Cocktail Cho Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đôi khi tình yêu cũng như những ly cocktail nhiều màu, cay xè trên đầu lưỡi ban đầu nhưng nồng nàn trong lòng mãi về sau... Cocktail cho tình yêu xoay quanh câu chuyện tình yêu của Lập và Hòai Đan. Lậ …
Xem Thêm

- Hắn hỏi gì em?

- À, hỏi thăm sức khỏe, công việc.

- Không hỏi chuyện tình duyên à?

- Có, em bảo là người yêu em ghen kinh lắm nên em không dám nói chuyện, lỡ ai đó nhìn thấy rồi mách lại, anh ấy gϊếŧ em mất.

- A, câu trả lời hay đấy! Xong rồi hắn có phản ứng gì không?

- Hắn bảo là người yêu em không nên ghen với người tồi tệ như hắn làm gì cho mất công.

Lập cười, cô vẫn tìm cách "kê" anh. Nhưng khổ làm sao, anh lại thích cái cảm giác lúc nào cũng căng thẳng khi phải đấu khẩu với cô kinh khủng! Nó như chất keo làm cho cả hai người càng lúc càng hút vào nhau không rời. Khẽ cắn lên môi cô, anh chuyển đề tài:

- Có lẽ anh phải cưới em gấp.

- Ô, hình như em lại quên che mặt khi đi mua sách cho bà bầu à?

- Không, lần này là tại anh. Anh sẽ có độ một tá tí nhau, và chúng phải có mẹ để đủ thủ tục.

- Một tá, tức là một bà đẻ thuê nào đó đang chuẩn bị sinh mười hai?

- Người chứ có phải ỉn đâu mà sinh mười hai. Kiến thức về sinh sản của em có vẻ lơ mơ nhỉ! Thôi không sao, anh sẽ mua thêm cho em vài chục cuốn sách cho bà mẹ trẻ nữa.

Nhìn nét cười thú vị trên đôi môi mòng mọng của cô, anh tỉnh bơ nói tiếp:

- Mà này, cùng một công vào hiệu sách, em khuân tất tần tật mớ tạp chí thời trang nhập khẩu về nhé. Hoặc là đặt mua dài hạn của công ty xuất nhập sách báo đi cho tiện! Hay là hàng tháng anh phải bay sang Paris để mua tạp chí cho em? À không, em nên tự đi. Chứ anh không thích cái kiểu đàn ông đi mua hàng cho vợ xong về bao giờ cũng bị mắng vì để bọn bán hàng cân điêu nói thách.

Lần này thì Đan phá ra cười, mắt cô long lanh khi tưởng tượng lại cảnh một anh chàng mặt mũi hầm hè cứ lẳng lặng đi theo xem cô nâng lên đặt xuống những gì khắp hiệu sách. Hy vọng trong cái lần dạo xem lơ đãng đấy, cô không tò mò mà tìm đọc những cuốn kiểu như Bí quyết cho tuần trăng mật hay Sinh con theo ý muốn, chứ không bây giờ anh nhắc lại thì ngượng lắm!

Thảo xoay lưng, trên người cô là bộ váy đồng phục mẫu mà Đan vừa may xong. Ngắm mình trong gương, Thảo xuýt xoa:

- Ôi, trông em đỡ béo đi bao nhiêu.

- Thảo mũm mĩm khoẻ mạnh chứ có béo đâu.

- Nhưng... em mê dáng người của chị. Trông thanh thanh, thích lắm.

- Chị lại thích tròn lẳn như em.

- Chị em phụ nữ toàn thích cái mình không có - Đức ngồi trên giường nhìn hai bà chị, thở ra một câu triết lý nửa mùa xanh rờn!

Đan lườm yêu thằng em một cái làm nó lại càng múa mép:

- Đúng thế mà! Em thấy nhiều cô thấp lại thích đi dép cao, đen thì đánh phấn trắng. Buồn cười chết đi được. May mà chị với chị Thảo không đến nỗi u mê thế, không thì xong đời hai anh em nhà ông Lập.

- Chỉ được cái ăn nói linh tinh! Đi xuống nhà cho hai chị tâm sự riêng!

Đan cau mặt, dứ dứ nắm đấm vào cái điệu bộ tí tởn của Đức. Nó vừa vào đại học, thích tỏ ra ta đây người lớn một cách trẻ con! Quay qua phía Thảo, cô vuốt lại nếp viền thổ cẩm trên tay áo:

- Ngoài chuyện mặc trông gọn đi, Thảo còn nhận xét gì không?

- Áo này mặc vào cử động thoải mái lắm. Chất vải cũng mềm. Kiểu thì vừa đẹp vừa lạ.

- Khen vừa thôi cô nương, tôi bay lên được bây giờ!

- Em nói thật mà. Chị vẽ đẹp mà cắt may cũng đẹp nữa. Em tưởng thiết kế thời trang là chỉ có ngồi vẽ với chọn vải thôi.

- Phải biết cắt may nữa thì mới dựng được bộ quần áo mình đã vẽ. Kể cả có thợ làm cho thì mình cũng phải biết để nói cho họ hiểu mà làm đúng ý mình, hoặc khi phải sửa chỗ này chỗ kia... Chị bây giờ không có thợ phụ thường xuyên, muốn may thử cho em mặc thì phải để tự làm thôi.

- Thì em có phải diễn viên ca sĩ đâu mà có tiền triệu trả công cho chị thuê thợ - Thảo che miệng cười, cô ngắm mình trong gương một lần nữa, chắc lưỡi - Chị may đẹp mà nhanh nữa. Chỉ áng chừng số đo thôi sao vừa in...

- Tại chị phải may để Thảo kịp mặc thử. Phải mấy tháng Thảo mới lên đây một lần, chờ lấy số đo nữa thì đến bao giờ. Sắp sang mùa đông rồi mà mới xong bộ mùa hè.

- Em thấy bộ mùa đông chị cũng để kiểu thế này nhưng may rộng ra, tay dài ra và vải dày lên là được. Bọn em sẽ mặc áo len ở trong và mặc áo đồng phục ra ngoài, như áo khoác ấy.

- Ừ, vậy cũng được. Chị sẽ phải sửa một chút về cổ áo, cho nó cao lên, hoặc là làm thêm mẫu khăn quàng ấm đồng phục.

- Khăn đồng phục à? Nghe hay quá! Nhưng mà may đồng phục cho chừng ấy người thì phải lấy chừng ấy số đo ý hả chị?

- Ừ. Hay là em thích may ba cỡ to - nhỡ - nhỏ như kiểu cũ?

- Không, không - Thảo xua tay - Nhưng em thấy hơi mất công. Chị phải đo cho từng người xong rồi ghi chép rồi may từng bộ. Mệt ghê lắm.

- Không phải - Đan cười - Bộ này của em chị may mẫu xem có ổn không thôi. Chứ khi nào may cho mọi người, chị sẽ không làm một mình tất cả những việc đấy đâu. Sẽ có người phụ mà.

Thảo gật đầu ra vẻ đã hiểu. Cô chỉ vào chiếc máy tính ở góc phòng:

- Chị nhập số đo của từng người vào máy rồi xếp theo thứ tự béo gầy hả? Làm trong Excel ấy.

- Cũng gần gần như thế. Ngay từ lúc đo chị sẽ phân loại theo nhóm. Vì thật ra cũng chỉ có mấy kiểu khung dáng người thôi, tam giác xuôi, tam giác ngược hoặc hai tam giác chúc đầu vào nhau... Chị xếp như vậy để khi may đến nhóm nào có ưu điểm nhược điểm gì thì sẽ xử lý cho hợp.

- Chị làm việc khoa học thật - Thảo tấm tắc khen - Hèn nào anh Lập cứ nôn nóng đòi rước chị về.

Đan phì cười:

- Làm việc khoa học thì liên quan gì đến chuyện anh Lập chịu rước chị về hay không?

- Ấy, có chứ. Chị không biết đấy thôi. Anh Lập bảo là đợi chị... chị... chui đầu vào rọ... xong thì sẽ mở riêng công ty thời trang cho chị.

Lần này thì Đan cười thành tiếng vì cái kiểu dùng từ của Lập và cái thói chủ quan của anh. Đến chị Quỳnh Anh ở tận Núi Ba cũng biết là Lập đã sắm "còng" gắn kim cương chỉ còn đợi ngày đẹp để đeo vào ngón tay cô. Chủ nhật vừa rồi chị về Hà Nội chơi, hai chị em đi dạo chợ vải, chị còn ra sức tư vấn cho Đan xem nên mua vải gì may váy cưới. Hừ, Lập cũng thật là... Lại còn chuyện mở công ty cho cô nữa chứ! Cô đã nói không biết bao nhiêu lần với anh là cô không thích dùng tiền của anh cho sự nghiệp của riêng cô rồi...

- Thôi, bỏ qua chuyện của chị. Thảo nói chuyện của Thảo với Thạch đi! Nghe Thảo gọi điện mà chị thấy lo quá.

- Em xin lỗi. Tự nhiên để chị lo vì chuyện không đâu... - Thảo tư lự - Tối qua, trước lúc em gọi cho chị là anh Thạch gọi cho em. Hình như anh ấy uống rượu nên nói toàn chuyện đâu đâu...

- Chắc là dưới công trường buồn quá nên Thạch uống chơi chơi ấy mà. Thạch nói gì với em?

- Anh ấy trách em ghê lắm. Anh ấy bảo là em... lạnh nhạt, em coi thường tình cảm của anh. Anh ấy còn bảo là... là... em thích anh Lập. Nhưng không phải vậy đâu chị ạ, em coi anh Lập như anh cả em ở nhà.

- Ừ, chị hiểu mà. Thạch say quá nên nói bừa thôi. Nhưng mà thật là em không có tình cảm gì với Thạch à?

Thảo không trả lời vào câu hỏi của Đan. Cô nắm tay Đan lắc nhè nhẹ:

- Chị nói cho em cảm nghĩ của chị mỗi khi ở cạnh anh Lập đi chị!

- Ừm, chị với anh Lập hợp nhau. Trông bên ngoài có vẻ khắc khẩu nhưng thật ra không phải như vậy.

- Đúng rồi. Đầu tiên em cứ nghĩ là chị kỵ với anh ấy ghê lắm. Nghe bác Huyên nói là anh chị yêu nhau, em còn không tin.

Đan cười mơ màng. Chính cô nhiều lúc còn không tin là cô yêu được người đàn ông mà ngay từ buổi đầu gặp mặt đã liên tục tìm cách gây sự này.

Thêm Bình Luận