Đan đang cần một ai đó trò chuyện để quên đi những ý nghĩ ám ảnh về Vinh và cái buổi tối đáng nguyền rủa cô xộc vào nhà anh ta. Cô mừng rỡ khi nghe tiếng gõ cửa và chạy ra mở ngay lập tức.
Không phải là Thảo hay chị Quỳnh Anh mà là Thạch, anh đang cầm một chai rượu, gương mặt trẻ trung cười với Đan làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
- Anh có làm nhiễu mạch sáng tạo của nhà thiết kế không?
- Không chỉ nhiễu, phải nói là đứt phựt một cái! Anh có tâm sự gì à?
- Sao Đan biết?
Đan nheo mắt trước vẻ lơ ngơ của Thạch rồi chỉ vào chai rượu trên tay anh. Thạch cười xòa, bảo:
- Có người trên Sapa xuống cho chai rượu, định rủ Đan uống cùng cho vui. Rượu Mông Pê, thơm và ngọt lắm.
- Vậy mình ra ngoài sân uống cho thoáng. Nói theo ngôn ngữ hội hoạ thì phòng này đang có bố cục phức tạp quá.
Thạch bật cười gật đầu, anh xách chai rượu xuống khoảng sân trước nhà sàn. Ở đó có một bộ bàn ghế bằng xi măng đúc giả kiểu khúc cây, anh ngồi xuống chờ đợi. Chỉ một lát là thấy Đan bước chầm chậm xuống thang gác. Cô ở đây đã khá lâu, anh thường trò chuyện với cô như hai người bạn cùng tuổi. Vẻ tự nhiên cởi mở khá chừng mực của cô làm anh cảm thấy thoải mái thân mật nhưng không thể xem thường. Như vừa rồi, anh đem rượu qua phòng, nếu như là các cô gái thành phố lại hoạt động trong giới nghệ thuật khác, họ đã mời anh vào phòng rồi. Nhưng cô thì ý tứ kéo anh ra khoảng sân với hương hoa thơm dìu dịu này, và cả hai người sẽ tránh được những điều tiếng không hay.
Đan kéo ghế ngồi xuống, đặt lên bàn hai chiếc cốc giấy chờ Thạch rót rượu. Anh tốt nghiệp đại học Xây dựng, trước đó lại học chuyên tự nhiên, vì thế nên khi tiếp xúc với phái nữ, dù khá chững chạc, anh vẫn có vẻ ngố ngố. Cô thích nói chuyện với một người bạn khác giới không có ý đồ gì như anh.
Nhấp một ngụm và ngậm trong miệng để tận hưởng vị ngọt êm ái của rượu pha mật ong, Đan chờ Thạch mở lời trước. Mấy ngày gần đây, nhìn vẻ bối rối cố giấu của anh mỗi khi qua dãy nhà sàn có phòng của cô, Đan cảm thấy một niềm thích thú nhẹ nhàng.
Thạch đang yêu, hay nói đúng hơn, anh đang phải lòng một người. Không phải là cô mà là cô gái phụ trách dãy phòng của cô, Thảo. Từ hôm đến đây, Đan đã thấy Thạch hay lân la mượn cớ tìm cô để tranh thủ gặp Thảo, vì cô và Thảo hay đi dạo cùng nhau... Giọng Thạch ngập ngừng vang lên giữa khoảng sân vắng lặng loang loáng nước mưa:
- Anh hỏi cái này hơi riêng tư, Đan đã yêu bao giờ chưa?
- Rồi anh ạ - Đan gật đầu với một vẻ xa vắng thoáng qua - Bọn em vừa mới chia tay trước khi em lên đây.
- Ồ, anh xin lỗi vì...
- Không sao đâu anh. Chuyện qua rồi. Em đã yêu và hạnh phúc một thời gian, cũng không có gì phải hối hận.
- Ừm... câu này cũng hơi tế nhị, nhưng hồi trước... Đan có biết tại sao mình yêu không?
Đan cười khẽ, mắt cô lấp lánh trong bóng tối chiếu vào Thạch những tia nhìn như một người nhiều kinh nghiệm nhìn chú bé thiếu niên:
- Anh hỏi vậy nghĩa là anh chưa yêu ai bao giờ?
- Ừm - Trong bóng tối, Thạch đỏ mặt - Mới chỉ có cảm giác thích thích nhẹ nhàng thời học sinh thôi, chưa đến mức bứt rứt như bây giờ.
- Thảo phải không?
- Sao Đan biết? Công nhận tinh thật. Không qua được mắt lửa ngươi vàng.
- Gì mà mắt lửa ngươi vàng. Anh như vậy thì kể cả mắt nai cha cha cha cũng nhìn ra.
- Anh... như vậy... là làm sao?
- Thì kiếm cớ gặp người ta, rồi nói chuyện ba lăng nhăng, tay chân mất tự nhiên.
- Ba lăng nhăng lắm không? Còn tay chân thì... khua khoắng à?
- Ờ, cũng không khua khoắng ba lăng nhăng lắm, nhưng không thấy vẻ tự tin. Này, có thật là từ trước tới giờ anh chưa từng xúc động đậy với ai?
- Có thì cũng có, nhưng là hồi trẻ con, lớp 9 lớp 10.
- Còn sau này nữa chứ?
- Anh học trường Xây dựng, cả khoa chỉ có hai đứa con gái, trông chán chết.
- Nhưng anh ra trường lâu rồi mà. Phải 3 - 4 năm rồi chứ ít à.
- Hì - Thạch đưa tay gãi gãi đầu - Anh vừa ra trường là ông anh ở Nga về đầu tư xây một lúc mấy cái resort như thế này. Toàn ở nơi khỉ ho cò gáy thôi. Núi Ba là khu gần thành phố và khu dân cư nhất đấy. Cái khu trên Lào Cai hay ngoài đảo ở vịnh Hạ Long còn chẳng tìm ra người làm, phải tuyển từ Hà Nội đưa lên. Mà công trường xây dựng thì toàn đàn ông con trai, có bóng hồng cũng chỉ là mấy bà nấu cơm cấp dưỡng mặc tạp dề hồng.
- Ha ha, điều kiện ngặt nghèo thật!
- Đấy, nên bây giờ anh chả biết phải làm thế nào.
- Thì anh cứ để mọi chuyện tự nhiên. Cứ gặp gỡ nói chuyện bình thường thôi. Cũng là để kiểm nghiệm xem tình cảm của mình tới đâu - Đan nhìn vào cốc rượu màu vàng sánh như mật ong, nói như nói với chính mình - Hấp tấp quá rồi lại dễ tổn thương.
- Thôi bỏ qua chuyện của anh. Đan kể chuyện của Đan đi!
- Chuyện của em có gì mà kể.
- Thì coi như cho người đi sau thêm tí kinh nghiệm.
- Bọn em quen nhau khá lâu rồi, mới yêu nhau khoảng một năm. Đều là người hoạt động nghệ thuật nên hơi bốc đồng. Chia tay vì nhiều lý do, người ta cũng không coi em là người duy nhất.
Thạch nhìn thấy đôi mắt đẹp cụp xuống, chợt thấy áy náy. Anh rót thêm rượu, nói lảng sang chuyện khác:
- Tửu lượng của Đan cũng khá đấy nhỉ
- Rượu này êm mà. Anh không biết sinh viên Mỹ thuật Công Nghiệp nổi tiếng rượu chè không thua gì dân Xây Dựng bọn anh sao?
- Ờ anh tưởng chỉ có trường Mỹ thuật Yết Kiêu mới như vậy
- Trường em cũng thế! Bọn năm thứ nhất chân ướt chân ráo vào trường là bị mời một bữa rượu ra mắt rồi. Hồi đó Đan uống được có mấy chén nếp cẩm thì mặt đỏ tưng bừng đứng dậy cầm thìa làm micro hát bài một con vịt. Mấy năm rồi cũng quen. Nhiều khi có chút men vào lại có cảm hứng... sáng tạo
- Thế bây giờ việc sáng tạo của em thế nào rồi?
- Về cơ bản củng ổn - Đan nhấp thêm một ngụm, nét mặt thoáng vẻ căng thăng - Chỉ còn mắc về đồng phục công sở
- Sao, công sở thì dễ nhất còn gì?
- Từ trước giờ em có đi làm ở công ty nào đâu mà dễ anh ơi
- Ồ anh nghe chị Quỳnh Anh kể là Đan đi làm thêm từ hồi cấp 3 cơ mà?
- Đúng là có đi làm thêm sớm, nhưng em chỉ làm thợ phụ cho hiệu may bình thường thôi. Sau này thì có mở nhà may... làm bà chủ, chưa đi làm nhân viên sáng đi tối về bao giờ
- Đan giỏi thật. Vừa sáng tạo vừa năng động. Bằng tuổi Đan anh chỉ biết học ngố lắm
- Tại từ nhỏ em thích điệu đà ăn diện, thích may váy cho búp bê, thích vẻ kiểu khăn áo... Phụ huynh chiều ý cho đi học vẽ rồi luyện thi Mỹ thuật Công nghiệp. Sau này hoàn cảnh khó khăn nên đi làm thêm, coi như vừa học hỏi kinh nghiệm vừa kiếm được tiền bằng khả năng
- Nghe chị Quỳnh Anh nói là nhà may của Đan nổi tiếng lắm phải không?
- Dạ, cũng thỉnh thoảng được lên chuyên mục thời trang trên TV, vì có người quen làm truyền hình. Thật ra thì nhà may cũng không phải của Đan mà là của chung một nhóm trong khoa. Tiền mở hiệu vay của nhà nên không dám để thua lỗ
- Đan nói thế tức là sống được rồi
- Cũng được anh ạ. Vì cả họn đều học hành bài bản, hai người kia đã từng học việc ở nhà may lớn, em thì có mấy năm kinh nghiệm chạy việc vặt nên cũng kéo được khách. Nghề này lấy công làm lãi, chịu khó một chút là được
- Phải cần sáng tạo nữa chứ! Chịu khó không thôi thì đi làm thợ xây như bọn anh. Mà anh thấy tên nhà tài trợ của Đan là công ty thời trang Ivy. Nhà may nâng cấp thành công ty à?
- Không phải ạ. Nhà may của bọn Đan vẫn giữ tên Molly từ ngày đầu, vẫn là nhà may quèn thôi