn Anh nắm lấy cánh tay cô – Em bĩnh tĩnh lại đi!

- Em không thể, em không hợp với anh… anh sinh ngày nào em cũng không biết… anh suy nghĩ gì em cũng không biết nốt… em không biết chăm sóc cho ai cả, anh nên ở bên người có thể quan tâm và chăm lo cho anh thì hơn!

- Này Nilk…

- Đừng có gọi em nữa, em KHÔNG MUỐN nghe! Em không phải là người có thể làm cho anh hạnh phúc thì anh nên đến với người khác đi chứ?

- KHÔNG PHẢI LÀ EM THÌ KHÔNG ĐƯỢC! – Cậu nói to át cả tiếng khóc của cô.

Huyền bất động mắt cô mở to nhìn cậu, còn Tuấn Anh tiếp tục nói:

- Sao em lại nghĩ như vậy, em nghĩ rằng quyết định đó là em nghĩ cho anh hay sao, sao em không hỏi anh nghĩ gì? Anh không phải là cái gì mà em muốn giữ lấy thì giữ cho bằng được rồi khi có chuyện gì đó xen giữa thì lại đẩy anh cho ai cũng được như thế! Chuyện anh có hạnh phúc hay không thì em phải hỏi anh chứ, anh nhắc lại nếu người đó không phải là em thì anh không chấp nhận! Cả thế giới này anh chỉ chấp nhận một mình em là người yêu mà thôi!

Cô tròn mắt nhìn anh rồi khi não bộ bắt đầu hiều và nhận thức đầy đủ những gì mà anh vừa nói thì mặt Huyền bắt đầu chuyển sang đỏ bừng. Tuấn Anh đưa mắt liếc nhanh Minh khi anh vừa uống nước cậu bắt đầu chuyển mũi nhọn sang anh:

- Anh giải thích đi chứ, chuyện lung tung này là do anh phải không?

- Ơ…? Sao em lại nghĩ là anh chứ, anh đâu có biết gì?

- Anh đừng nói dối nữa, khi anh nói dối tay anh sẽ run, em đã thấy rồi! – Rồi không cần nghe Minh giải thích cậu quay sang phía chị dâu - Chị Loan, để em nói cho chị biết chuyện này, người đầu tiên anh Minh gửi thư tình là…

- Thằng nhóc kia, không được nói, anh cho em biết tay bây giờ!

- … anh ấy đã từng…

- Thôi, được rồi anh thua, anh xin lỗi, em đừng nói nữa…

- Thật ra thì…

- Anh đã làm gì thế?

- Anh chỉ có ý định thử xem em có yêu Huyền không vì anh không thấy em nói gì với cô bé cả, thế nên…

- Nhưng đùa gì thì cũng không nên làm người khác tổn thương chứ?

- Anh chí định đùa chút thôi, không ngờ là…

- Anh đã từng viết thư tình cho ai thế? – Loan tò mò.

- Không, đó là hiểu lầm thôi… không có gì hết… - Minh bối rối.

- Anh không thành khẩn khai báo sao?

- Thật ra thì anh ấy đã viết một bài văn về giáo viên mà anh ấy kính trọng nhất, anh ấy chọn cô giáo dạy Anh văn, anh ấy viết “em muốn ở bên cô giáo suốt ngày lẫn đêm”, thế là bị “nêu gương” trước toàn trường – Tuấn Anh chậm rãi.

- Hồi đó anh không nghĩ gì đâu – Minh phân trần – Nhưng sau này nghĩ lại thì giống thư tình thật, biết vậy anh sẽ không viết!

- Anh không kể cho em chuyện này!

- Thì vì anh…

- Để em nói tiếp về lý do anh ấy lại để ý tới chị nhé!

- Không, Minh nài nỉ, anh xin em, đừng nói, ủa… mà cái “Không phải là em thì không được” ban nãy là sao?

- Đừng có đánh trống lảng, anh Minh!

- Thế Huyền không nói gì với Tuấn Anh sau câu đó sao? – Minh vẫn tìm cách “thoát tội”.

- Em… à, thật ra em…

- Em đã để người khác làm “suy giảm” tình yêu như vậy là sai rồi, em đã nói sẽ giữ thằng bé thật chặt không nhường cơ mà? – Minh tiếp tục chiến thuật đánh trống lảng.

- Em…

- Tự phạt đi! – Tuấn Anh nói giọng nhẹ tênh – Tự phạt thì mới nhớ được!

- Vậy anh định phạt thế nào? – Cô hỏi mặt như mếu.

- Ra ngoài múa hát bài “một con vịt” rồi vào đây! – Cậu đùa.

Huyền đứng bật dậy, cô lập tức rời bàn ăn mở cửa ra phía bể bơi của nhà mình, Tuấn Anh cũng giật mình đuổi theo:

- Khoan đã, anh nói đùa mà!

Vì bể bơi chí cách cửa có vài bước chân nên khi Tuấn Anh túm kịp lấy tay Huyền thì cũng là lúc cô nhảy xuống, không níu cô lại được nên cậu đành nhảy theo. Lóp ngóp đứng dậy, chưa kịp nói gì thì Huyền vừa khóc vừa hát:

- Một con vịt xòe ra… hai cái cánh… nó kêu rằng… quác… gặp hồ nước nó… bì bà bì bõm…

- Anh chỉ đùa thôi! – Cậu cố nhịn cười.

- Nhưng mà em đã sai rồi… em xin lỗi… chỉ vì…

- Đừng nói gì cả! Em sẽ bị cảm mất! Mình lên bờ trước đã, đằng nào thì vịt cũng phải lên bờ còn gì!



Huyền ngồi bó gối trong cái chăn dày, cả bố và dì chỉ mắng yêu cô vài câu rồi thôi, anh Minh và chị Loan tiến tới định trêu cô thì bị Tuấn Anh chặn lại:

- Nếu anh còn đùa nữa thì em sẽ nói hết với chị Loan vì sao anh để ý chị ấy bây giờ! – Cậu nhóc lạnh lùng lên tiếng.

- Ấy, không, anh không có ý trêu đùa gì nữa đâu, thôi nhé, anh ra ngoài đây!

Huyền không nói gì, len lén nhìn Zenka trong tấm chăn, cô không biết nên nói gì thêm với cậu nhất là khi cậu lại cúi người gục đầu lên đầu gối mình như một kẻ cô đơn, lạc lõng như thế.

- Tóc anh vẫn còn ướt đấy, để em lấy máy sấy nhé?

- Một lát là khô!

- Em… thật ra là…

- Xin lỗi vì đã mắng em! – Tuấn Anh nói khẽ.

- A… à…, cô ngạc nhiên, em… không sao.

- Anh không có ý định đó, tại em làm anh bực mình!

- Không sao đâu ạ, là lỗi của em!

- Nếu em cứ như vậy thì dễ bị anh mắng lắm! – Cậu vẫn không nhìn Huyền đầu vẫn cúi xuống để trên đầu gối.

- Em…

- Nếu em không biết thì có thể hỏi anh… Dù sao đi nữa thì… đừng tự ý mang anh “cho” người khác!

- Em xin lỗi, tại em cũng chẳng bao giờ hỏi anh thích ăn gì, có bị dị ứng với thứ gì không và…

Tuấn Anh chậm rãi:

- Anh không kén chọn gì hết, món gì cũng ăn được chỉ trừ các loại có vị đắng, đắng một chút cũng không, còn lại thì hầu như không dị ứng với thứ gì ngoài rau răm.

- Vậy cái tên Zenka có ý nghĩa gì với anh không?

- Zenka bắt nguồn từ “Zero”, khi đó anh nghĩ mình là một số không, không quá khứ, không người thân, không bạn bè, không nhà… tất cả trước nắt anh chỉ là số không khi chính anh cũng chẳng thể thay đổi được…

Huyền ngồi xích gần với cậu hơn, tựa đầu lên đôi vai xương xương của Tuấn Anh, thì thầm:

- Nhưng bây giờ thì anh không còn là số không nữa, anh có em rồi mà!

Cậu cười:

- Không có ai sở hữu ai cả, anh không có ý định “có em” như thế đâu!

Cô hơi đỏ mặt nhưng vẫn tiếp tục những câu hỏi của mình:

- Anh không thích những âm thanh lớn sao?

- Cũng không hẳn là chỉ có như thế, anh không thích tiếng còi tàu hỏa, có một lần khi còn nhỏ anh đã bị ngất khi đứng ở sân ga chỉ sau 1 hồi còi.

- Tại sao thế?

- Anh không biết, bác sỹ nói có thể tại tai anh thính!

- Có phải là anh chưa yêu ai bao giờ không?

- Chưa! – Anh ngẩng đầu lên nhìn Huyền.

- Vậy… lúc trước…, cô nói lắp một hồi rồi mới nói tiếp, lúc em hôn anh là first kiss của anh à?

- Ừ…

- Thế nhưng mà… em… người đầu tiên em hôn thì không phải là anh, em thực sự…

Tuấn Anh xoay người rồi ôm lấy Huyền vừa vỗ về cô nhóc vừa nói:

- Đừng nghĩ tới chuyện đó, anh có thắc mắc gì đâu… nếu em cứ nghĩ mãi về chuyện đó thì em sẽ thành “ôm rơm rặm bụng” đấy!

- Nhưng…

- Đừng nghĩ theo cách đó nữa!

Huyền gục đầu lên vai anh bất chợt cô cảm thấy mình cầm một chỗ dựa hơn bao giờ hết, một chỗ dựa dịu dàng như thế này chắc chắn chỉ có thể được tìm thấy khi Zenka đang ở đây.

Một lát sau cậu thì thầm:

- Là first kiss CỦA CHÚNG TA.

=======

Đêm, Tuấn Anh mở mắt, những mảnh vỡ ký ức trong đầu chập chờn hiện về làm cậu thức giấc, tất cả đều không rõ ràng, có ai đó mơ hồ hiện ra rồi lại biến mất. Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ, cậu tự hỏi, bao nhiêu lần những giấc mơ đó tơi rồi lại bay vụt đi để lại trong tâm tưởng cậu hàng trăm câu hỏi, mình đã thấy gì, cái mình thấy là gì, rồi lại thất vọng khi không thể trả lời được. Nhưng hôm nay thì khác, giấc mơ đó không làm cậu nghĩ ngợi nữa vì cậu đang nhìn thẳng vào Nilk, nhìn gương mặt đang đối diện với mình, gương mặt đang cuộn người vào tấm chăn của cô ấy nhưng vẫn hướng về phía cậu. Cô xoay người vài lần, dường như hơi không quen với việc ngủ với cái chăn dầy quấn xung quanh, sau đó chui hẳn ra khỏi cái chăn với tư thế rất thoải mái, Tuấn Anh nhìn cô không chớp mắt rồi cậu cũng chịu ra khỏi cái chăn quấn quanh mình để đắp chăn lại cho cô bé, xong xuôi, cậu lại cuộn người trở lại vào chỗ cũ.

Biết bao nhiêu lần cảm giác đó trở về bên Tuấn Anh khiến cậu ớn lạnh, hôm nay, lại một lần nữa nó khiến cậu thấy lạnh vô cùng, lạnh hơn cả khi “vô tình” ngã xuống bể bơi ban nãy: cảm giác bị bỏ rơi.

Lần đầu tiên khi biết cảm giác đó là khi cậu quay lại với thân hình ướt nhẹp sau cơn mưa tới chỗ người bạn lang thang đã nằm đó bất động, hốt hoảng khi không còn thấy người ấy ở đó nữa, cậu đi tìm, nhưng tìm ở đâu khi cậu không nói được và cũng không hiểu hết người ta nói gì. Và rồi, cứ giống như một vòng tròn đáng sợ, khi cậu có một gia đình, một người bố dịu dàng xoa đầu khi nói sẽ nhận mình làm con, một người mẹ khóc nấc lên khi nhìn cậu thương tích đầy mình sau trận đòn khủng khϊếp đó, họ cũng lại bỏ đi.

Có phải cậu là nguyên nhân gây ra tất cả những bất hạnh này không khi những người ở bên lại lần lượt ra đi như vậy, cậu thấy bất an. Đó cũng là lý do Tuấn Anh luôn xa cách với ông anh trai cho dù được anh yêu thương và chăm sóc thế nào chăng nữa, cậu biết ơn Minh luôn ở bên và lo lắng cho mình, nhưng cậu lại sợ… nếu anh ấy lại bỏ đi… giống họ… giống bố mẹ nuôi tới một phương trời nào đó… hoặc tệ hơn… giống những người đã sinh ra cậu… không một lần quay lại, không một lần kiếm tìm, không một lần để cho cậu biết họ là ai kể cả trong những giấc mơ vụn vỡ đó.

Nilk lại cựa mình, cô nhóc quay qua quay lại rồi nằm sát về phía Zenka hơn, cho dù cách nhau tới hai lần chăn nhưng cậu vẫn cảm thấy sự ấm áp ngọt ngào đang lan tỏa trong l*иg ngực.

Nhưng… nhói đau.

Cậu thở nhè nhẹ, thật khẽ, chỉ sợ rằng nếu thở mạnh hơn có lẽ mình cũng sẽ đau hơn. Đúng rồi, cô ấy cũng đã có ý nghĩ đó… ý nghĩ sẽ bỏ rơi cậu… ý nghĩ khiến cậu đau…

Thế nhưng có một việc mà cậu đã hoàn toàn không ý thức ra đó là việc giữ chặt người ta ở lại, khi đó, có thể cậu mất bình tĩnh, có thể cậu tức giận nhưng cậu đã làm được điều đó.

Có sao đâu nhỉ, nếu không muốn bị bỏ rơi thì hãy giữ người dó lại, cho dù chỉ trong chốc lát thôi, cho dù chỉ ích kỉ vậy thôi nhưng chắc chắn người ta sẽ quay lại, cho dù câu trả lời có khác đi nhưng trong lòng cậu thì chỉ có một điều duy nhất: tôi không hối hận.

Cho dù tôi làm em khóc và cho dù tôi lánh xa em thì em sẽ lại đến bên tôi, sẽ lại ôm chặt lấy tôi mà khóc… Thì… Tôi không hối hận vì trao cả tình yêu này cho em, cho dù em hay giận dỗi, cho dù em hay hỏi vì sao không bao giờ tôi chủ động ôm em lấy một lần, vì tôi lo lắng, nếu để tình cảm của mình “nổi” thì có lúc nó sẽ “trôi” đi mất… Tôi không hối hận khi nhất quyết chỉ chấp nhận em là người yêu, cho dù em có đi tới nơi nào đi chăng nữa thì tôi sẽ vẫn giữ em ở lại.

Tôi cần em… hơn bất cứ ai…

Mấy tháng sau, khi bụng dì Nhàn đã khá lớn còn Loan thì sung sướиɠ vì đã có bầu thì Huyền cũng có tin vui (hehe có ai đã liên tưởng đến chuyện có bầu chưa vậy ạ?). Cô lại từ một góc nào đó nhảy ra để ôm chầm lấy Tuấn Anh khi anh đang cắm cúi đọc sách:

- Em làm được rồi đấy!

- Làm được thì cũng không nên “đâm sầm” vào anh như thế!

- Có chuyện gì thế con? – Ông Hùng lên tiếng cố giấu nụ cười khi nhìn thấy cậu “con rể tương lai” gần như bất lực trước cái ôm nhiệt tình của cô con gái ương bướng.

- Trường Đại học ở Pháp mà con theo đuổi vừa gửi thư mời con nhập học bố ạ! May ơi là may ấy, con sẽ nhập học ngay sau khi tốt nghiệp, chỉ cần học tốt năm cuối này nữa và chờ em trai ra đời là con đi được rồi bố nhỉ! – Huyền nói mắt cô long lanh, hạnh phúc.

- Chúc mừng con, cuối cùng thì con cũng thành công!

- Vâng, cảm ơn bố, à… cảm ơn cả anh Zenka nữa!

- Cảm ơn gì, em làm được chứ có phải là anh đâu?

- Tại suốt mấy tháng rồi anh ấy cứ thấy con là lại bắt đi học, học suốt nên cũng có tốt hơn! – Cô cười tươi.

- Vậy thì tốt quá còn gì, mẹ chỉ mong thấy con vui vẻ như thế này!

- Vậy mẹ cũng phải khỏe, phải sinh cho con thằng em trai nữa chứ!

- Thế thì mẹ hứa, chuyện này mẹ làm được, nhưng Tuấn Anh, bac có ý này không biết con có đồng ý không nhỉ?

- Vâng, có chuyện gì ạ?

- Con sang bên đó cùng với Huyền luôn nhé, tiện thể chăm sóc cho con bé luôn, hai bác thì tin tưởng con nhất nên…

- Cháu biết là hai bác luôn lo lắng cho Huyền, cháu cảm ơn hai bác vì đã tin tưởng cháu nhưng… chuyện này thì cháu không nhận lời được ạ!

Mọi người không ngạc nhiên với sự thờ ơ của Tuấn Anh nhưng khi ý định đó bị cậu gạt đi thì cũng không thể không thấy thoải mái, ông Hùng lên tiếng:

- Có chuyện gì mà lại không nhận lời được chứ con, chuyện này có khó gì đâu?

- Cháu biết là không khó, nhưng bản thân Huyền cũng có thể chăm sóc cho cô ấy được, nếu cứ ở bên cháu mãi thì cô ấy sẽ ỷ lại, cháu không muốn thế, với lại…

- Với lại gì nữa?

- Cháu cũng phải đi học nữa!

- Sao bác chưa nghe thấy chuyện này bao giờ?

- Cháu cũng vừa thi xong thôi ạ!

- Vậy là có mấy hôm con biến mất hồi đầu tháng 7 vừa rồi là để đi thi đại học đấy à?

- Vâng!

- Sao con không nói gì? Những việc quan trọng như thế con lại tự mình đi như thế?

- Vì cháu cũng không biết có thể làm được hay không nên… cháu xin lỗi!

- Vậy con đỗ trường gì thế?

- Đại học Y, cháu muốn làm bác sỹ!

- Vậy thì tốt rồi, chúc mừng con, hôm nay nhà mình phải ăn mừng mới được, Tuấn Anh rủ cả Minh tới đây luôn nhé!

========

Một năm sau, khi gió heo may thổi về Hà Nội, tại sân bay Nội Bài còn tấp nập người đi lại, Huyền kéo khóa chiếc balo rồi khoác lên vai còn Tuấn Anh kéo theo chiếc vali to sụ, ông Hùng căn dặn con:

- Sang bên đó con nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe cho tốt nhé!

- Vâng!

- Có vấn đề gì thì cứ gọi về nhà cho bố!

- Con có thể tự lập được mà, bố không thấy là anh Zen phải bỏ công ra dạy con nấu ăn rồi sao? Con sẽ làm tốt mọi việc rồi mới về!

- Sao lại “làm tốt rồi mới về”, con định ở đó hết 3 năm chứ không về nhà à? Có tiếc tiền máy bay thì cũng đâu đến nỗi thế chứ, bố làm việc đâu phải không đủ để con mua vé về nhà?

- Dạ không có gì đâu ạ, con chỉ muốn tập trung vào việc học mà khó khăn lắm con mới giành được!

- Có phải tối qua hai đứa cãi nhau không đấy?

- Không ạ!

Nói vậy nhưng cô không thể không thấy ấm ức với những gì mà Tuấn Anh nói tối qua khi chuẩn bị đồ, mặc kệ cho cô có hào hứng thế nào với dự định khi nghỉ đông hay nghỉ hè sẽ về nhà và đi chơi cùng cậu để bù lại thời gian không được ở bên nhau, anh chỉ ừ hữ rồi nói một câu: “em về thì phiền lắm”. Tự ái cô đã quyết tâm không về nhà trong suốt thời gian đi học, nếu anh đã không cảm thấy việc cô ở bên là quan trọng thì cô cũng không nên làm khó cho anh ấy. Nhưng chỉ nghĩ tới việc trong 3 năm sắp tới không được ôm chặt cái thân hình hơi gầy gò đó cô lại thấy buồn vô hạn:

- Zenka c.h.ế.t t.i.ệ.t! – Huyền tự lẩm bẩm.

Dì Nhàn bước tới bên con:

- Nào, bé Dũng chào chị đi!

- Ôi, lại đây chị bế nhé, thằng bé cười tít mắt, đưa đôi tay đáng yêu về phía cô, bây giờ chị đi học rồi, em ở nhà không được quấy mẹ nhé… có gì thì quấy… anh Tuấn Anh ấy…

- Con thật là, thằng bé học hành bận rộn như thế còn gì?

- Tại anh ấy tự làm cho mình bận đấy chứ!

- Thế hai đứa cãi nhau sao?

- Không ạ!

- Không mà mặt con cứ như cái bị thế kia, sắp đi rồi mà để ấn tượng xấu cho em như vậy sao?

- Không đâu em nhỉ, Huyền cười trừ, em phải nhớ là em có một bà chị rất xinh nhé! Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe mẹ nhé, cả bố cả em Dũng nữa… cảm ơn mẹ đã luôn chăm lo cho con và sinh cho bố em Dũng!

- Không có gì đâu con, con là đứa con mẹ yêu thương nhất, con cũng phải giữ sức khỏe đấy! – Bà vuốt tóc cô con gái.

- Vâng, con nhớ rồi!

Tiến đến bên Tuấn Anh đang đứng với cái vali, cô hậm hực nói:

- Đưa cho em cái vali đi, để em còn đi làm thủ tục!

- Em xách không nổi đâu!

- Kệ em, xuống sân bay thì có ai xách giúp đâu!

- Nhưng em vẫn còn ở Việt Nam! – Nói xong Tuấn Anh cười nhẹ, cả gương mặt và đôi mắt ấm áp đó được Huyền thu lại trong 1 tik tak, cô đỏ mặt.

- Huyền à, bố mẹ và em Dũng về trước đây, chuyện còn lại nhờ Tuấn Anh nhé!

- Sao mọi người lại về hết thế ạ, không ai tiễn con lên máy bay sao? – Cô ngạc nhiên nhìn mọi người với ánh mắt van nài.

- Có Tuấn Anh rồi còn gì?

- Nhưng mà…

- Thôi bố mẹ đi nhé! Bé Dũng chào chị nào con…

- Thế là bố mẹ bỏ con lại với anh ta đấy à? – Cô lẩm bẩm.

Làm thủ tục xong, Huyền ngồi đợi tới giờ lên máy bay, Tuấn Anh hỏi cô:

- Em có muốn ăn gì không?

- Không!

- Sao thế?

- Không thì anh lại gọi em là heo!

- Ừ nhỉ, cậu hơi nghiêng đầu, lâu lắm không gọi như thế rồi ấy chứ!

- Hừ, anh không gọi nhưng anh nói theo cách khác, anh lúc nào chẳng lầm bẩm là em đang nặng hơn – Huyền dỗi ra mặt - Anh không đi học hay sao mà lại ở đây?

- Anh thích vậy!

- Em biết rồi, cô hậm hực, đằng nào thì sang tới đó cũng không có anh nên anh cứ đi cũng được!

- Em vẫn còn giận chuyện hôm qua đấy hả?

- Không, em đã quyết tâm không về rồi!

- Vậy thì tốt!

- Biết ngay là anh sẽ nói thế mà! – Huyền thấy mình đang giận Tuấn Anh không thể chịu được – Người ta đi những 3 năm mà không thèm nói câu gì đại loại giống như là em hãy về sớm nhé hay là anh sẽ chờ em… anh chẳng nói câu nào cả, chỉ toàn đuổi em đi thôi, đã thế, em đi luôn đấy!

- Em đi hết 3 năm thì em lại về sao phải nói em về sớm, về sớm không khéo lại bị người ta đuổi học ấy chứ, với lại anh không muốn ngồi chờ em…

- ANH… - Cô tức tối.

- Nghe này, nếu anh chỉ ngồi chờ em thôi thì 3 năm nữa em sẽ chỉ thấy anh của bây giờ nên anh không thể chờ em được, anh sẽ dành thời gian để học, đi thực tập hàng ngày ở chỗ anh Hoàng, đến khi em quay lại ít nhất thì anh cũng có thể làm được điều gì đó cho…

- Cho cái gì ạ, sao anh đang nói lại ngừng?

- …cho em… - Anh cười.

- Anh đừng cười trừ nữa đi, anh muốn làm gì cho em thì anh phải làm luôn chứ, em chẳng muốn chờ tới 3 năm nữa rồi mới biết đâu!

- Cho em thật mà, không lẽ em định lấy một người bất tài vô dụng hay sao?

- A!!! – Huyền nhảy dựng lên.

- Em làm gì thế, mọi người nhìn kìa?

- Anh vừa nói… là sẽ… sẽ lấy em đúng không?

- Không thế thì em định lấy người khác sao?

- Không! Nhưng mà…

- 3 năm nữa thì em cũng già rồi còn gì? – Cậu thản nhiên.

- CÁI ANH NÀY, 3 năm nữa em mới có 26 thôi cơ mà!

- Anh chỉ đùa thôi!

- Không chơi với anh nữa đâu, kệ anh, anh muốn sống thế nào cũng được, em sẽ không nhớ anh, không thèm e-mail, kể cả Facebook cũng không, anh có nhớ em em cũng mặc kệ!

- Đừng trẻ con như thế nữa!

- Kệ anh!

- Vậy em không lo sẽ nhớ anh không chịu nổi đấy chứ?

Anh nhìn cô với ánh mắt lấp lánh và âu yếm làm cô bối rối đến đỏ mặt, ấp úng chỉ nói được mấy từ:

- Còn… còn lâu… mới…

- Nghe anh dặn đây, khi ra ngoài đường phải chú ý thời tiết, nêu không thì mang cái ô anh để ở ngăn ngoài balo đi, khi ngủ phải duỗi thẳng chân, không đặt tay lên ngực, không nằm nghiêng bên trái, sợ ma thì để dao ở đầu giường (cái vụ này là nói linh tinh), không được mặc đồ “mát mẻ” ra phố, không về nhà quá 10 giờ đêm, không được ngồi học mà nghĩ đến anh, không được nấu ăn cho người khác.

- Cái gì thế? – Cô bắt đầu thấy tai mình lùng bùng với mớ “yêu cầu” đó – Anh yêu cầu gì mà nhiều thế làm sao em nhớ được!

- Anh biết, thế nên anh đã để sẵn nó trong vali rồi!

- Sao cái gì anh cũng biết rõ thế? – Huyền lại thấy hơi tự ái – Anh cho rằng em ngốc sao?

- Không, anh không cho rằng như thế, anh biết chắc chắn thế! – Tuấn Anh vẫn đùa.

Huyền vùng vằng đứng dậy khi trên loa phát thanh thông báo tới giờ lên máy bay, cô vẫn còn thấy ấm ức, không phải vì những lời nói vừa rồi của Tuấn Anh mà vì ánh mắt và giọng nói tinh nghịch đó, vừa trẻ con, vừa khiến cô bực mình nhưng cái đáng giận bây giờ là cô thấy anh thật sự rất “đáng yêu”, nếu mà anh biết thể nào anh cũng sẽ mắng: “con trai không thích bị dùng từ “đáng yêu” hay “dễ thương” nào hết”. Tuấn Anh mỉm cười khe khẽ khi thấy thái độ đó của cô, ai bảo khi yêu người ta thường trẻ con chứ, giống như cô ấy bây giờ, rất rất trẻ con, thế nhưng, anh yêu điều đó hơn bao giờ hết. Tuấn Anh đột ngột nắm tay và giữ Huyền lại:

- Em định giận tới khi nào nữa?

- Em không có chuyện giận dỗi trẻ con đâu!

- Anh muốn là người chịu trách nhiệm cho tương lai của em, anh muốn bản thân có thể mang lại hạnh phúc cho em nhưng khi nhìn lại chính mình anh thấy anh chưa đủ khả năng đó, mặc dù chuyện này nói ra thì thật không có gì là tự hào. Anh mong rằng em sẽ hiểu!

- Anh…

- Anh sẽ không bao giờ để em phải thất vọng đâu, vì thế…

Câu nói của Tuấn Anh bị gián đoạn bởi một cái ôm chặt từ phía Huyền, cô cảm thấy hạnh phúc vô bờ, cô cũng quên mất rằng anh chỉ hơn cô 1 tuổi, một người đã từng không xác định được con đường tương lai của mình sẽ ra sao. Chính vì lẽ đó nên khi anh đã quyết tâm trở thành một người để cô có thể yên tâm ở bên đến hết cuộc đời làm cô thấy anh đang nói với mình rằng cô thật sự rất quan trọng.

- Nếu em muốn về thì cứ về nhé, lúc nào anh cũng ở đây! – Tuấn Anh vỗ về cô bé.

- Em đã có điều em cần biết nhất rồi, cho dù không ở bên anh thường xuyên nhưng em biết em ở đâu trong lòng anh, như thế là em yên tâm rồi!

Tuấn Anh không nói gì, anh áp má mình lên gương mặt Huyền rồi nói một câu rất khẽ… rất chậm rãi… rất đầy đủ… rất “shock” làm cô “chết lặng”:

- Anh yêu em!

============

Facebook, messenger:

“Sao anh lại không cho em nấu ăn cho người khác chứ?”

“Anh thấy người ta nói với con trai thì tình yêu đến từ cái dạ dày, anh không muốn em quên cái dạ dày của anh đang ở Việt Nam đâu!”

“…”

~~~~~~~

“Anh Zen này. Em đã nhìn thấy cái đó!”

“Cái đó là cái gì?”

“Em vốn dĩ cứ thắc mắc là tại sao anh lại bắt em mang laptop của anh đi, hóa ra anh cũng lãng mạn đấy chứ?”

“…”

“Em không biết là anh đã viết cả lời tỏ tình lên góc phải màn hình đâu đấy! ^_^”

“…”

“Anh không định nói gì với em sao?”

“…”

“…”

“Anh Minh nói nếu viết ra thì sẽ khó “trốn tội” hơn!”

“Ơ!!!”

~~~~~~~~

“Sao anh chỉ nói mỗi câu “anh yêu em” thế, em cứ nghĩ là phải được nghe gì đó thật là hay nữa cơ!”

“Em muốn nghe gì?”

“Anh yêu em nhất hay yêu em hơn bất cứ ai chẳng hạn…”

“Mỗi người có môt cách yêu khác nhau, cách thể hiện tình yêu khác nhau không đồng nhất nên không thể để những tình yêu đó lên bàn cân đo xem dài ngắn, ít nhiều thế nào, trọng lượng ra sao!”

“Vậy là anh chỉ nói có thế thôi thật đấy à?”

“Đừng tham lam như thế chứ, Nilk!”

“…”

“Tình yêu mà anh dành cho em là duy nhất!”

“Thật chứ?”

“Thật!... Anh viết ra rồi mà… Không viết lại nữa đâu!”

Có ai đó đang ỉu xìu trước màn hình laptop.

=======

Hơn một năm trôi qua, Tuấn Anh vùi đầu vào bài vở và công việc tại bệnh viện của Hoàng, dì Nhàn và ông Hùng thì càng ngày càng không thể yêu quý cậu khi cậu luôn lo lắng cho gia đình mình một cách chu đáo nhất. Câu lặp lại nhiều nhất trong các e-mail mà dì gửi cho Huyền là “cậu nhóc đó sẽ trở thành một ông bố rất tuyệt, một ông bố đầy trách nhiệm”. Thế nhưng “ông bố rất tuyệt” đó vẫn chỉ là một cậu nhóc theo cách nào đó và vẫn có thể có những hành động “quái gở” khiến người lớn lo lằng cho dù chỉ là để thể hiện tình cảm, nguyên do ư, có lẽ phải trở lại một ngày trước.

Reng! Reng!

- Alo!

- Chào anh!

- Sao đột nhiên em gọi về vậy?

- Anh không thích em gọi hay sao?

- Không, vì cũng lâu lắm rồi em không gọi, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm đấy, anh “gửi” vài món qua sóng điện thoại nhé!

- Không cần đâu ạ! Em chỉ muốn hỏi thăm mọi người một lát!

- Cả nhà đều khỏe, em Dũng vẫn hay hỏi chị nó lắm!

- ……

- Có chuyện gì thế?

Giọng Tuấn Anh bất chợt trở nên nghiêm nghị khi anh không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào của Huyền ở đầu dây bên kia, một thoáng bất an vụt qua suy nghĩ làm anh lo lắng. Và âm thanh đó vang lên, những tiếng thở rất khẽ nhưng bị ngắt quãng thành nhiều nhịp, âm thanh mà Huyền tạo ra khi cô khóc, thứ trước đây giúp anh nhận ra cô khi cô đột ngột gọi cho anh từ bệnh viện khi Thanh gặp tai nạn, giờ đây, âm thanh đó lại làm Tuấn Anh nghẹn thở, người con gái mà anh luôn yêu thương và nhung nhớ đang khóc.

- Em… - Huyền nói trong tiếng nấc - … rất nhớ anh… nhớ đến phát điên… Em cứ nghĩ là… nếu viết ra… ở cuối những e-mail… em có thể thấy vơi đi… nhưng nếu không nói ra thì em không thể chịu được… Em không muốn làm anh phân tâm khi anh đang thi hết môn… em…

Tiếng cúp máy khô khan vang lên trong ống nghe, sau đó là những tiếng tút tút kéo dài như vô tận, thế nhưng, Tuấn Anh không quan tâm tới điều đó nữa. Cậu ngồi bất động như một pho tượng bên bàn ăn, đôi mắt không hề có bất cứ cử động nào, sóng não cũng bất động theo (đùa thôi nhé!), trông cậu không khác gì một người bị đóng băng với tốc độ nhanh khủng khϊếp. ĐÓNG BĂNG HOÀN TOÀN. Dì Nhàn và ông Hùng cũng nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên vô cùng rồi họ nhìn nhau vài giây, sau đó thì đành bụm miệng để không bật cười trước vẻ “bất động” của cậu “con rể”.

Ngay sau đó, Tuấn Anh “bốc hơi” với một tốc độ “khủng”, khi dọn bàn xong thì bố và dì của Huyền không hề thấy bất cứ dấu hiệu gì cho thấy cậu còn ở nhà. Hoàng thông báo cậu không tới bệnh viện, Minh gọi lại nói cậu không tới chỗ anh. Lo lắng hiện rõ trong ánh mắt họ. Nhưng rồi, họ lại trở về trạng thái yên tâm hơn bao giờ hết.

Mozilla Firefox/ History/ Show all history.

Truy cập gần nhất:

Ha Noi Airport Guide, Flight status, 6:00 – 9:00 PM, Departures,Vietnam Airline, Paris 8:30 PM, Scheduled.

Sau 12 giờ bay và hoàn toàn không thể chợp mắt suốt chặng đường, Tuấn Anh đã tới Paris hoa lệ vào ngày 24/12 mà không hề để ý, mãi cho tới khi không thể quay về nhà ngay theo như dự định, cậu đành chấp nhận mua vé khứ hồi chuyến bay mình vừa đi sẽ quay về Việt Nam sau 4 ngày nữa. Chán nản nhưng cũng không tới nỗi không thay đổi được gì, như vậy cậu chỉ có vỏn vẹn 1 ngày ôn thi cho môn thì tiếp theo. Cậu ngưng việc suy nghĩ tới những thứ gây ra chán nản đó rối tiến ra ngoài. Paris ngập trong vẻ tráng lệ thường nhật của thành phố với những đường nét cổ kính tuyệt đẹp nằm e lệ dưới lớp tuyết trắng và hôm nay nó lại càng trở nên huyền diệu hơn với không khí giáng sinh. Ngồi trên chiếc taxi, đột nhiên Zenka tự nhận thấy là mình “hâm trên mức cần thiết”, không chỉ riêng việc tới đây mà không hề biết hôm nay là ngày gì.

Trở về nhà sau một ngày học vất vả, Nilk lê bước trên những bậc cầu thang dẫn lên phòng mình, ngẩng đầu lên, cô thấy tim mình suýt vang ra khỏi l*иg ngực trước bóng dáng của một người con trai đang đứng trước cửa phòng mình. Ánh mắt hướng về phía khung kính màu lấp lánh phía trước bất chợt từ từ quay lại, đó là hình bóng mà cô vẫn luôn mơ về, không suy nghĩ, cô lao tới ôm chặt lấy người đó giống như đang giữ chặt một giấc mơ đang trở nên hiện thực ngay trước mắt mình.

- Sao anh lại tới đây?

- Em vừa khóc vừa nói như thế trong điện thoại nên…

- Nên anh lập tức tới đây à, em vui quá đi mất!

- Thật ra cũng không hẳn thế…

---

- Thật ra là……….. anh cũng nhớ em……. phát điên!

________==________

- Thế quà Giáng sinh của em đâu?

- Không có ở đây!

- Không có thì anh phải “thế chân” vào chỗ đó đấy!

- Không có ở đây là vì nó ở ngoài sân mà!

- Anh vất quà ở ngoài sân sao?!!!…

… …

- Cái hình nộm người tuyết này chẳng giống em ở điểm nào cả!

- Nó tròn thế này còn gì?

- Zenka!!!!! Anh lại trêu em chứ gì?

-----------

- Zenka này, anh đã có mẫu người lý tưởng chưa?

- Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này vậy?

- Để em phấn đấu ấy mà, em sẽ phấn đấu để trở thành cô gái mà anh thấy là lý tưởng của mình!

- Lãng xẹt!

- Sao lại lãng xẹt??? Lãng mạn chứ?!!

- Vì anh không có… à… thật ra thì… em cũng không cần phải làm thế!

- ???

- Vì em là người đó mà!

- ?!!?!!

- Anh không có mẫu người nào hết, nếu có… thì là em… là tất cả những gì thuộc về em…

- Vậy là…

- Vậy là gì?

- Zenka sẽ yêu em từ từng phân tử DNA một phải không?

- Vậy thì sẽ vất vả lắm, làm sao anh yêu được cả tóc rụng, tế bào da chết của em hàng ngày được!

Có ai đó đang nhăn mặt còn ai kia thì cố để không cười thành tiếng.

------------

- Anh có bao giờ thấy một cô gái nào đó rồi nghĩ rằng “giá mà người yêu mình giống cô ấy” ở một điểm nào đó không?

- Thế thì anh sẽ nghĩ ngược lại “giá mà cô ấy giống người yêu của mình thì tốt”!

- Hả? Vì sao?

- Thì không cần làm gì hết, tự khắc người ta sẽ chạy theo!

- Không được!!!!!! EM KHÔNG CHỊU ĐÂU!!!!!!!!!!