Cocktail Cho Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đôi khi tình yêu cũng như những ly cocktail nhiều màu, cay xè trên đầu lưỡi ban đầu nhưng nồng nàn trong lòng mãi về sau... Cocktail cho tình yêu xoay quanh câu chuyện tình yêu của Lập và Hòai Đan. Lậ …
Xem Thêm

Chợt có người kéo ghê ngồi gần tới, Đan lơ đãng dịch ghế tránh và nhìn sang. Là Vinh. Anh ta đang mải nói chuyện với anh chàng quần túi hộp đi cùng nên chưa thấy cô. Mái tóc dài của anh ra bây giờ được chải mượt và buộc túm phía sau đầu chứ không buông rũ như trước, gương mặt đã bớt góc cạnh đi đôi chút, có lẽ vì ăn uống bồi bổ quá đầy đủ. Anh ta mặc một chiếc áo Polo màu xám cố ý giắt vạt sau để lộ mác Calvin Klein của chiếc quần jeans, cổ tay Vinh có một chiếc đồng hồ Swatch dây da còn trên bàn tay với những ngón dài là một chiéc nhẫn mặt đá to tướng. Nếu bề ngang của viên đá rộng hơn một chút, chắc cũng có một cái tên nổi tiếng nào đó được khắc đậm rồi!

Đan cứ thản nhiên quan sát Vinh như nhìn tủ trưng bày đồ hiệu đỏm dáng, ngay cả khi anh ta đã quay ra và nhìn thấy cô. Cười bằng một giọng vô tư nhất trên đời, anh ta thắc mắc:

- Đan bây giờ mà cũng ngồi café bình dân cơ à?...Giới thiệu với em, Thanh, tay trống mới trong ban nhạc của anh. Còn đây là Đan, bạn gái cũ của tao, sắp làm bà chủ hệ thống resort hoành tráng nhất miền Bắc.

12. 12

Đan thôi không quan sát mới trang phục rõ hiệu rõ mác của Vinh nữa. Chẳng đếm xỉa đến cái cách giới thiệu phô phang cố ý, cô khẽ gật đầu với anh chàng tên Thanh rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ nhựa trong mỏng manh, Vân đã muộn mười lăm phút. Cô nhẹ nhàng:

- Tôi hẹn bạn. Hai anh cứ tự nhiên.

Vừa lúc đó, cô thấy Vân phóng xe lên vỉa hè, nó ào về phía cô đem theo hơi gió se se, mặt mày nhăn nhó:

- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày.

- Không sao. Tao không bận gì, ngồi đây ngắm đường phố cũng vui.

- Mày uống gì chưa?

Dứt lời, Vân ra hiệu cho cô bé bán hàng cái gì đó. Cô bé bán hàng gật gật đầu nở nụ cười tươi rói đáp lại, hẳn đây là quán quen của nó. Duỗi đôi chân đi giày vải chìa ra mép vỉa hè nơi những vạt nắng đang lấn dần vào, Đan hất hàm về phía Vinh, nhìn Vân đầy ngụ ý. Nó tò mò liếc theo cử chỉ của cô và lập tức nhăn mặt. Nó là người phản đối Đan gay gắt khi cô bắt đầu tỏ ra có cảm tình với Vinh.

- Đi quán khác, mày!

- Sao lại phải đi? - Đan hạ giọng - Tao coi hắn như bức vách thôi mà.

- Thật không?

- Thật! Hẹn mày để đưa thϊếp cưới đây.

- Cưới á? - Vân kêu lên... thất thanh làm hai người bên Vinh và mấy người khác xung quanh cũng ngưng chuyện quay sang.

Lờ đi như không thấy cái nhìn của mọi người, Thái Vân nhéo vào tay Đan:

- Con ranh con, toàn làm bạn bè đứng tim!

- Tuần trước qua nhà mày trọ thì thấy bảo dọn đi chỗ khác rồi. Số cũ cũng không liên lạc được. May là tao nhanh trí gọi về nhà mày hỏi số mới.

- Ừ, tao chuyển về khu đô thị mới, thuê được cái nhà trên tầng 7 đẹp lắm. Mày lấy ai? Tao có biết không?

- Không, mày không biết đâu. Tao cười người lạ hoắc, chẳng liên quan gì đến bọn mình.

Đan rút một chiếc phong bì hồng đưa cho bạn, nói tiếp:

- Mãi mới liên lạc được với mày nên gọi hơi muộn. Trưa chủ nhận tới, tiệc đứng chứ không phải cỗ đâu mà sợ.

- Váy cưới thì mày may hay thuê? Đặt ở đâu? Tuần sau cưới thì chắc mày lờ luôn bạn bè rồi chứ gì? Dặn thế rồi mà...

- Váy cưới tao tự vẻ. May thợ quen ở Molly. Ảnh đây này.

- Chụp ngoài trời chứ không phải studio à, hay thế!

Vân xuýt xoa giở cuốn album với những bức ảnh cỡ khá lớn chụp Lập và Đan rất tự nhiên trong khung cảnh Núi Ba resort. Lập có một cậu em họ là phóng viên của báo ảnh Đẹp, anh chàng đã thực hiện album ảnh cưới độc đáo này thay cho quà tặng.

- Váy đẹp đấy, lụa với tơ sống à? Chú rể trông dữ dằn nhỉ. Làm nghề gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi?

- Mày truy tao ráo riết quá đấy, ở Hà Nội nhưng làm khu du lịch ở tỉnh. Hơn tao 10 tuổi. Trông ngầu thế chứ không có gì đâu.

Hất mặt sang bên chỗ Vinh, Vân thì thầm:

- Có phải mày uất quá nên vớ tạm một thằng trả thù?

- Không, yêu thật.

- Yêu thật? Tốc hành à? Mới xong cái... của nợ kia có nửa năm chứ bao nhiêu.

- Chẳng hiểu nữa. Tao cảm thấy như quen nhau từ lâu lắm rồi...

Đan rù rì kể với Vân về chuyện của mình, thỉnh thoảng hai cô gái lại đập tay nhau cười rúc rích, chẳng để ý người bên cạnh đang dỏng tai lên nghe. Mãi đến khi Vân có điện thoại chạy ra đằng xa nói chuyện, Vinh hắng giọng thì Đan mới sực nhớ ra sự có mặt của anh ta. Vinh nói giọng trách móc:

- Đáng ra Đang cũng phải gửi anh một chiếc thϊếp báo hỉ gọi là chứ. Dù sao cũng là... bạn cũ mà.

Cô chưa kịp đáp lại một câu nào đó thật đích đáng cho Vinh thôi cái giọng giả lả đó thì Vân đã quay lại. Nhìn anh ta bằng con mắt ác cảm, Vân cao giọng:

- Anh vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với nó sao? Tôi tưởng anh phải biết xấu hổ chứ nhỉ? Đan, mình đi chỗ khác, ở đây có mùi chuột chết kinh quá!

Đan bật cười vì điệu bộ của Vân, con bạn cô vẫn đanh đá y như hồi sinh viên. Cô kéo ghế đứng lên theo Vân vào trả trong quán trả tiền nước rồi khi trở ra cô mới nghiêng đầu chào Vinh cùng anh chàng chơi trống tên Thanh. Anh ta cũng gật đầu chào lại cô, vẻ mặt ái ngại. Hình như anh ta vừa nghe Vinh nói một điều gì đó rất không bình thường về Đan.

Lập cười nhạt khi thấy mấy bức ảnh chụp bằng điện thoại được gửi đến hộp thư của mình. Anh chẳng lạ gì chủ nhân của địa chỉ email này, cả những tấm ảnh này nữa. Bọn chúng đang cố gắng làm mọi cách để đám cưới của anh gặp trục trặc, thậm chí huỷ bỏ. Đầu tiên là những bức thư tình cũ của Đang được photocopy gửi tới văn phòng và nhà anh. Rồi những tấm ảnh khá riêng tư anh chụp với đám người mẫu phóng túng từ hồi anh chưa gặp Đan cũng xuất hiện ở nhà cô và sau đó được quẳng cả tập trước cổng nhà anh. Đến bây giờ là những bức ảnh nhoè nhoẹt này. Quanh quẩn cũng chỉ là cảnh hai người tóc dài đang ôm hôn hoặc cụng trán vào nhau tình cảm. Một người là Đan. Người kia dĩ nhiên không phải là anh.

Có tiếng gõ cửa và An bước vào. Lập vẫy tay:

- Anh lại đây mà xem này.

An tới gần nhìn vào màn hình rồi nhìn vẻ mặt thản nhiên của bạn, buông gọn lỏn:

- Bẩn tính thật!

Không thấy Lập nói năng gì, anh hỏi tiếp:

- Con bé kia biết chưa?

- Chưa. Không biết thì hơn.

- Ừ, không biết thì nó cũng đủ khinh cái thằng mất dạy đấy rồi. Mẹ, ảnh chụp kiểu này mà cũng đem ra... khốn nạn thế không biết!

- Mới vai tựa mà kề quần áo chỉnh tề thế này làm sao bằng tôi cởi trần quần cộc ôm một lúc hai em mặc hai mảnh, nhỉ! - Lập cười khùng khục.

- À, nói đến mới nhớ mục đích chính tớ vào đây, ảnh chú mày hân hạnh lên mạng rồi nhé! Địa chỉ là Bùi Đức Lập khốn nạn chấm com... các nhân vật nữ thì đều làm mờ mặt, riêng mặt cậu chường ra... ha ha.

Sẵn tiện chiếc máy tính đang mở, Lập gõ địa chỉ và xem một lượt trang web được trang trí bằng mười mấy bức ảnh của chính anh có nội dung kể tội một gã bệnh hoạn cậy có tiền mà làm chuyện đồϊ ҍạϊ . Anh cười nhạt:

- Được đấy!

Lập nhếch mép vớ điện thoại. Phải ba phút sau giọng Minh Ánh mới vang lên, lạnh tanh, hẳn cô ta đã kịp thấy số của anh và đắn đó trước khi nhấc máy:

- Cô mua tên miền ở đâu đẹp đấy! Tổng cộng hết mười mấy đô để tôi chuyển tiền qua thanh toán cho?

- Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.

- Thôi đi người mẫu ơi, mấy cái ảnh chụp hồi thi hoa hậu Sóng và Cát đấy chỉ có cô mới giữ thôi, chứ tôi thì tôi xoá lâu rồi. Trông tôi phơi nắng đen nhẻm như thằng lai Phi, có đẹp đẽ gì đâu mà khoe.

Đầu dây bên kia im lặng, Lập cười, nhả chữ chậm rãi:

- Tôi mà khoe thì tôi khoe mấy cái đoạn quay ở Đảo Vàng resort hồi Noel năm ngoái kia. Trông tôi vừa trắng trẻo đẹp trai hơn mà vừa rõ một số thứ của nhận vật nữ.

Thêm Bình Luận