Chương 7.2: Tra nam cầu ly hôn

“Nói như vậy cậu đã sớm phát hiện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ?” Tô Vân trừng lớn đôi mắt, cắn răng, “Cậu liền tùy ý bọn họ ở trên đầu ị phân sao?”

Nhìn bạn tốt như người có bệnh, Cậu có phải là bạn tớ không? Gương mặt không thể tin tưởng.

Khương Miểu chậm rì rì phun ra một câu, “Lâm Văn Văn mang thai.”

“Phốc.” Tô Vân phun hết cà phê trong miệng ra.

Khương Miểu ghét bỏ né qua một bên, “Cho nên, lão nương muốn cho thanh danh của bọn họ xấu đi!”

“Không thành vấn đề, bất quá chị em, cậu thành thật nói cho tớ, cậu đối với tên cặn bã kia có tình cảm hay không?” Tô Vân gắt gao nhìn chằm chằm Khương Miểu, không buông tha trên mặt cô bất luận biểu tình gì.

“Không có, vốn dĩ chính là không vì cha mẹ thúc giục nên tớ mới kết hôn.” Khương Miểu quyết đoán.

“Tốt rồi.” Tô Vân yên lòng.

Hai người hàn huyên, thương lượng như thế nào làm cho bọn họ khó chịu một phen , Tô Vân là phóng viên, tự nhiên có nhiều cách, hai người không sốt ruột về nhà, cùng đi ăn cơm chiều.

Về đến nhà, Khương Miểu tắm rửa xong uống chút rượu, nửa nằm ở trên giường, ôm máy tính trong lòng ngực, xem phim truyền hình.

“Răng rắc ——”

Cửa phòng mở, cô có chút ngoài ý muốn rũ mi xuống.

Tống Tranh Nghiệp đi vào trong phòng, mỏi mệt nói: “Miểu Miểu chúng ta ly hôn đi, anh sẽ bồi thường cho em, nếu không ly hôn, đứa bé khi sinh ra, em muốn Văn Văn phải làm sao bây giờ?”

“Ha, không phải vấn đề lúc nào cũng được giải quyết.” đầu cô cũng chưa nâng nói.

“Em như thế nào lại nhẫn tâm như vậy?” Tống Tranh Nghiệp không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy.

Lúc trước kết hôn Tống Tranh Nghiệp không phản đối chính vì công việc của Khương Miểu là giáo viên, tính cách khẳng định cũng dễ chịu.

Sau khi cùng với Lâm Văn Văn ở bên nhau, cũng không phải không có áy náy, chung quy vẫn là không thắng nổi nước mắt của cô ấy, liên tục bị giữ lại.

Chỉ là không nghĩ đến sau khi nɠɵạı ŧìиɧ, Khương Miểu không khóc không nháo, điều này làm cho trong lòng Tống Tranh Nghiệp có chút thỏa mãn, khẳng định là bởi vì cô luyến tiếc mình cho nên mới không ly hôn.

“Chỉ cần em cùng anh ly hôn, về sau anh sẽ định kỳ bồi thường tiền cho em, nếu anh có rảnh cũng sẽ đi thăm em.”

Khương Miểu rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn mặt hắn, bị ghê tởm thiếu chút nữa cơm đều nhổ ra, “Anh thật ghê tởm, tôi nói không đồng ý ly hôn không phải bởi vì tôi thích anh, chỉ là không muốn cho đối cẩu nam nữ các người sống quá tốt.”

“Còn có việc gì sao? Không có việc gì nữa liền cút ra phòng ngay, bằng không tôi bảo đảm ngày mai chỗ làm của Lâm Văn Văn sẽ biết chuyện cô ta là tiểu tam.” Khương Miểu lạnh giọng nói.

Mặt mũi liên tục rơi xuống, cái trán của Tống Tranh Nghiệp nổi lên gân xanh, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Miểu, áp chế lửa giận, “Khương Miểu tôi không nghĩ đến cô là người tàn nhẫn như vậy !”

“A, lúc trước kết hôn cũng không phải tôi ép buộc anh, cho nên việc này hết thảy đều là các người tự làm tự chịu, dựa vào cái gì muốn tôi kí đơn!” Nhìn ra người này không có chút nào muốn ra ngoài, cô bước xuống giường từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo đi vào phòng tắm thay.

Khương Miểu gọi thông điện thoại, không chút nào che giấu ghê tởm: “Alo, Vân Vân tớ qua bên cậu ngủ nhé, bị làm cho ghê tởm ngủ không được.

Nhìn người trước mặt đia ngang qua cũng không quay đầu lại, Tống Tranh Nghiệp một tay đem người bắt lấy.

“Miểu Miểu cô như vậy là có ý tứ gì?” Anh ta bất đắc dĩ nói: “Chúng ta hảo tụ hảo tán không được sao?”

“Tôi nói cho anh biết Tống Tranh Nghiệp, nếu trước khi anh nɠɵạı ŧìиɧ nói muốn cùng tôi ly hôn, tôi Khương Miểu này sẽ không nói hai lời trực tiếp ký tên, nhưng anh phạm sai lầm rồi còn muốn sống hạnh phúc, ly hôn sao? Nằm mơ!” Khương Miểu lạnh băng nhìn anh ta không hề có cảm xúc.