- Nếu em chịu ở lại với anh, cát - xê còn cao hơn.
Đan bật cười, cô nhận ra là gần đây, Lập ít trả lời theo cái kiểu tỉnh tỉnh ngang ngang ấy mỗi khi nói chuyện với cô nữa. Anh luôn kiệm lời hết mức có thể, nếu buộc phải nói anh cũng nhẹ nhàng từ tốn và nghiêm nghị đến nỗi cô cảm thấy anh như người khác. Và như một phản ứng tự nhiên, cô cũng ít dùng đến cách ăn nói ngoa ngoắt của mình.
Lập thấy nụ cười của vợ. Anh tiến lại gần mà cô không hề phản ứng đề phòng như những ngày trước đó. Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô trong chiếc áo len mỏng. Sống trong tình trạng lơ lửng như thế này cả tháng mà cô lại có vẻ tươi tắn lạ kỳ. Thân hình đầy đặn hơn và làn da luôn ánh lên một màu hồng làm anh rạo rực. Anh chạm vào gò má cô, vuốt nhẹ. Cô cúi mặt lảng tránh cái nhìn của anh nhưng dường như khó dứt khoát được với bàn tay quá dịu dàng ấy. Anh nhích gần thêm hơn và vòng tay qua lưng cô ôm nhè nhẹ.
Rồi anh bắt đầu hôn lên gò má, cánh mũi phập phồng, khoé miệng và cuối cùng là làn môi run run của cô. Môi cô hơi khô nẻ, những mẩu da chết hơi nhám theo nụ hôn trở nên mềm mại đến xót xa. Lập gượng nhẹ tới độ không dám thở gấp, không dám tới gần cô thêm nữa. Hai người đứng sững, chỉ chạm vào nhau bởi hai đầu môi với nụ hôn lỏng lẻo. Được một lát, cô vô thức nắm vào vạt áo sơmi của anh và hơi rướn người lên. Lập nhận thấy tín hiệu ấy ngay tức khắc. Anh ghì cô mạnh hơn, luồn vào chiếc áo len mỏng để thấy da thịt cô nóng bừng dưới tay anh...
Hơi thở mạnh và những tiếng thì thầm của anh nhắc tới một nỗi ám ảnh sâu trong tiềm thức, cô sực tỉnh. Kêu lên một tiếng gì không rõ nghĩa, cô thu hết sức lực đẩy anh ra. Lập lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời, anh bỏ ra gian ngoài. Đợi đến khi anh đi khuất hẳn, cô mới ngồi phịch xuống giường, nước mắt lăn nhanh trên gò má. Cô cũng không hiểu được chính mình.
Lập đưa tay quàng lại chiếc khăn len đỏ trên cổ vợ, giọng uy quyền:
- Cứ quàng đấy đừng cởi ra nhé! Vừa nãy em có nhớ uống thuốc không?
Đan ho thêm một chặp rồi mới trả lời:
- Em uống rồi. Quàng khăn này sang Bangkok rồi người ta bắt vào trại tâm thần cho mà xem.
- Em cứ bỏ ra để ho khù khụ thế đi, đã nghi SARS thì đến nhà thương điên cũng không được vào đâu!
Hai người quay ra hướng về phía những người đi tiễn đang đứng cách họ một quãng, không còn nghe thấy tiếng gì vì lớp kính dày. Bà Huyên vịn vai Thạch tươi cười. An và Đức thì lặng lẽ hơn một chút, giơ cao tay vẫy nhẹ.
Mọi người đã biết tin Đan sẽ đi học, biết rõ cả ngày chính thức nhập học của cô. Nhưng ai cũng nghĩ rằng phải xong cái gọi là kỳ trăng mật ở Thái Lan này Lập mới để cô đi. Chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu chuyến đi sắp tới sẽ diễn biến như thế nào. Cô sẽ quá cảnh ở Bangkok để bay tiếp đi London vài tiếng sau đó, còn anh thì sẽ ở lại dự hội nghị các resort trong khu vực. Nghĩa là họ chỉ có mấy giờ nữa bên nhau.
Từ sau buổi khai mạc triển lãm nội thất, Lập vắng nhà liên tục. Nếu không đi dự hội nghị ở miền Nam hay ở trong đoàn doanh nghiệp tháp tùng Thủ tướng thăm chính thức nước nào đó, anh cũng bận bịu về nhà máy chế biến gỗ ở tận một tỉnh trung du hoặc đi kiểm tra định kỳ mấy khu resort. Dù có bị nỗi nhớ dày vò tâm trí, Đan vẫn thấy rằng khoảng trống anh để lại giúp cô bình tâm hơn.
Dù cố gắng hết sức nhưng cô vẫn bị ám ảnh bởi một nỗi ghê sợ khó gọi tên để rồi mỗi lần anh đến gần cô, cô lại co người thủ thế. Chưa kịp đón nhận những cử chỉ âu yếm của anh, cô lại thấy đầu mình vang lên mẩu đối thoại giữa anh và cô người mẫu kia. Anh đã thừa nhận những gì Minh Ánh nói và giải thích. Trong chừng mực nào đó cô đã hiểu và không còn oán trách gì nhiều về giải thưởng bị đánh cắp nữa. Cái ám ảnh tâm trí cô hiện giờ là... tiếng thở đầy kích động của Minh Ánh trong chiếc đĩa đấy.
Anh đã làm gì để lấy được chiếc máy ghi âm thứ nhất của cô ta? Qua những âm thanh gợi mở kia, cô có thể chắc chắn rằng anh đã rất rất gần gũi. Cô biết cái cảm giác quên sạch mọi thứ khi bị anh cuốn vào vòng tay. Có lẽ anh đã ôm hôn, vuốt ve, thậm chí hơn thế, để rồi khi đạt được mục đích rồi thì sỉ vả và tát cô ta không nương nhẹ. Cô tự hỏi, có bao nhiêu người đàn bà đã bị anh đối xử như vậy? Liệu rồi người tiếp theo có phải là cô không? Trong cái buổi tối mà cô đã buông mình để anh tiến lên một chút ấy, cô đã tự hỏi, liệu rồi bàn tay lướt trên người cô kia, hơi thở nồng ấm và những tiếng thì thầm kia có biến thành những lời xúc phạm hay những cái bạt tai ngay sau đó?
Đang mải ngẫm nghĩ, Đan chợt bị cắt ngang bởi lời nhắc thắt dây an toàn để chuẩn bị hạ cánh. Cô nhìn sang bên cạnh, Lập đang nhắm mắt như ngủ, nét cau có còn nguyên giữa đôi lông mày sẫm. Cô với tay bấm dây an toàn cho anh, khẽ sờ lên gương mặt râu quai nón lởm chởm, chợt nhận ra rằng dạo gần đây anh gầy đi trông thấy.
Lập hừ khẽ làm cô giật mình, anh nói mà không mở mắt:
- Đừng có phá anh ngủ!
- Sắp hạ cánh rồi, anh dậy đi.
Lập từ từ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy. Anh nhìn xoáy vào gương mặt của cô, giọng ân cần:
- Em hãy học cho tốt nhé, và nhớ không được bỏ bữa sáng, hay bất cứ bữa nào. Sang đấy vẫn ho thì đi bác sĩ ngay, không được chần chừ.
Đan gật đầu. Máy bay đã dừng hẳn. Anh đứng lên mở hộc hành lý trên cao lấy ba lô của cô rồi xách cùng chiếc vali gọn nhẹ của mình đi trước, tự nhiên cô lẩm bẩm với cái lưng của anh một câu, rất khẽ:
- Một năm tới sẽ rất dài...
Dù được phép vào trung tâm Bangkok thoải mái nhưng vì lo ngại tình trạng tắc nghẽn giao thông nên hai người ở lại sân bay. Họ đi một vòng cái không gian rộng mênh mông đó rồi ngồi bên nhau ở quán café cho đến khi có loa gọi. Anh trao lại ba lô cho cô, giọng bình thản lạ lùng:
- Nhớ chụp nhiều ảnh và đưa lên blog.
Đan gật đầu, nhìn chăm chú vào đáy mắt của anh, không có một chút níu kéo nào trong đó. Cô quàng ba lô lên vai, hỏi khẽ:
- Anh có muốn em đi và chụp cái gì không? Thảm cỏ ở sân Emirates hay vạch đường ở Abbey Road chẳng hạn.
Lập im lặng, đầu anh gục gặc chẳng ra lắc cũng không ra gật. Anh dang tay chờ đợi. Cô ghé mình vào vòng tay rộng vững vàng đó. Anh gần như nhấc cô lên khỏi mặt đất rồi buông ra. Cô quay người định đi, nghĩ thế nào lại ngoảnh lại kiễng chân hôn nhanh lên môi anh, giọng nhẹ và gấp gáp như một làn gió ấm thoảng qua:
- Rồi đây em biết làm gì khi nhớ anh?
Nói xong, cô quay nhanh đi như thể trốn chạy chính mình. Chưa kịp bước đến bước thứ ba, cô đã thấy mình bị kéo giật lại. Lập ôm ghì cô trong tay, môi anh quyện chặt môi cô, mặc cho dòng người tấp nập qua lại xung quanh. Rồi anh dứt môi ra, nhìn cô, nhếch mép cười:
- Nhớ là biểu hiện rất vô bổ, em bé cưng ạ!
- Có lẽ em sẽ cố tìm cái gì đỡ vô bổ hơn để làm.
- Không cần phải cố, chỉ cần về với anh ngay lập tức.
Đan ngước nhìn anh, đôi mắt anh da diết đến độ cô có cảm giác mềm lòng dường như không chịu nổi. Cô buột miệng:
- Sao anh không ngăn em?
- Anh muốn em tự lựa chọn.
- Hình như em đã chọn sai
- Không, em đã chọn cách dài dòng.
Ngưng một nhịp rồi anh hỏi:
- Em có biết là nếu quyết, em đã không thể xa anh một bước không?
- Em không biết.
Cắn lên môi cô một cái đau điếng, anh thì thầm:
- Vậy thì đừng biết. Hãy đi và nhớ quay về.
15. 15
Quỳnh Anh bước vào phòng Lập, tay chị cầm một hộp kẹo chocolate mở sẵn. Lập mỉm cười:
- Cậu thích của ngọt từ bao giờ thế?
Anh và Quỳnh Anh học cùng nhau hồi cấp 3, đến giờ là cấp trên cấp dưới nhưng vẫn xưng hô cậu tớ như xưa. Quỳnh Anh cười, chìa chiếc hộp trước mặt anh: