Sáng hôm sau, chị Loan đánh thức Huyền dậy:
- Xuống ăn sáng đi nhé em, mọi người đang chờ đấy! – Chị cười hiền.
Hơi ngượng vì mình ngủ quên nên chị phải gọi dậy, vừa ở trong nhà tắm Huyền vừa nghĩ, nhưng nghĩ mãi thì cô cũng không nhớ ra là mình đã ngủ quên từ lúc nào. Xuống tới phòng ăn cô thấy Zenka đang chuẩn bị bàn ăn, nhanh chóng co tiến tới đứng bên cạnh anh:
- Sao anh dậy rồi mà không gọi em?
- Thấy không cần thiết…
Minh nhanh chóng bước vào cùng với mùi phở thơm lùng, anh hồ hởi “quảng cáo” về món phở ngay đầu phố rất ngon nên mua về ăn sáng. Khéo mọi người ngồi xuống Minh đặt trước mặt Zenka một bát phở cỡ bự, cậu nhăn mặt nhìn anh:
- Nhiều quá! Em không ăn nhiều thế này đâu! Chị Loan…
- Không được, tối qua em không ăn gì! – Minh nạt – Em đừng có củ chuối, em phải tự ăn đi, không nhờ vả gì hết, anh với chị Loan sẽ không giúp đâu!
- Nhưng anh thừa biết là em không ăn hết.
- Thế thì, em nhờ Huyền xem sao? – Loan gợi ý.
- Này Nilk, tôi đổi với cô nhé!
- Ăn nói kiểu gì thế hả nhóc, em không thay đổi cách xưng hô với cô bé hay sao? Anh không dọa đâu nhé Huyền, nhưng nếu Tuấn Anh không gọi em theo cách thân mật hơn thì kệ nó!
- Ý tưởng hay đấy ông xã! – Chị phụ họa theo.
- Sao mọi người lại quan trọng việc đó thế? – Tuấn Anh thắc mắc.
- Không trăng sao gì hết, em cứ thử nói “Huyền à, em có thể giúp anh không” là được thôi mà, có khó lắm đâu? – Minh nhất quyết không buông tha.
- Anh đúng là thích bày trò!
- Em có thể không nghe theo, cứ tự ăn hết đi, không hết anh sẽ cho em ăn bằng mũi! – Minh nói với vẻ rất đắc ý.
- Em nghĩ…
- Nghĩ gì mà nghĩ, em không thấy cách xưng hô của em buồn cười sao nhất là sau khi hai đứa đã… kiss và ngủ chung nữa!
- Ngủ chung ấy ạ? – Huyền ngạc nhiên hỏi lại.
- Thế là em không nhớ gì sao? Tối hôm qua, anh nấu cơm xong định lên gọi hai em xuống ăn cơm thì thấy cả hai đã lăn ra ngủ từ lúc nào rồi. Lúc đấy anh thấy Huyền đang ôm Tuấn Anh tình cảm lắm nên anh để các em ngủ như vậy chỉ đắp lại chăn thôi cho khỏi lạnh thôi.
- Thế anh Zenka không ôm em sao?
- Chuyện đó thì anh chịu!
- Mọi người hết chuyện để nói rồi sao? – Tuấn Anh chán nản đáp lại.
- Em không phủ nhận chuyện ngủ chung cũng không phủ nhận chuyện kiss, thế thì vì lý do gì mà em lại không gọi Huyền tình cảm hơn chứ? Hay là hôm qua lúc ra ngoài em gặp cô nào đấy hả?
- Không có!
- Đúng rồi, Huyền quay sang anh, hôm qua anh đi đâu thế?
- Không có gì quan trọng, nói xong cậu hơi tư lự vài giây rồi đổi bát của mình cho Huyền, Quân gọi điện nói là muốn gặp.
Minh và Loan ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời, còn Huyền thì sững sờ, cô nhìn trân trân vào bát phở trước mặt không ai còn nhắc tới vụ đổi tô phở không cần thay đổi cách xưng hô.
- Vậy hai người nói chuyện gì? – Chị Loan lên tiếng hỏi thay cho Huyền.
- Chẳng có gì cả!
- Sao lại không có gì được? Anh và Loan cũng biết cậu ấy là người yêu của Huyền mà, làm sao có chuyện cậu ấy không nói gì với em chứ?
- Em thấy thế!
- Vậy… Quân nói anh phải nhắn gì cho em? – Huyền lí nhí lên tiếng.
- Không nói gì đến chuyện đó cả!
- Thật chứ?
- Nếu cậu ấy muốn gặp thì đâu có khó khăn gì.
- Tuấn Anh! Em cứ nói năng khó hiểu như thế thì chỉ khiến người khác thêm lo lắng thôi! Em có thể nghĩ là không có chuyện gì nhưng anh chị và Huyền thì lại không biết, nếu em không muốn nói việc cậu ấy đã nói gì thì em đã nói gì với cậu ấy? – Minh nhíu mày.
- Nếu có thể thì nên gặp trực tiếp, như vậy tốt hơn là ngồi đây chất vấn em ấy anh à! – Loan nhẹ nhàng lên tiếng – Chắc giữa họ không có chuyện gì to tát đâu nhưng dẫu sao nếu đã có câu trả lời thì cũng nên dứt khoát Huyền à, em không nên để Quân hi vọng như vậy!
- Em đã nói rõ là không còn gì với cậu ấy rồi mà!
- Có thể cậu ấy không nghĩ vậy!
- Em biết chị lo lắng cho em nhưng cậu ấy không hề tôn trọng em chút nào, kể cả là khi em đã nói rõ ràng là em không yêu cậu ấy.
- Chuyện tình cảm thì khó có thể chấm dứt chỉ sau một hai câu nói, sao em không gặp trực tiếp để kết thúc một cách dứt khoát, cứ thử xem sao em!
- Vậy Tuấn Anh có nói gì với Quân không em, nếu gây ra hiểu nhầm thì lại mang tiếng oan cho cô bé? – Loan vẫn lo lắng.
- Chuyện đó cứ để Nilk tự quyết định đi ạ, cậu chậm rãi, cho dù là gì đi nữa thì chúng ta nên tôn trọng quyết định đó.
- Còn em thì sao, kể cả là đã thân thiết với nhau như vậy mà em cứ thờ ơ như thế là sao? Em làm cho Huyền khó xử đấy! – Minh lại tỏ vẻ khó chịu.
- Em không sao đâu ạ! Thật mà, em có quyết định của em rồi!
- Nhưng em không thể chịu thiệt thòi mãi như vậy được, anh biết em yêu thằng em ngốc của anh thì em đã phải rất vất vả, nhưng em không thấy là công sức của em cứ đổ ra sông biển với cái thái độ bất cần đó sao? Anh nhắc lại nhé Tuấn Anh, vì đây là Huyền nên anh không đồng ý với việc em đối xử như vậy đâu!
- Em… đã nhớ rồi ạ! – Tuấn Anh trả lời.
- Không qua loa đại khái như thế được đâu, em cứ nói vậy nhưng lại không làm gì.
- Thôi anh tha cho chú ấy đi, dẫu sao chú ấy có bao giờ để ý tới chuyện tình cảm đâu, ngày xưa khi anh mới yêu em anh chẳng thế! Không ai biết hết mọi việc khi mới bắt đầu cả, anh cứ để cho nó tự nhiện đi! Nào mọi người, ăn thôi, nguội hết bây giờ…
Chào tạm biệt hai anh chị ở bậc thềm, Tuấn Anh và Huyền cùng nhau đi về nhà, Minh nhất quyết không buông tha cậu em, anh bắt cậu phải cầm tay Huyền rồi mới cho hai người được ra khỏi cửa. Huyền thấy hơi ngượng khi mình mặc áo khoác của Zenka, cô nắm nhẹ tay anh:
- Anh có lạnh không?
- Không sao!
- Anh Zen… em biết là không nên làm khó anh nhưng nếu anh không muốn cần tay em thì cũng không sao, bây giờ mình đi xa rồi nên anh Minh sẽ không biết đâu!
- Xe sắp tới rồi, đừng nói linh tinh nữa! Bây giờ đi về nhà trước đã!
Bước khỏi thang máy, hai người tiến về căn phòng quen thuộc, Tuấn Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đang ngồi trước cửa nhà mình, không khó để nhận ra người đó sau vài giây suy nghĩ, Quân. Thấy tiếng bước chân tới gần cậu ngẩng đầu dậy rồi lập tức chạy đến ôm chặt lấy Huyền:
- Anh biết là nếu anh đợi ở đây thì sẽ gặp em mà! Anh muốn gặp em nhưng không biết làm thế nào cả!
- Bỏ tôi ra đi!
Trước câu nói lạnh lùng đó của Huyền, trái tim Quân như rạn nứt, cậu run run và mất một lúc mới chịu buông tay ra, rồi cậu bước vào trong nhà sau khi Tuấn Anh đã mở cửa.
- Tôi không nghĩ là tôi phải xin lỗi vì tình trạng của cậu hiện giờ! – Huyền nói với vẻ mặt lạnh băng.
- Là lỗi của anh, anh dã không hành động đứng mực, anh đã làm em tổn thương, anh biết anh có lỗi, em có thể…
- Không! – Cô lắc đầu – Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi đã nói như vậy!
- Nhưng em không thể làm thế! Em không thể bỏ anh đi chỉ vì anh ta!
- “Chỉ vì anh ta”? – Cô nhắc lại - Cậu không chịu nhận ra rằng lý do chỉ là từ chính cậu thôi sao? Cậu không hề yêu tôi, cậu chỉ muốn sở hữu tôi, tôi không thể yêu một người như vậy!
- Vậy là em kiên quyết không cho anh một cơ hội sao?
- Vốn dĩ chúng ta là bạn, chúng ta nên quay lại như vậy!
- Em yêu anh ta đến vậy sao, yêu tới nỗi có thể bỏ tất cả những gì giữa chúng ta hay sao? Anh ta nói nên để em quyết định, giờ thì anh biết quyết định đó là gì rồi, nhưng em sẽ hối hận thôi, vì ngoài anh ra sẽ không có ai yêu em hết lòng như vậy, anh ta thờ ơ với em thì em chạy theo còn anh cho dù yêu em lại bị em cho ra rìa!
- Quân, cậu đừng cư xử bằng cảm tính như vậy, tôi không thích bị nói như là một người không ra gì như thế!
Huyền thấy mình giận tới run lên, cô nhìn Quân với ánh mắt căm giận, cô thấy nước mắt ủa mình chỉ chực trào ra từ khóe mắt, cố mím chặt môi để không khóc. Trước ánh mắt đó, Quân cảm thấy đau khổ hơn bao giờ hết, cậu hiểu rằng cậu đã không thể cứu vãn được gì khi nói những lời như vậy, một lần nữa cơn tức giận khiến cậu không điều khiển được chính mình. Cậu nhìn Tuấn Anh rồi bước thẳng ra khỏi cửa:
- Anh đã thắng! – Quân lên tiếng – Tôi sẽ coi như là như vậy!
- Không có chuyện thắng thua nào ở đây! Tôi đã nói cậu nên nghe và tôn trọng quyết định của cô ấy, chỉ có vậy thôi!
Quân không nói gì, cậu quay lại nhìn cả hai người rồi rời khỏi nơi đó, Zenka đặt tay lên vai Nilk rồi xoay cô về phía mình:
- Hình như mỗi lần em cố gắng đến gần tôi hơn thì em lại đau khổ hơn thì phải?
- Không đâu, em không cảm thấy đau khổ!
- Nhưng em vẫn khóc đó thôi?
- Em sẽ không khóc đâu… - Nilk nghẹn ngào.
- Anh Minh nói đúng, lẽ ra không nên để tiếng oan cho em như thế! – Im lặng một lát rồi cậu đành lên tiếng - Trước đây, cứ định chạy khỏi em thì em lại chạy tới, tôi đã nghĩ là em sẽ bỏ cuộc, nhưng tôi lại không nghĩ là điều đó khiến em trở nên xấu đi trong mắt Quân, tôi thật sự xin lỗi!
- Vậy anh đừng làm em phải khóc nhé, anh hứa đi! – Huyền thấy nước mắt cô đang lăn nhanh trên má.
- Cô ngốc!
Zenka chỉ nói một câu như vậy rồi ôm Nilk vào lòng, cô gục đầu lên vai anh.
Mấy ngày sau…
Nilk mang một đóng nguyên liệu đặt lên bàn trong khi Zenka đang đứng ngoài ban công, cô gọi anh với vẻ tinh nghịch:
- "Anh yêu" ơi, anh với em làm bánh nhé!
- ???
- Em muốn mang tới nhà anh Minh, anh Minh bảo phải có “lễ vật ra mắt người yêu” còn gì, anh không định làm gì nên em đã chuẩn bị rồi nè!
- Anh ấy nói đùa thôi!
- Nhưng mà em thì thấy việc đó rất thú vị!
- Vậy thì cứ lấy lý do là thích vậy nên làm đi, sao phải vòng vo?
- Tại anh lúc nào cũng thờ ơ với em nên em không biết nên nói gì, mà em cũng quen với chuyện đó rồi, anh giúp em đi nào, đừng đứng đó nữa!
Nilk dúi vào tay anh mớ “công thức” loằng ngoằng để tự Zenka xem, còn mình thì loay hoay xếp đồ ra bàn:
- Đủ hết nguyên liệu rồi, bây giờ em sẽ trộn bột, anh thử xem em có làm đúng không nhé!
Vừa nói hết câu, cô dốc cả túi bột vào chậu đến ụp một cái, bột bay lên phủ trắng người cô từ đầu tới chân khiến cả nửa người trước của cô như vừa được ai đó đắp thạch cao. Zenka ngẩng đầu lên nhìn Nilk, anh bước chậm rãi ra khỏi chỗ mình đang đứng nói:
- Lần sau thì đợi người ta “nghiên cứu” xong hãy làm nhé, bất cẩn thì chỉ có em tự lĩnh hậu quả thôi!
- Em xin lỗi! – Nilk ỉu xìu nhìn theo tay Zenka đang lau bột trên mặt mình – Lát nữa làm xong thì em sẽ dọn nhà!
- Em có thật sự hào hứng với chuyện này không thế, nếu không nhất thiết thì anh không có ý định làm bánh đâu!
- Có mà, em muốn được giới thiệu là người yêu của anh thật mà!
- Chuyện đó với chuyện làm bánh đâu có liên quan? – Anh chán nản – Không đùa nữa, em đi rửa mặt đi!
Nilk rời khỏi nhà bếp nhưng rồi cô quay lại ngay lập tức:
- Zenka, anh bảo không đùa mà anh lại đùa gì thế, sao lại lau bột rồi làm mặt em thành mặt mèo thế này?
- Thấy em giống.
- Giống nhưng sao lại đùa như thế chứ? Đã thế, anh đưa mặt đây đi!
- Để làm gì?
- Em sẽ vẽ mặt anh nhăn nheo như ông già, bắt anh hứa phải sống với em tới khi thành ông già thì mới thôi!
- Đừng đùa nữa! - Anh chặn cánh tay đang có ý định nghịch ngợm đó lại, nói từng từ – Đi-rửa-mặt-đi, cô mèo cứng đầu!
…
Chuyện Huyền yêu Tuấn Anh nhanh chóng được hai cô bạn thân “ép buộc” phải “tường trình” đầy đủ trong một buổi coffee gắn mác “quan trọng” của cả ba cô gái.
- Thế là cậu thích cái anh chàng hàng xóm quái dị đó thật đấy hả? Ngạc nhiên thật, trước đây tớ cứ tò mò không biết ai có thể thích anh ta được! – Thanh trầm ngâm – Anh ta hơi đáng sợ đó, Huyền à!
- Ban đầu tớ cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ấy hiền lắm!
- Vậy mà ngày xưa cậu nói anh ta nhỏ nhen, xấu tính, chậc chậc, tình yêu khiến người ta thay đổi quá đi, Nhung có đồng ý với tớ không?
- Có chứ, nhưng mà Huyền của chúng ta cũng hơi “gà” trong chuyện tình cảm, liệu có khi nào cậu ấy bị lừa không nhỉ?
- Khéo thế thật ấy chứ! – Thanh cười.
- Sao hai cậu mới biết nhau mấy hôm thôi mà lại tâm đầu ý hợp để trêu tớ thế?
- Biết làm sao được chúng tớ lo cho cậu thật mà, trừ Quân ra cậu đã yêu ai đâu! Bọn tớ còn chưa hết shock khi cậu chia tay với Quân thì cậu đã nói là yêu người khác, tụi tớ không “dựa vào nhau” để “chống đỡ” thì làm sao tụi tớ ở đây được? Cậu không quyết định vội vàng đấy chứ?
- Không, tớ đã nghĩ mãi rồi mới quyết định như thế, tớ tin vào quyết định đó!
- Cậu chắc chắn đấy chứ? – Nhung lo lắng – Tớ cần biết là cậu không chọn anh ta vì anh ta không hề đυ.ng vào cậu suốt thời gian ở chung, cũng không ép cậu làm chuyện cậu không thích giống Quân, cậu phải nhận thức rõ điều đó đấy!
- Không, tớ không vì lý do đó mà quyết định như vậy đâu – Huyền phân bua – Khi tớ quyết định như vậy tớ đã thật sự nghĩ anh ấy là một món quà mà tớ nên trân trọng, tớ thật sự thích ở bên anh ấy và được anh ấy chăm sóc như anh ấy đã từng làm trước đó, thích tới nỗi chính tớ cũng không thể ngừng lại những suy nghĩ hướng về anh ấy, thật sự là như thế!
- Nhưng cậu còn không biết rõ người ta là người như thế nào nữa cơ mà, nhỡ anh ta đã có vợ con gì thì sao? – Nhung lo lắng.
- Tớ thấy anh ấy không có quan hệ đặc biệt với bất cứ ai hết mà cũng không tới nỗi như thế, tớ không thấy xung quanh anh ấy có cô gái nào cả!
- Thế thì cũng có thể coi là may, nếu anh ấy quen biết nhiều biết đâu anh ta lại “đứng núi này trông núi nọ” rồi chả mấy lại đối xử không tốt với cậu cũng nên! Tụi con trai hay so sánh cô nọ với cô kia lắm nữa là người yêu. Anh Kiên cũng hay trêu tớ như vậy lắm, nhưng anh ấy chỉ trêu thôi chứ không có ý trăng hoa gì!
Huyền mang những băn khoăn chưa được giải đáp đó về nhà nhưng cô lại không hỏi gì khi thấy Zenka ngồi trong phòng khách với vẻ suy tư.
- Có chuyện gì thế anh?
- Anh Minh bảo nên tới nhà em…
- Vậy anh định đến nhà em thật đấy à?
- Ừ, ít nhất thì bố mẹ em cũng nên biết em sống ở đâu và với ai!
Nilk sung sướиɠ nhảy tới ôm chầm lấy Zenka làm anh hơi bối rối:
- Thích thật đấy! – Cô dụi đầu vào vai anh – Vậy em sẽ được anh giới thiệu là người yêu của anh chứ?
- Em ăn hết bánh rồi còn gì?
- Nhưng hôm đó anh có nói gì với em đâu! Vậy hôm nào thì mình đi ạ?
- Ngày mai, em gọi điện về nhà trước nhé!
Chiều hôm đó, Nilk hào hứng dọn nhà thật sạch, cô chịu khó lau và hút bụi thật kỹ từng phòng. Cuối cùng, cô từ từ mở cửa phòng Zenka, vì là lần đầu tiên bước chân vào phòng cậu nên cô không khỏi ngạc nhiên trước cách bài trí phòng rất đặc biệt của anh chàng đó. Điều đầu tiên đập vào mắt cô là vật dụng trong phòng rất đơn giản không cầu kỳ, điều này làm sự tập trung của người bước vào hướng tới những họa tiết được vẽ tay cầu kỳ trên tường, nhưng ngạc nhiên hơn nữa là phần trần nhà được chia làm 4 mảng riêng biệt theo bốn mùa trong năm, mỗi mùa có một cảnh sắc riêng không lệ thuộc vào nhau. Nilk phải công nhận rằng Zenka là một người thật sự tỉ mỉ khi hoàn thành được những bức vẽ đó. Tự ngưng lại việc mình bị căn phòng đó thu hút, cô bắt đầu quét dọn những tờ giấy vụn anh vất khắp phòng sau khi làm việc, cô cảm thấy có một niềm vui nho nhỏ đang len lỏi vào tâm trí mình khi được chăm sóc cho Zenka theo cách này, từ những điều nhỏ nhặt nhất.
- Em đang làm gì thế? – Zenka xuất hiện ở cửa phòng và bất ngờ lên tiếng.
Nilk quay lại nhìn anh và nói với giọng vui vẻ:
- Em dọn phòng cho anh.
- Sao phải làm thế, anh bày ra được thì tự dọn được, em có phải là người giúp việc đâu mà lại làm mấy chuyện này?
- Vì em muốn…
- Anh không quen!
- Nhưng em thấy anh giỏi thật đấy, anh tự trang trí phòng đúng không?
- Không có việc gì để làm nên cứ làm vậy cho đỡ chán!
…
Sáng hôm sau, hai người cùng nhau ra khỏi nhà từ sớm trên chiếc xe ga của Huyền, chẳng mấy chốc họ đã tới nhà cô. Trong ánh bình minh và không khí ấm áp mở đầu cho những ngày cuối đông, Huyền dẫn Tuấn Anh vào trong căn nhà tĩnh lặng như vẫn chìm trong giấc ngủ đó. Cậu thắp một nén hương lên bàn thờ mẹ Huyền rồi quay lại hỏi cô:
- Mình tới sớm quá phải không?
- Không phải đâu, chắc mẹ em đi chợ chưa về, mẹ nói phải đích thân đi mua đồ mà!
- Huyền về rồi hả con, sao hai đứa về sớm vậy? – Ông Hùng lên tiếng.
- Con chào bố, cũng có sớm gì đâu ạ!
- Cháu chào bác! – Tuấn Anh cúi đầu – Cháu tên là…
- Chuyện đó thì bỏ qua được đấy, đằng nào thì không phải là chúng ta không quen nhau! – Ông cười.
Cậu ngẩng lên nhìn kỹ người đàn ông toát lên vẻ oai vệ và nghiêm nghị đó hơi nhíu mày một lát rồi cậu nhận ra ngay:
- Bác Râu xồm?
- Lại thế nữa cái thằng này, bác đâu có nhiều râu thế chứ, thôi, đừng đứng đó mãi nữa, ngồi xuống đi, chắc mẹ con sắp về rồi đấy!
Ông Hùng ngồi nói chuyện với hai con khá rôm rả một lúc thì dì Nhàn về tới nhà, để cho hai người phụ nữ vào nhà bếp rồi ông mới hỏi chuyện Tuấn Anh:
- Cháu ít nói quá đấy, cháu phải nói nhiều vào chứ?
- Cháu xin lỗi!
- Không sao, tại ta thấy lạ là ngày trước cháu từng là thủ khoa Học viện Ngoại giao mà lại ít nói quá như thế thì hơi không ổn!
- Mẹ cháu muốn cháu thi vào trường đó để sau này nối nghiệp mẹ, nhưng cháu thấy không hợp nên thôi.
- Vậy bố mẹ cháu vẫn khỏe cả chứ?
- Vâng, giờ thì bố mẹ cháu vừa làm việc vừa chăm sóc cho cháu nội.
- Sao cháu không sang đó ở cùng, cháu định ở lại đây để tìm bố mẹ đẻ hay sao?
- Cái đó thì khó nói trước được, vì cháu không biết gì về quá khứ của cháu cả, ngoại trừ những vết thương thì chẳng có gì kết nối cháu với quá khứ, cháu muốn đi tìm nhưng càng tìm lại càng không ra.
- Không có gì phải khó nghĩ đâu cháu à, rồi mọi việc sẽ có câu trả lời của nó thôi! Cũng khá lâu mới nói được với cháu câu này nhưng ta thật lòng muốn cảm ơn cháu đã chăm sóc Huyền trong suốt thời gian qua, nếu không có cháu chắc giờ này con bé chưa chịu gọi dì nó là mẹ.
- Rồi cô ấy sẽ hiểu là bác đi bước nữa là vì cô ấy thôi, cho dù không có cháu đi chăng nữa.
- Nhưng đâu có thể nói vậy được, nhưng là một người bố ta cần cháu trả lời điều này, cháu có tin tưởng rằng ở bên cháu con bé sẽ hạnh phúc chứ?
- Cháu có tin là như vậy ạ! – Tuấn Anh nhìn thẳng về phía ông.
- Sao cháu tự tin thế?
- Cháu… - Tuấn Anh lưỡng lự vài giây – Thật ra thì… cháu đã nghĩ là cháu sẽ trở thành người duy nhất trên thế giới mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
- DUY NHẤT TRÊN THẾ GIỚI? – Ông hỏi lại
- Nhưng bác đừng nói gì với cô ấy nhé, cô ấy mà biết dễ có phản ứng quá khích lắm!
- Nhưng cháu không định nói cho con bé biết sao?
- Sau này cháu sẽ nói ạ!
…
Sáng hôm sau, Tuấn Anh thức dậy sớm khi nghe thấy tiếng lạch cạch ở dưới bếp, cậu khoác thêm áo cho khỏi lạnh rồi bước xuống bếp, hơi ngạc nhiên khi thấy dì dậy từ rất sớm cậu lên tiếng chào:
- Sao bác dậy sớm thế ạ?
- Tuấn Anh hả con, con cũng dậy sớm còn gì?
- Bác có chuyện gì lo lắng hay sao vậy ạ?
- Sao cháu nghĩ thế?
- Cháu chỉ cảm thấy vậy thôi, hơn nữa cháu thấy từ nãy tới giờ bác chỉ rửa có một cái đĩa thôi đấy ạ!
Dì Nhàn giật mình rồi nhìn xuống tay, ngại ngùng đáp lại:
- Chắc là vậy!
- Bác để cháu làm cho, bác nghỉ đi trông bác không khỏe đâu ạ!
- Con được bố mẹ dạy dỗ tốt thật đấy nhỉ, có một đứa con ngoan như vậy thật là thích!
- Bác có tâm sự gì phải không, bác cứ nói ra cho thoải mái, cháu sẽ nghe!
- Bác thực lòng rất yêu Huyền, ngày xưa, bác đồng ý lấy bố con bé vì bác thực sự rất yêu thương nó, lúc nào nó cũng là đứa trẻ đáng yêu. Bác Hùng cũng đối xử với bác rất tốt, dù ông ấy luôn nói không thể quên mẹ Huyền nhưng có những lúc bác vẫn muốn sinh cho ông ấy một đứa con, ông ấy cũng mong mỏi như thế lắm vì nhà ít người – Dì Nhàn thở dài - Vậy mà mãi cũng chẳng thấy gì, có lẽ bác không phải là người vợ tốt.
- Cháu không nghĩ là bác trai cũng nghĩ vậy đâu ạ!
- Cảm ơn cháu, có lẽ bác nên đi dạo cho thoải mái dạo này bác hay chóng mặt, nhức đầu trong người cứ nôn nao, bồn chồn sao đó, chẳng biết tại lý do gì nữa, chắc bác sắp già mất rồi!
- Bác đã từng đi khám phụ khoa chưa ạ? – Tuấn Anh nhíu mày.
- Chưa, vì bác thấy không có gì cần thiết hết!
- Vậy tình trạng đó có xảy ra thường xuyên không ạ?
- Cũng không, chỉ có một vài lần bác cũng bị như vậy nhưng qua kỳ thì thôi, có chuyện gì không ổn sao cháu?
- Cháu xin lỗi nếu cháu tự tiện hỏi những điều này nhưng bác đã từng có con chưa ạ?
- Chưa, chưa lần nào cả.
- Vậy cháu xem mạch được không ạ, trước đây cháu có biết sơ qua?
- Cháu cứ tự nhiên!
Tuấn Anh im lặng bắt mạch một lát rồi cậu đột nhiên đứng dậy và nói:
- Cháu có một nghi ngờ, cháu muốn kiểm chứng nó!
- Chuyện gì thế cháu?
- Cháu gọi bác trai đã ạ!
Một giờ sau, hai vợ chồng ông Hùng và Tuấn Anh đã đứng trước cửa bệnh viện của Hoàng, cậu nhấc máy gọi cho anh:
- Anh Hoàng à, em biết là không nên làm phiền anh nhưng em có việc gấp muốn nhờ!
- Ừm… gấp à, em bị làm sao?
- Không phải em đâu ạ, em muốn xét nghiệm máu ngay bây giờ, anh giúp em một chút được không?
- Chuyện đó thì khó gì, em còn nhớ anh Tú bạn anh chứ? Anh ấy trực ở bộ phận xét nghiệm, anh sẽ gọi điện, em vào trong đi!
- Vâng, cảm ơn anh!
Tuấn Anh tiến vào trong ròi nói chuyện gì đó với bác sỹ, lát sau cậu quay ra nói:
- Cháu muốn kiểm tra máu của hai bác, không mất nhiều thời gian đâu ạ, hai bác vào trong đi!
Chỉ sau đó 20 phút, cùng với Tú quan sát kết quả xét nghiệm và thảo luận, cậu quay trở ra nói với cặp vợ chồng đang lo lắng quan sát cậu sau tấm kính phòng thí nghiệm:
- Vậy là cháu đoán đúng rồi đấy ạ, bác gái có nhóm máu hiếm, bây giờ bác thử test kiểm tra nhanh được không ạ?
- Nhóm máu hiếm nghĩa là sao? – Ông Hùng hơi lo lắng.
- Nhóm máu không chỉ quyết định với 4 loại là A, B, AB và O mà còn có yếu tố Rh, đa số mọi người đều là Rh(+) chỉ có một ít số người có Rh(-) đó là những người có nhóm máu hiếm – Tuấn Anh từ từ giải thích – Bác gái có Rh(-) còn bác trai là Rh (+) nên nếu bác gái có thai thì cơ thể bác ấy sẽ có phản ứng đào thải bào thai vì không cùng yếu tố Rh.
- Vậy có nghĩa là có thể bác đã để lỡ mất nhiều cơ hội có con sao? – Dì Nhàn thấy bất an.
- Thường thì những người như bác khi sinh con đầu lòng sẽ không bị ảnh hưởng mà chỉ bắt đầu từ những đứa con tiếp sau, cháu không rõ lý do vì sao bác không có con trong suốt thời gian trước nhưng cháu nghĩ bác nên kiểm tra, bác có một số dấu hiệu của người đang mang thai. Các bác sỹ sẽ tiêm thuốc cho bác sau khi xác định rõ về việc có bào thai hay không, bác cứ yên tâm!
- Vậy là… bác có thể…
- Cháu nghĩ là bác hoàn toàn có thể đấy ạ! –Cậu mỉm cười.
…
Về tới nhà, dì Nhàn vẫn còn run khi biết mình đã mang thai được gần 3 tuần, ông Hùng thì tự trách mình vì không quan tâm tới sức khỏe của vợ. Quay trở về nhà, Huyền ra đón cả ba người từ cổng, cô mừng rỡ khi biết rằng mình sắp có em.
- Mẹ thấy lo lắng lắm con à! – Bà bám vào tay con – Mẹ ngần này tuổi đầu rồi mà mới sinh con.
- Không sao đâu ạ! – Cô trấn an –Mẹ sẽ ổn!
- Nhưng mẹ lại có phản ứng đào thải mạnh nữa, mẹ lo lắm!
- Mẹ đã uống thuốc rồi mà, bây giờ mẹ cần nghỉ ngơi, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi mẹ à, con sẽ ở bên mẹ!
- Mẹ thật sự bất ngờ quá, cả hạnh phúc nữa, cả đời mẹ đã mong mỏi điều này!
- Vậy thì mẹ hãy sinh ra một em bé khỏe mạnh nhé, con mong có em lắm đấy!