Cocktail Cho Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đôi khi tình yêu cũng như những ly cocktail nhiều màu, cay xè trên đầu lưỡi ban đầu nhưng nồng nàn trong lòng mãi về sau... Cocktail cho tình yêu xoay quanh câu chuyện tình yêu của Lập và Hòai Đan. Lậ …
Xem Thêm

- Anh...

- Thôi, tôi chỉ gọi điện hỏi cái trang web mới thôi. Có khi tôi cũng phải mua một cái lấy tên là Bùi Đức Lập gì đó để chia sẻ với thiên hạ mấy cái phim ảnh kỷ niệm một thời phong độ... Chứ để ở nhà vợ chồng tôi xem rồi bình luận với nhau cũng nhàm. Cô có kinh nghiệm làm wen rồi thì tư vấn tí đi!

- Anh là đồ...

- Khốn nạn - Lập tiếp tục cười khùng khục - Web đã nói thế, cô nên nói theo, không nên mất công sáng táo từ ngữ làm gì. Thời gian đấy để mà lo trả lời phỏng vấn báo chí cho khả năng diễn xuất mới phát hiện. Thôi chào nhé!

Lập cười bỏ máy. Nhìn trả lại ánh mắt vừa ngán ngẩm vừa cười cợt của An, anh phẩy tay:

- Anh lại sắp dạy dỗ trách móc tôi đấy!

- Tớ thấy mấy chuyện phim ảnh tày đình này mà chú mày cứ nói khơi khơi, cười nhơn nhơn... Không sợ ảnh hưởng à?

- Tôi không nổi tiếng lắm đâu, nói đến Bùi Đức Lập thì ai biết là thằng cha vơ chú váo nào, còn người mẫu thì nhà nhà biết mặt người người biết tên. Vả lại tôi cũng thừa tiếng xấu rồi còn gì...

- À, nhưng cậu bảo là thủ tiêu hết rồi cơ mà?

Lập vỗ vỗ vào chiếc laptop:

- Trong máy này còn file, tôi giấu kín đi rồi. Bần cùng bất đắc dĩ mới phải dùng cách đấy thật. Tạm thời chỉ doạ là đủ.

- Ừ, doạ kiểu đấy là sợ mất vía rồi. Cô ả trông ra dáng nanh nọc tính toán thế mà nông cạn nhỉ. Đếch ai trách đàn ông mấy chuyện thưòng tình này!

- Có người trách đấy!

- Con bé kia ấy à?

- Không, nàng thì không... ha ha... Đọc mấy cái thư nàng viết Vinh Vinh Đan Đan tình cảm quá, tôi ghen không chịu nổi mà cóc nói gì được... Há miệng mắc quai mà! Thế nên nàng nhìn ảnh tôi cũng chỉ cười cười thôi. Người trách là bà giáo ở nhà cơ. CHưa gì đã thấy bênh con dâu chằm chặp. Mấy hôm nay nghe đầy một tai toàn cải lương không xuống xề.

An khà một tiếng rồi vỗ đùi đứng dậy, vừa bước về phía cửa vừa nói:

- Thôi tớ đi xuống kế toán một tí... Người như cậu thì biết hối hận về cái quái gì. Cụ bà tụng kinh cũng bằng âm thôi!

Lập nhìn sững theo An, vụt tắt nụ cưòi. Ai bảo là anh không biết hối hận vì hành động của mình chứ? Anh đang rất muốn thời gian quay lại để ngăn mình. Cái hành động hồ đồ của anh trong buổi tối trình diễn và trao giải chết tiệt đó đang là một nguy cơ đe doạ chính anh. Dù biết Hoài Đan rất xứng đáng với giải nhất, anh vẫn ép một thàng viên chủ chốt của ban giám khảo chấm điểm thật thấp để cuối cùng cô chỉ đạot giải ba. Có lần nói chuyện nhắc lại, Đan kể với anh về những nghi ngờ đối với các vị giám khảo đáng kính trong lần thi ấy. Ôi, nếu nàng mà biết là anh...

Quỳnh Anh cài lại những chiếc kẹp đính hạt trai trên mái tóc cô dâu rồi tất tả chạy ra ngoài lo liệu nốt mấy việc lặt vặt. Có chị ở đây, Đan thấy mọi thứ suôn sẻ hơn, những lúng túng của một gia đình neo người đã bớt đi nhiều. Cô chỉ phải lo về vẻ ngoài của mình, còn những công việc như bày biện bàn thờ gia tiên hay sắp xếp lại bàn ghế đều được chị chỉ đạo chu đáo. Ngay cả những chuyện tế nhị trong đêm tân hôn cũng được chị cẩn thận dặn dò với tất cả kinh nghiệm của mình. Đan lắng nghe lời chị với vẻ biết ơn, cô tự hỏi nếu Quỳnh Chi bạn cô mà đi lấy chồng, không hiểu chị Quỳnh Anh còn lo liệu đến đâu.

Trong bộ váy cười nền nã, Đan đang ngồi yên trước gương " chịu đựng" bước trang điểm cuối cùng. Anh chàng đồng cô tên Tuấn Anh, chuyên gia người Sài Gòn của thẩm mỹ viện quen, đang chăm chút tô lại một nét trên đôi lông mày thanh mảnh của cô, giọng ngọt như đường khen từ làn da đến cái đuôi mắt thân chủ. Cứ theo như chất giọng ẻo lả tán tỉnh có cánh của anh ta thì Hoài Đan phải là một tuyệt thế giai nhân mà mọi đàn ông đều mơ ước. Cô biết anh chàng này đã lâu, biết cả tay nghề trang điểm làm tóc đáng nể cũng như kiểu nâng niu nhan sắc các bà các cô như nâng hoa của anh ta, nhưng cái kiểu bẻo lẻo gợi chuyện này thì cô mới thấy lần đầu. Chắc trong những lần đi " làm mặt" cho các cuộc diễn thời trang cả cô cùng các cô người mẫu đều quá bận rộn nên không ai tiếp chuyện Tuấn Anh, chỉ đến lúc đi trang điểm cô dâu như thế này anh ta mới có dịp khua môi múa mép.

Đan mỉm cười với chính gương mặt mình. Mặc dù cô đã hết sức căn dặn anh chàng trang điểm nhưng nó vẫn được phủ một lớp son phấn khá đậm đặc làm cô có cảm giác da mình đang ngạt thở còn nụ cười dường như lạ lẫm hơn một chút. Dù sao thì những lời nhắc sát sạt của cô và màu sắc của bóng mắt, môi hay phần má đều phù hợp với bộ đồ cưới cô đang mặc.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, giờ này chắc khách khứa chưa đến nhưng mọi thứ đã sắp đặt xong cả rồi. Lập hẳn cũng đang sửa sang lại ngoại hình và chuẩn bị đến đón cô. Sau buổi lễ ngắn ở nhà cô, tất cả sẽ tới nhà hàng Rochelle, nơi được thuê toàn bộ để đón tiếp khách của đám cưới. Rồi sẽ là một buổi trưa cười mỏi miệng và đi lại mỏi chân, chắc chắn thế. Đan nhìn nụ cười của mình trong gương rồi liếc xuống đôi giày cao gót màu trắng dưới chân. Nó rất thoải mái, chất da rất mềm, nhưng thể nào tối nay chân cô cũng sưng rộp lên cho mà xem. Ôi, sao cưới xin lại có những thứ thủ tục nhỏ nhặt nhưng cũng đầy phiền toái thế này!

Tuấn Anh vừa xách hộp đồ trang điểm to tướng ra khỏi phòng thì Đức bước váo ngắm nghía vẻ hồi hộp của chị gái, hôm nay cậu mặc một bộ vest màu xám nhạt có cà vạt sọc đen chéo, trông rất sáng sủa.

- Chị thấy em thế nào?

- Trông bảnh bao lắm, nhưng cà vạt hơi già.

- Thì em không để ý, cũng chẳng biết thắt, phải mượn cái thắt sẵn của ba - Đức gãi đầu - Nhưng trông vẫn ổn phải không chị?

- Ừ, vẫn đẹp. Em chú ý khi ngồi thỉ mở khuy ra. Ấy, cứ cử động tự nhiên, đừng gượng gạo như thế.

- Hì hì, thì em là sinh viên ngố, năm thì mười hoạ mới đóng bộ nên chưa quen, chứ ai như anh Lập...

- Á à, hai chị em nhà này nói xấu sếp chị nhé!

Quỳnh Anh bước vào, tay cầm một chiếc hộp tròn mỏng dính đựng chiếc đĩa CD hình trái tim nhỏ xíu. Chị đưa đĩa cho Đan, nói:

- Có người đưa qua bảo là duyệt lại nhạc cho bữa tiệc.

Đan nhận chiếc đĩa. Chị Quỳnh Anh kéo Đức ra ngoài phân công việc gì đó. Tiếng hỏi han sai khiến vẫn vang lên khắp ba tầng nhà. Đan cho đĩa vào Cd player, hơi mỉm cưòi, Lập quả là khó tính khi chọn đến cả những bản nhạc sẽ mở trong đám cưới, nhưng cô hoàn toàn đồng ý với anh. Vì không ít lần dự đám cưới bạn bè, cô phải nén cười hoặc cau mặt với những bản nhạc bật rất tuỳ tiện, chẳng hạn như ca sĩ thời thượng cứ thế rêи ɾỉ:"ở bên người ấy em sẽ không buồn đau, ở bên cạnh tôi em sẽ không được chi... " trong khi cô đau chú rể đang bên nhau tình tứ hay nhóm nhạc nước ngoài gào thét " Bye bye bye" ngay trong đám cưới, nơi mà người ta kị nhắc tới chuyện đổ vỡ chia tay!

Chiếc đầu đĩa không chịu đọc. Chắc tại ghi vội nên không chuẩn. Đan mở laptop cho ổ đĩa CD và cắm headphone để nghe cho rõ. Trong tiếng ồn ào của mọi người, âm thanh phát ra từ loa laptop chắc chỉ nhỏ như tiếng kêu của một con dế không hơn không kém.

"Nhưng mà anh không có được nó đâu. "

Đan nhăn mặt, hình như người ta đả đưa nhầm đĩa cho cô. Cô định bấm stop nhưng giọng nói quen đã khiến bàn tay cô ngập ngừng.

"... Tôi biết cách cho nó phỉ nhổ vào mặt anh đấy! Ha ha... Làm sao nó chịu được nếu biết... ha ha... rằng chính anh đã tặng nó của anh cái giải ba toàn quốc."

"Cô nói cái gì thế?"

"Ha ha, đừng hòng qua được mắt tôi. Hôm đó anh ra ngoài gọi điện thoại cho thằng cha Quốc Minh ép nó chấm điểm cô ta tụt xuống nếu không anh sẽ huỷ hợp đồng tài trợ cho live show của hắn ở Đảo Vàng resort. Tôi đã nghe thấy hết!"

"Cô nghe thấy hay cô tưởng là cô nghe thấy?"

"Ha ha, anh đừng có nghĩ tôi chỉ biết lẽo đẽo đi theo anh như con ngu. Anh nói gì, làm gì với ai tôi đều nắm được hết. Anh doạ Quốc Minh là nếu không chấm cho người thân của mụ Giang thấp hẳn xuống thì anh sẽ ngăn chặn để không ai dám tài trợ biểu diễn cho hắn nữa."

Thêm Bình Luận