Chương 4-1: Bắt đầu thích nghi với thân phận búp bê

Chớp mắt Giang Triệt đã làm búp bê được một tuần. Ban đầu hắn khϊếp sợ, mù mịt đến chết lặng nhưng bây giờ bỗng dưng lại có cảm giác thích nghi được với hoàn cảnh, có lẽ là nhờ công lao của Cố Cảnh.

Từ ngày Cố Cảnh có được khẩu súng máy cũng không làm ra chuyện gì khác thường, hình như là cần vẽ tranh gấp. Nhưng cậu muốn có cảm giác “A Triệt” là bạn trai một cách chân thật nhất, cho dù đang ở phòng làm việc vẽ tranh thì cậu cũng sẽ đặt máy tính bảng trước mặt Giang Triệt một bộ hài kịch hoặc phim truyền hình cho hắn xem. Đồng thời để cho cảm giác chân thật hơn, mỗi ngày Cố Cảnh sẽ tắm cùng với Giang Triệt, đổi áo ngủ cho hắn, rảnh rỗi sẽ làu bàu nói chuyện phiếm cùng Giang Triệt.

Tuy rằng thân thể không thể cử động nhưng Giang Triệt cũng dần thích nghi với cuộc sống như thế này. Dù sao khối thân thể này cũng không có cảm giác gì, ngủ lâu cũng không bị mệt. Dù cho thời gian sau khi Cố Cảnh đi ngủ sẽ dài hơn bình thường, nhưng nghe tiếng cậu thở cũng không tệ.

Khoảng thời gian này Giang Triệt ham muốn rất nhiều. Nếu cơ thể của hắn còn sống, như vậy một ngày nào đó tỉnh lại hắn sẽ quay lại, nếu cơ thể hắn đã chết trong chuyến tai nạn xe cộ, như vậy hiện tại mỗi ngày đều có lời rồi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Triệt lại càng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Nhưng có một điều làm hắn canh cánh trong lòng.

Cái cậu Cố Cảnh này nhiều tiền tới mức mua một búp bê hình người để nhìn cậu tự thủ da^ʍ sao ? Cũng không tính toán dùng một chút ?

Giang Triệt không thừa nhận là chính mình muốn dùng cơ thể này làm với Cố Cảnh, trong lòng kiêu ngạo trách móc Cố Cảnh với lí do “Cậu không tôn trọng mục đích tạo ra sản phẩm.”

Nhưng Cố Cảnh không nghĩ tới điều đó sao ? Không có khả năng.

Lúc này Cố Cảnh tràn đầy bực tức với những bước cuối cùng. Hợp đồng này đưa đến muộn lại yêu cầu gấp, nhưng đó là của khách hàng cũ lúc trước khi cậu có nổi tiếng đã hỗ trợ cậu rất nhiều yêu cầu, cho nên cũng không từ chối, chỉ có thể hoãn kế hoạch ban đầu của chính mình, toàn tâm toàn ý làm bản thảo.

Rốt cuộc cũng hoàn thành! Cố Cảnh tức tối: Đồ bản thảo rác rưởi không cho cậu và A Duyệt từ chối.

“Có điều trong hôm nay là xong rồi!” Nghĩ vậy, Cố Cảnh lại vui vẻ, thao tác trên tay cũng nhanh hơn vài phần.

Hai tiếng trôi qua.

“ Phác thảo xong rồi, phác thảo xong rồi!” Cố Cảnh nhanh chóng đưa bản thảo cho khách hàng, sau đó nói trước một câu: Nếu cần sửa chữa gì thì vui lòng yêu cầu sớm nhất có thể, đêm nay tôi có việc, không thể tăng ca.

Sau đó trong khi chờ đợi, cậu ra khỏi nhà mua một ít đồ để chuẩn bị cho hôm nay.

“A Triệt, tôi đi đây!” Trước khi đi cậu như người đang đắm chìm trong tình yêu, nói với bạn trai trong phòng một câu.

Biết rồi, đi đường cẩn thận. Cố Cảnh nghe thấy, đáy lòng khẽ an tâm.

—---------------------------------------------------------

Kì lạ, sao Cố Cảnh còn chưa về. Giang Triệt nghi hoặc.

Nếu Cố Cảnh ra ngoài mua đồ, có lẽ là sắp hoàn thành xong bức tranh, bằng không cậu sẽ trực tiếp gọi đồ giao hàng tận nơi. Vừa rồi khi cậu về cũng nghe tiếng đóng cửa, có vẻ là đã đi mua đồ rồi. Phòng làm việc của cậu mở cửa một lần, đóng cửa một lần chứng tỏ cậu đi vào đã trở ra, có thể là đi sửa bản phác thảo, nhưng lúc sau không vào, chứng tỏ bản phác thảo đã được sửa khá tốt.

Nếu vậy vì sao hiện tại cậu không đến tìm hắn?

Giang Triệt cũng không ý thức được bản thân hiện tại đã bắt đầu mong chờ được bầu bạn với Cố Cảnh, hơn nữa cũng không vui với những thứ làm phân tán sự chú ý của Cố Cảnh.

Không thể trách được, bây giờ hắn còn đang độc thân, không biết cách làm bạn trai như thế nào. Trong lòng Giang Triệt vô cùng oán giận.

“A Triệt, a Triệt,....” Ngay lúc Giang Triệt đang nghĩ gì đó, Cố Cảnh rốt cuộc cũng làm xong chuyện, đẩy cửa ra vui vẻ gọi.

Tôi ở đây, ở đây, đừng gọi nhiều như vậy. Trong tâm Giang Triệt đáp lại, bất giác có vài phần cưng chiều.

Nhưng sau đó hắn liền lấy làm kinh hãi, Cố Cảnh chạy đến trước mặt hắn, đột nhiên lấy ra một miếng vải đen che tầm mắt hắn.