Chương 13.2: Trị liệu cho bà Trình, vì bà xã mượn sức thẩm phán

Sáng hôm sau, cảm giác được mặt trời đang lên, Khương Miểu kéo bức màn ra, trên người mặc váy ngủ tơ tằm, lười nhác nhìn người bên ngoài qua lại.

Nhìn di động có tin nhắn paparazzi gửi tới ảnh chụp, đôi mắt mang theo ý cười, mở ra notebook gõ chữ, chờ viết xong cô tự mình cải biên chuyện xưa, hợp với hình ảnh giải trí thường ngày.

Khương Miểu cầm di động gửi tin nhắn cho Ôn Sâm Ngôn.

‘Thế nào rồi? Người bệnh như thế nào? Có làm khó dễ anh hay không? Lo lắng jpg.’

Thời điểm Ôn Sâm Ngôn nhìn đến tin nhắn thì đã 3 giờ nhiều, ‘Trở về rồi, ngoan, sờ sờ đầu jpg.’

Tình huống của bà Trình so với trong tưởng tượng của anh càng kém hơn, thời gian dài tẩm bổ, trong cơ thể huyết khối lại không tiêu trừ, còn đã xảy ra bệnh biến, toàn bộ trong tử ©υиɠ đều có rất nhiều mạch máu nhỏ đều bị lấp kín, dẫn tới thời trẻ bà ấy đã mãn kinh, không chảy ra máu kinh nguyệt kết hợp với huyết khối, vấn đề trở nên lớn hơn nữa.

Dược phẩm không tiêu bị ứ trong máu cùng với nhiều thuốc tẩm bổ khiến bệnh càng nặng,, Ôn Sâm Ngôn xoa xoa giữa đôi mày, “Bà Trình, ngài có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng.”

Những lời này của Ôn Sâm Ngôn không có ý gì khác, xem nhẹ thần sắc khó coi của người xung quanh, mở miệng: “Mười mấy năm thống khổ không phải người bình thường có thể chịu đựng, huống chi ngài còn dùng dược bên trong nên không thể uống thuốc giảm đau, sau khi dùng thuốc giảm đau, dược liệu đã mất đi tác dụng.”

“Kỳ thật tôi biết cơ thể của mình, đã xem qua rất nhiều bác sĩ, cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, tôi chỉ là luyến tiếc chồng tôi thôi, không đành lòng vứt bỏ ông ấy đi trước một bước.” bà Trình không có tức giận khẽ động khóe miệng, ánh mắt vẩn đυ.c nhìn về phía bên ông Trình đang đứng bên cạnh.

Ông ấy đắp chăn lên người bà, “Bà nói bậy gì đó, khẳng định có thể có người chữa khỏi cho bà.”

Ôn Sâm Ngôn thật mau liền có phương án trị liệu, “Tiến hành giải phẫu không hiệu quả, đầu tiên cơ thể của bà ấy có bệnh căn, lúc ấy không trị liệu tốt, sau lại cũng không có biện pháp hoàn toàn nhổ bỏ bệnh căn, hiện tại bà ấy đã không cần sinh dục, chủ yếu là giúp bà ấy giảm bớt thống khổ, cho nên tôi kiến nghị trước dùng châm cứu cùng với trung dược trợ giúp, chờ sau một thời gian xem tình huống thân thể, lại điều chỉnh trị liệu.”

“Châm cứu này thì tôi không am hiểu, trung dược tôi tương đối quen thuộc, cho nên ngài còn cần tìm người phụ trợ tôi, đợi lát nữa tôi sẽ đem những đồ cần kiêng ăn viết ra.”

Ôn Sâm Ngôn hướng tới bà Trình nói: “Ngài muốn một lần rút ra máu bầm là không có khả năng, nhưng tôi có thể giúp ngài giảm bớt đau đớn, máu bầm trong cơ thể cũng sẽ tùy thời gian tiêu trừ một ít.”

“Được.” Tay bà run run nắm lấy tay bạn già, đôi mắt lập loè nước mắt.

Mỗi lần chứng bệnh phát tác bà đã bao nhiêu lần đều muốn chết cho xong việc, chính là bà không thể, còn có bạn già muốn bồi, không thể làm ông ấy cô đơn sống ở trên thế giới này được.