Cocktail Cho Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đôi khi tình yêu cũng như những ly cocktail nhiều màu, cay xè trên đầu lưỡi ban đầu nhưng nồng nàn trong lòng mãi về sau... Cocktail cho tình yêu xoay quanh câu chuyện tình yêu của Lập và Hòai Đan. Lậ …
Xem Thêm

- Sao, hai người cưới xin chuẩn bị đến đâu rồi? - Đan thở ra, quăng ba lô xuống chiếc ghế xoay. Cô ra hiệu mời Lập ngồi xuống nhưng anh vẫn đứng sừng sững sau lưng cô, tay đút túi quần.

- Đan mời bạn uống cốc nước cho mát đã - Thịnh cười xã giao - Chuyện cưới xin bọn anh cũng chỉ định làm tàm tạm thôi mà Đan.

- Ừ thôi, tàm tạm để em còn có tiền mua vé máy bay. Chứ không đi bộ sang đến nơi có khi người ta bế giảng là vừa - Đan nửa đùa nửa thật, cô ghét những câu rào đón như thế này.

Nga kín đáo đưa mắt về phía Lập như dè chừng rồi quay sang Đan, quan tâm hỏi:

- Mày xin được học bổng à? Học bao lâu.

- Ờ, học bổng bán phần. Học một năm.

- Hôm nọ nghe Nga nói lại không rõ, em học ở đâu ấy nhỉ?

- Vẫn cái trường hồi trước em được mời sang.

- Ngoài tiền vé máy bay ra mày phải chạy chọt gì nữa không?

- Hộ chiếu tao hết hạn phải làm lại. Cái này thì không phải chạy gì cả.

- Thế tiền vé sang đó cụ thể là bao nhiêu?

- Cái này tao chưa hỏi lại. Truớc tao đi của British Airways là 950 đô

vé khứ hồi. Hồi đó đuợc tài trợ với lại khứ hồi sau có gần ba tháng nên rẻ. Chứ giờ thì đắt hơn.

- Hồi đó mày được Trung tâm Văn hoá Anh tài trợ nên mới đi của British

Airways, chứ bây giờ thì tội gì mà đi của bọn đấy cho đắt ra.

- Vé khứ hồi của Thai Airways bây giờ là 840 đô sau hai tháng, sau một

nãm thì phải hơn nghìn mốt, chưa thuế - Giọng Lập lạnh lùng vang lên. Anh thấy khó chịu khi đôi vợ chồng thơn thớt nói cười này cứ rào đón để dồn Đan vào một góc bất lợi - Tiền vé máy bay thì ổn thôi, vướng là vướng tiền chứng minh tài chính để xin được visa. Bây giờ Anh lo ngại khủng bố, làm visa khó khăn hơn trước nhiều, xác minh tài chính rất gắt...

Đan gật đầu nói tiếp luôn:

- Công ty du học nói phải lập một sổ tiết kiệm với ít nhất 10 ngàn đô mới được coi là đủ điều kiện - Đan mở chiếc laptop mang theo tìm một file cũ đọc lên - Hồi đó Đan góp 6 ngàn, tỷ giá đô 13460. Tính ra là 80 triệu lẻ một chút. Coi như 80 triệu đi. Bây giờ chỉ lấy lại đúng chừng đó thôi. Công nợ rồi lãi phát sinh thì bỏ qua.

- Hai người có đủ tiền ở đây chưa? Có cần liên lạc đâu không, tôi sẽ đi giúp cho nhanh.

Lập lên tiếng với vẻ sốt sắng rất cô hồn. Giọng nói và gương mặt của anh lúc này có thể làm đứng tim những kẻ yếu bóng vía.

Nga cúi xuống két lấy ra những cọc tiền đặt lên bàn nói hấp tấp:

- Đủ hết rồi đủ hết rồi. Lúc nãy thiếu một ít nhưng có tiền hàng bù vào rồi... Đan, mày đếm lại xem có đủ không.

Từ phía sau lưng Đan, Lập rút chiếc máy soi tiền mini ra đưa cho cô. Cô điềm nhiên gỡ những cọc tiền giấy lẫn polyme ra đếm lại và lướt qua máy soi. Lý trí bảo cô rằng những người cô từng coi là bạn này không còn đáng tin một chút nào nữa. Một lúc sau thì cũng xong. Xếp hết tiền vào ba lô, Đan đứng dậy, rút ra một tập tài liệu in sẵn, mở ổ CD máy tính cho một chiếc đĩa vào, cô nói rành rọt:

- Đây là thỏa thuận nhượng lại những mẫu thiết kế áo dài và dạ hội Đan đã làm trong suốt thời gian ở Molly, kèm theo bản sao phác thảo từng mẫu đã ghi trong đĩa này. Về các mẫu khác thì Đan không tập hợp được, coi không có. Đây là thoả thuận nhượng lại quyền kinh doanh trong giấy phép đăng ký. Đây là giấy ủy quyền ký hợp đồng thuê cửa hàng... Hai người xem rồi ký vào để chiều Đan đi công chứng. Mai Đan sẽ nhờ Đức chuyển qua đây cho hai người.

7. 7

Nhìn Thịnh và Nga sầm mặt soi mói những giấy tờ cô soạn sẵn, Đan chán nản quay đi. Cô bắt gặp ánh mắt vừa như thông cảm vừa như trách cứ của Lập.

Đợi đến lúc ra ngoài phố, khi cô bước đi song song với anh trở lại chỗ đỗ xe, anh mới lên tiếng:

- Tại sao em không đến nỗi nào mà bạn bè của em lắm kẻ bất lương thế?

- Hoàn cảnh xô đẩy thôi. Nga vốn rất chiều bạn và chăm chỉ. Anh Thịnh cũng tốt với tôi.

- Phải rồi, chắc nó tốt với em nên mới có... thằng mất dạy, cả con ranh kia cũng...

- Đừng có nói về họ như thế. Dù sao thì họ cũng là bạn tôi, bây giờ không làm ăn nữa nhưng vẫn là bạn thường.

- Hừ, góp vốn 6 nghìn đô rồi lấy lại 80 triệu, em coi chúng là bạn chứ chúng coi em như con gà để vặt lông dần dần.

Đan nhăn mặt. Lập cao giọng:

- Sao, tôi nói sai chỗ nào à?

- Anh nói đúng hết, nhưng mà cái anh nghĩ được thì tôi cũng nghĩ được. Đừng mất công gọi nó ra làm gì. Cho qua đi.

- Rồi em sẽ nuôi con một mình hay sao?

Ðan ngớ ra, cô đứng khựng lại nhìn Lập lom lom:

- Anh vừa hỏi tôi cái gì thế?

- Tôi hỏi em sẽ giữ lại cái thai làm của hồi môn à?

- À, vẫn là cái chuyện đấy. Anh nhớ dai nhỉ! Nhưng sao lại hồi môn?

- Vì tôi sẽ cưới em.

- Ồ, ý tưởng của anh mới lạ chưa! - Đan vẫn bước đi thản nhiên - Tôi sẽ phải quay lại Molly để đặt may áo cưới mới được.

Hai người rẽ vào một nhánh phố vắng lặng chuyên dùng để đỗ xe. Đan cười thành tiếng, cô liếc nhìn gương mặt lầm lì của Lập, hẳn anh chưng hửng vì phản ứng của cô.

- Tôi còn có 80 triệu trong ba lô đấy. Hy vọng không bỏ sót tờ tiền giả nào... Này, anh đừng có xịu mặt như thế. Tôi thấy khoản này cũng khá đấy chứ. Ít nhất thì cũng đủ để may đồng phục cho nhân viên mấy cái giang sơn Núi Ba Bốn Năm của anh.

Đến đây thì Lập cười nhạt, anh vượt lên tiến về phía chiếc xe đắt tiền của mình, tắt báo động và mở cửa cho Đan. Cô định ngồi vào ghế thì anh đã nắm cánh tay cô kéo mạnh, cả người cô nằm gọn trong vòng tay anh. Lập cúi xuống, gương mặt gườm gườm của anh sát gần đến nỗi chỉ cần động cựa khẽ thôi là cô sẽ chạm phải những sợi râu lún phún trên đó. Ấn cô vào thành xe, Lập nghiến răng:

- Đồ ngoa ngoắt, nghe đây! Tôi muốn con em có cha. Và tôi...

Anh dừng ngang khiến cô phải ngước đôi mắt hoang mang lên. Cô bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh, như đêm mưa hôm nào. Tránh ánh mắt ấy, cô nhìn ra xung quanh. Con phố vắng rợp bóng cây chỉ toàn ô tô đỗ nối đuôi nhau như đồng lõa cho cái tình thế quái gở giữa đường này của cô và anh. Vòng tay anh khép chặt, hơi thở ấm nóng vờn lên má, lên cổ cô theo tia nhìn mơn trớn. Đan mấp máy môi định nói gì đó. Lập lại cười nhạt, anh bị kí©h thí©ɧ cao độ vì cái dáng vẻ hoảng hốt này, anh cúi xuống gầm gừ:

- Và tôi muốn em.

Khi môi anh vừa chạm nhẹ vào làn môi mềm mại của cô, anh cảm nhận được sự hoảng hốt vỡ òa ra. Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại, âm thanh vang vang thúc giục. Đan luống cuống đẩy anh ra, bàn tay bấm phím của cô run bắn, giọng cô cũng vậy:

- A lô, ba ạ?... Dạ, con lấy được rồi... không sao đâu ba... Không, không có gì ạ, con đang khát nước nên giọng khô như vậy thôi, em làm bài tốt không ba?... À thế chưa xong ạ?... Vâng, gửi tiền xong con sẽ qua. Ba cứ họp đi... Dạ, con biết rồi.

Cô bỏ điện thoại xuống, ngẩn ngơ nhìn Lập, cô vẫn đứng tựa thành xe dù anh không tì tay ép cô vào đó nữa. Mãi sau cô mới lên tiếng, giọng vẫn chưa bình tĩnh trở lại:

- Tôi không... không có gì như anh tưởng đâu.

Lập im lặng để giấu vẻ bối rối, nụ hôn ngắn vừa rồi dường như khiến anh không còn là chính anh nữa. Tránh nhìn vào gương mặt với nhiều cảm xúc lẫn lộn của cô, anh vòng sang bên kia, chui vào xe mở máy. Đan cũng ngồi vào. Cô ôm chiếc ba lô vào lòng, thu mình như thủ thế. Xe chầm chậm lăn bánh, đường phố trôi lướt qua ngoài cửa kính trong sự im lặng ngột ngạt. Đan ngập ngừng:

- Tôi tưởng Nga có thai nên mua sách tặng, nhưng thực ra họ chỉ diễn kịch để tôi không rút tiền về...

Thêm Bình Luận