Chương 1.2: Gặp mặt

Đôi môi đỏ mọng hôn lên hầu kết của anh, nhẹ nhàng ngậm lấy, thành công nghe được tiếng thở của anh trở nên dồn dập.

Dọc theo cổ anh hướng lên trên, liếʍ cắn một phát, lưu lại dấu dâu tây ái muội.

Bị trêu chọc như thế anh làm sao có thể chịu đựng được, một tay đem người ôm vào trong ngực. Mở đèn trong xe, tiếp đến thông qua ánh đèn ảm đạm đánh giá cô.

Mái tóc đen của cô rối tung lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh ranh, cái trán trơn bóng, đôi mắt kiều diễm ướŧ áŧ, kế tiếp là sóng mũi yêu kiều, đôi môi son màu đỏ thẫm, đầy đặn.

Không mặc áo khoác ngoài, áo sơ mi màu trắng rơi vào tầm mắt anh có hai nút phía trên được cởi ra, tạo nên phong cảnh mê người, phía dưới là váy ngắn, đập vào mắt một đoạn đùi trắng nõn lấp ló.

Hô hấp của Ôn Sâm Ngôn không khỏi nặng xuống, khàn khàn nói: “Cố ý?”

“Vâng? Anh trai đang nói gì vậy?” Thanh âm của Khương Miểu khe khẽ, ở bên tai anh hà hơi nói.

Khương Miểu có thể cảm nhận được phía dưới của anh đang căng chặt, nơi nào đó đã chuẩn bị chờ hành động, cô vùi đầu vào l*иg ngực anh, vừa lòng nở nụ cười.

“Ngày mai được nghỉ, hãy chuẩn bị tinh thần ở trên giường thật tốt đi!” Giọng nói nguy hiểm truyền vào tai cô.

Ngón tay anh mang theo vết chai mỏng, cọ xát phần đùi trắng nõn, làm cô có chút ngứa khiến cẳng chân cô đá lung tung.

Lại một phen bị anh đè lại, bàn tay hướng lên trên, tiến vào bên trong đùi, ngón tay kéo miếng vải mỏng manh yếu ớt.

Khương Miểu ở trong lòng anh xoay qua xoay lại, gương mặt ửng hồng, cũng không biết là nóng hay xấu hổ.

“Bang ——”

Mông cô bị tát một phát, có chút đau nhưng càng thêm cảm giác tê tê dại dại từ thần kinh truyền đến đại não, hưng phấn bởi dopamine, mông lại không ngừng run lên.

Tuy rằng Khương Miểu có chút hưng phấn nhưng không nghĩ đến người này sẽ đột nhiên vì cảm thấy thẹn mà đánh vào mông cô, cô không phải không biết một số đàn ông ở trên giường sẽ có những đam mê kỳ lạ.

Tuy rằng số lần cùng anh lên giường không nhiều nhưng cô có thể cảm giác được anh không giống như người có đam mê đó.

“Không thích?” Ôn Sâm Ngôn ngậm vành tai cô, tao nhã mà nói: “Nhưng thân thể của em lại rất thành thật nói với tôi, em rất thích.”

Ngón tay anh không báo trước mà nhẹ nhàng kéo chiếc qυầи ɭóŧ che nơi địa phương huyền bí kia ra.

Chỉ thấy mặt trên có một chút ẩm ướt, hiển nhiên là thân thể cô đã động tình.

Khương Miểu cảm thấy xấu hổ nép trong ngực anh, không muốn nhìn tên đàn ông chó áo mũ chỉnh tề này nữa.

“Ư? Anh trai đang nói thích cái gì, không thích cái gì? Em nghe không hiểu.” Khương Miểu tiếp tục mạnh miệng, nói chung cô cũng thấy yên tâm, đại khái là bởi vì hôm nay cô đột nhiên hẹn gặp, cho nên biểu hiện của tên đàn ông chó này rất hưng phấn.

Ôn Sâm Ngôn rất có hứng thú chơi đùa cùng cô, “Không hiểu sao? Không có việc gì, anh trai đây sẽ từ từ dạy em.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô cởi ra thắt lưng của mình, âm thanh va chạm phá lệ khiến tiếng hít thở trong xe trở nên rõ ràng.

Ngay sau đó là kéo khóa quần ra, Khương Miểu cảm giác như tay mình đã chạm vào một đồ vật cực nóng.

Trong lòng âm thầm mắng: Đồ háo sắc, ngoài miệng cô lại nói: “Anh ơi, đây là cái gì a?”

“Đây là bảo bối của anh trai, em gái phải cầm nó ra.” Khi nói những lời này, giọng của Ôn Sâm Ngôn ôn hòa mang theo tia dụ dỗ.

Nuốt một ngụm nước miếng, tay cô liền bị bàn tay to lớn của anh bắt lấy, tùy ý để anh dẫn dắt mình xoa bóp “bảo bối” đang sưng lên.