Chương 12.2: Xuất viện

Nghe được đáp án khiến mình vừa lòng, khóe miệng Ôn Sâm Ngôn cong lên, “Miểu Miểu, ngày mai anh sẽ mang đồ ăn cho em sớm một chút, muốn ăn tôm không?”

“Vâng, muốn ăn tôm bóc vỏ.” Khương Miểu cười đến đôi mắt cong lên.

“Được, anh lột vỏ cho em.” Anh lập tức đáp ứng.

“Anh còn biết nấu cơm?” Cô không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm ngón tay so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn, nuốt nước bọt, cô cũng không phải là tay khống, chỉ là tay anh quá đẹp, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn có thể nhìn đến mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay.

Mỗi lần tay bị anh nắm lấy, đều có thể cảm nhận được ngón tay anh mang theo chút lực đạo.

“Ừ, trước kia thời đại học, ngẫu nhiên sẽ ở lại trường, đa số thời gian thì ở nhà thuê, cho nên đều là tự mình nấu cơm, em còn muốn ăn cái gì?” Ôn Sâm Ngôn tay trái cầm quả táo, tay phải cầm dao gọt.

Lông mi anh thật dài che khuất đôi mắt, Khương Miểu bĩu môi, “Như vậy sao, vậy anh có phải đã từng làm cơm cho người khác?”

“Đã từng.”

Nghe được đáp án, Khương Miểu có chút thất vọng, cô không phải là cô gái đầu tiên được ăn cơm anh nấu, chẳng qua Ôn Sâm Ngôn đã 25 tuổi, khẳng định đã từng có bạn gái.

Tuy rằng ở trong lòng an ủi chính mình, nhưng Khương Miểu vẫn là có chút mất mát.

“Bạn học của anh thỉnh thoảng ở lại nghỉ ngơi một ngày, chắc chắn sẽ ăn cơm ở nhà anh rồi.” Anh lại bồi thêm một câu: “Đều là nam.”

Mặt Khương Miểu đỏ hồng, cúi đầu tiếp nhận quả táo trong tay anh, cắn một miếng.

……

Sáng sớm Khương Miểu đi theo hộ sĩ chụp X-quang, tình trạng khôi phục khá tốt, chẳng qua bụng vẫn có máu tụ, chỉ cần uống thuốc đem máu tụ bài trừ liền không thành vấn đề.

Sau khi xuất viện, Khương Miểu ngồi xe Ôn Sâm Ngôn, cùng đi đến nhà Tô Vân, lúc này tóc Tô Vân rối tung như cái ổ gà, vừa ngáp vừa đi ra, nhìn thấy Ôn Sâm Ngôn tức khắc ngây ngẩn cả người.

Không thể tin tưởng hỏi Khương Miểu, “Nhanh như vậy liền bắt tới tay rồi? Hay là tớ đang nằm mơ?”

“Tô Vân!” Khương Miểu không khách khí bóp mạnh cánh tay cô ấy, “Còn cảm thấy là nằm mơ hay không?”

“Đau, cậu xuống tay nhẹ chút.” Tô Vân vuốt vuốt cánh tay của mình, lôi kéo Khương Miểu đi vào nhà, nhìn Ôn Sâm Ngôn đang đứng trước cửa nói: “Cái kia, bác sĩ Ôn anh cứ tùy ý, tôi và Miểu Miểu có chút việc.”

Nói xong liền lôi kéo Khương Miểu vào phòng, “Thành thật kể hết, phát triển đến bước kia chưa?”

“Cái gì… bước kia cái gì?” Khương Miểu đỏ mặt.

Tô Vân đánh nhẹ bả vai cô ấy một cái, “Đừng có giả nai với tớ, nói thật đi, bằng không tớ liền đem cậu đuổi đi, tin tưởng là bác sĩ Ôn ngoài cửa rất nguyện ý chiếu cố cậu.”

“Đúng vậy, chính là như cậu nghĩ .” Cô nhắm mắt giả chết.

“Như tớ nghĩ……” Tô Vân mở to hai mắt nhìn, “Được nha, chị em tốt, tốc độ này rất nhanh, tớ thấy bác sĩ Ôn người này đáng tin cậy đó.”

Tô Vân thay đổi quần áo, rửa mặt xong rồi tới phòng khách, nhìn Ôn Sâm Ngôn ngồi trên sô pha, đánh giá một phen, vừa lòng gật gật đầu.