Cocktail Cho Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đôi khi tình yêu cũng như những ly cocktail nhiều màu, cay xè trên đầu lưỡi ban đầu nhưng nồng nàn trong lòng mãi về sau... Cocktail cho tình yêu xoay quanh câu chuyện tình yêu của Lập và Hòai Đan. Lậ …
Xem Thêm

5. 5

Đan đi vào siêu thị. Cô cần mua cái gì đó để qua thăm Thạch. Từ hôm biết tin anh bị tai nạn đến giờ là bốn ngày, anh đã từ viện về nhà nằm rồi mà cô vẫn chưa đến thăm được. Công việc chuẩn bị cho đêm trình diễn đã lấy đi của cô quá nhiều thời gian. Và những gì nó đem lại cho cô dường như chỉ là một nỗi mệt mỏi. Cô vừa ở công ty IVy về.

Bước vào phòng họp lớn, cô thấy đủ mặt ban giám đóc và nhiều trưởng phòng. Bà Giang vui vẻ nói:

- Chắc mọi người xem TV truyền trực tiếp biết hết rồi nhưng tôi vẫn thông báo lại. Trong cuộc thi thiết kế mẫu thời trang toàn quốc năm nay, Hoài Đan đã đoạt liền, giải ba và giải nhà tạo mẫu trẻ triển vọng

Mọi người vỗ tay. Một vài người đứng dậy bắt tay cô. Ông giám đốc nhìn cô nói một câu ngắn gọn nhưng khá...đau lòng:

- Cô Hoài Đan rất có triển vọng đoạt giải cao ở lần thi sau.

Đan cười cảm ơn tất cả. Không phải cô không thấy sự thất vọng của mọi người, nhất là của bà Giang. Tuy vẫn tỏ ra mừng rở hân hoan vì giải thưởng cô đem lại nhưng rõ ràng là bà hy vọng vào một kết quả tốt hơn vì chính bà là người đâu tiên ủng hộ cô trước ban giám đốc. Cô biết cảm giác đó như thế nào vì hiện giờ cô cũng đang rất thất vọng. Cô xứng đáng với vị trí đứng đầu. Hẳn là đả có những tác động nào đó đến ban giám khảo trong những phút cưôi, Đan nghĩ như vậy. nhưng cô không cho phép mình bày tỏ điều gì với bà hay với mọi người trong công ty

Tối qua, khi lên nhận giải, khi trả lời phỏng vấn, cô luôn nói về Ivy, nhắc đến công ty và những người cộng sự. Có lẽ quảng bá cho Ivy hết sức là cách duy nhất cô có thể tranh thủ để bù lại những thất vọng mình đem đến. Nhìn khắp lượt mọi người, cô nói chậm rãi:

- Về giải thưởng, cháu chỉ xin phép được cầm bức tưọng thôi, còn giấy chứng nhận giải và tiền thưởng xin giao cho ban giám đốc để thưởng cho những người đã vất vả với cuộc thi

Mọi người gật đầu vẻ hài lòng. Số tiền 25 triệu đồng của cả hai giải thưởng cô đoạt được tính ra chỉ đủ chi phí cho phần nguyên phụ liệu và tiền đi resort an dưởng của Đan, nhưng theo thoả thuận ban đầu những mẫu dự thi sẽ do Ivy giữ bản quyền và khai thác. Thật may là hầu hết những gì Đan vẽ đều có tính ứng dụng cao và công ty có thể thu lợi nhờ đầu tư sản xuất theo những mẫu đó. Điều này làm Đan không quá áy náy. Khi trở lại phòng thiết kế, D(an mỉm cười với Bà Giang:

- Thời gian qua nhanh quá. Mới hôm nào cháu còn đến đây hùng biện trước mặt mọi người...

- Cô rất thích cách làm việc của cháu - Bà cũng mỉm cười - Cô thấy lại hình ảnh của mình hồi trẻ.

- Lẽ ra cháu có thể cố gắng hơn nữa.

- Cháu đã làm rất khá rồi. Nếu là cô của mưòi năm trước, cô cũng chỉ làm được bằng nửa cháu.

Nhìn vẻ chân tình của người phụ nữ Bạc Liêu, Đan định nói về những băn khoăn của mình nhưng rồi cô lại thôi. Hợp đồng của cô chỉ kéo dài đến hết cuộc thi, cô không phải là người của công ty này. Cô không thực sự gắn bó với Ivy, chính vì vậy, đây không thể và cũng không nên là nơi cô giải toả bức xúc. Nói ra việc này cũng chẳng tác dụng gì, cô không bắt công ty họ phải đấu tranh công bằng cho mình được. Giọng cô chùng xuống:

- Nếu được làm lại, cháu nhất định sẽ làm tốt hơn...Nhưng bây giờ thì cháu phải làm thủ tục kết thúc hợp đồng.

- Cháu nhất định không gia hạn hợp đồng sao?Cô đang định bàn với cháu về việc này. Ban giám đốc rất muốn cháu tham gia thiết kế loạt sản phẩm cho đối tượng khách hàng trẻ.

- Cháu còn việc ở Molly mà cô.

- Ivy đang rất cần người như cháu. Vậy mà cháu lại... - Bà Giang xịu mặt - Công việc ở nhà may đó cháu giao cho người khác cũng được chứ sao.

- Cháu cũng đang có ý định đi học một khoá nâng cao ở nước ngoài nữa.

- Ồ vậy à?Cô nghĩ Emilio có thể giời thiệu cháu với học viện thời trang Milano. Sau đó cháu trở về đây làm việc luôn. Cháu thấy có được không?

Đan nhỉn vẻ hào hứng của bà Giang. Bà quả là người biết tạo những ràng buộc bằng nhữgn ưu đãi dể chịu. Nhưng một người như cô có xứng đáng với những ràng buộc vậy không?Cô đã nhận điều kiện làm việc tốt nhất của công ty và chỉ đạt kết quả dưới sự mong đợi. Cô không thể nhận thêm ưu đãi nào khác! Khẽ lắc đầu, cô nói đăm chiêu:

- Tạm thời cháu mới chỉ có ý định như vậy thôi. Chưa có kế hoạch gì cụ thể cả.

Một chiếc xe đẩy phía sau đâm sầm vào hông làm cho Đan sực tỉnh. Mỉm cười trước những lời xin lỗi của bà mẹ trẻ vì chú nhóc nghịch ngợm đẩy xe lung tung, cô bước tới kệ bàn hoa quả nhập khẩu, chọn một khay táo đỏ thẫm và một hộp nho tím to mọng.

Thạch đón cô bằng cái chân bó bột và gương mặt đen sạm. Anh nở một nụ cười nhẹ nhõm khi nghe giọng Đan trêu trọc:

- Anh trông như xác ướp Ai Cập ấy!

Cô ngồi xuống bên giường anh, tự nhiên sắp xếp lại mấy chiếc cốc trên đầu tủ rồi để gói hoa quả vào. Thạch với tay lấy khay táo, bóc lớp giấy bóng lấy ngay ra một quả gặm ngon lành. Đan cằn nhằn:

- Anh đợi rửa đã chứ!

Nhưng cô không ngăn anh lại mà chỉ mỉm cười. Thạch vừa nhồm nhoàm nhai táo vừa hỏi:

- Đây là quà thăm nuôi người ốm hay khao đoạt giải, Đan?

- Hơ, anh không thấy em mua hai thứ sao?

- Anh có thấy đấy chứ, nhưng không biết cái nào để thăm nuôi cái nào để khao.

- Anh thích đồng nào mua mắm đồng nào mua tương?Đùa thế chứ toàn là quá thăm nuôi thôi. Mỗi giải ba, nói chuyện khao ngượng chết!

- Giải ba cũng là giải chứ. Dễ gì mà vào tận vòng trong rồi đoạt giải được.

- Nói ra thì anh bảo không biết mình là ai, chứ em nghỉ phải được giải cao hơn mới đúng

Thạch lật gối cầm mấy bản vẻ phác thảo lên ngắm nghía rồi lại chìa ra:

- Ai bảo Đan không đem thiết kế đồng phục cho Núi Ba đi thi luôn. Mẫu đẹp thế này đem đi, cầm chắc đoạt giải nhất.

- Mẫu kia cũng đẹp vậy.

- Anh thấy mẫu này đẹp hơn. Vẽ trên giấy nhìn đã mê rồi. Bây giờ mà có một bộ thật trước mắt thì còn mê nữa.

- ơ anh vẫn chưa cho may sao? Mấy tháng rồi còn gì?

- Thì anh bận suốt ở công trường, có lúc nào gặp được anh Lập mà nói. May mà bị đâm xe nên mới có thời gian nghỉ ngơi nghiên cứu thời trang đấy.

Đan nhìn anh. So với hồi ở Núi Ba, Thạch đen và gầy đi. Việc khảo sát và trông coi thi công giữa mùa hè ờ vùng gió Lào đấy quả là một kiểu khổ sai. Cô buột miệng:

- Anh Lập giao việc cho anh mà cứ như cho đi đày ấy nhỉ. Giữa mùa hè đi miền Trung thì khác gì đi Hoả Diệm Sơn!

- Ấy nói thế! Khổ vậy đã ăn thua gì. Vùng đấy ven biển, nóng quá chỉ việc ào xuống một cái hết. Bọn bạn anh còn có công trình ở trên vùng núi đá Hà Giang, cỏ cũng không có đủ nước mà mọc, muốn có nước mỗ lợn luộc gà làm liên hoan thì phải nhịn tắm mấy hôm đấy.

- Thật à?

- Thật. Anh lên đấy chơi, chúng nói bắt uống rượu vì hết nước pha trà.

Đan cười vì vẻ mặt tếu táo của Thạch. Cô chỉ váo mấy mẫu vẻ:

- Thế mấy hôm nay anh đã nói với anh Lập chưa?Nếu chưa nói thì để em về in cho bản khác. Anh để bản này nhàu hết rồi.

- Ừm...tại anh kẹp chung với mấy tờ báo, mấy ông thợ không biết đem ra lót ngồi chơi bài nên mới...

- Ôi trời để em về in lại. Chứ thế này mà đưa...

- Đưa thế thì làm sao nào?

Giọng của Lập, anh ta có vẻ bông đùa. Đan ngước nhìn lên. Bây giờ cô mới nhận ra Lập rất cao lớn, nhất là khi đóng bộ complet như lúc này. Anh mở cúc áo khoác và nới cà vạt rồi ngồi phịch xuống giường làm Thạch nhăn mặt. Thấy thế, Lập vỗ bồm bộp lên cái chân băng bột của em trai như vỗ trống cơm làm Thạch kêu oai oái. Đan khẽ cười trước cảnh hai anh em đùa giỡn. Lập nhắc lại câu hỏi và cô nhẹ nhàng trả lời:

Thêm Bình Luận