Chương 23: Muỗng đường thứ hai ba

Phúc lợi 1000 view ^^ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Yuu trong suốt thời gian qua ^^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

~~~~~

Tiếng chuông vào học vừa vang lên, thái độ trong phòng học vô cùng khác thường, lặng ngắt như tờ, xung quanh chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của các bạn học sinh.

Lâm Khả thật cẩn thận nhìn bạn học xung quanh, không dám thở mạnh ra.

Thành tích kì thi cuối kì ngày hôm nay sẽ có, lớp cô ngoại trừ Doãn Hàng vững vàng đứng ở top đầu, chín người đứng đầu lớp cũng chia nhau đứng ở các vị trí trên bảng xếp hạng, còn lại hầu như học sinh lớp thầy Triệu và lớp thầy Lý đều ở cuối bảng, ngẫm lại, liền biết thầy Triệu tức giận như thế nào.

Lâm Khả ngày hôm qua cũng thấy sợ hãi nên không dám đi hỏi thăm về thành tích của mình.

Bịch!

Một xấp bài thi đập mạnh xuống bàn giáo viên, học sinh bốn phía đều đem đầu cúi xuống thật thấp.

"Các em xem các em lại làm gì thế này." Giọng nói thầy Triệu vang lên vô cùng tức giận.

"Các em đều không nghĩ đến kì thi đại học sao? Lớp 11 là quan trọng nhất, tại sao lại có thể kém cỏi như vậy? Tâm tư các em đều không đặt học tập lên hàng đầu sao?"

Lâm Khả sợ tới mức da đầu có chút tê dại, cô ngẩng đầu, xuyên qua khe hở của chồng sách vở, cẩn thận nhìn thầy Triệu.

A ——

Thầy Triệu vô cùng tức giận, mặt mũi đều đỏ bừng.

Lâm Khả quay sang nhìn trộm Doãn Hàng, cậu ấy dường như vẫn như mọi khi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

A ——

Cũng phải, cậu ấy chính là học bá, thành tích tốt như vậy, lớn lên lại vô cùng đẹp trai, lần này lại đứng đầu khối, hơn nữa còn hơn người thứ hai rất nhiều điểm.

Trong lòng thầy Triệu, Doãn Hàng chính là học trò cưng của ông.

Hì hì, cũng là bảo bối của cô nữa.

"Thật là mất mặt lớp chúng ta mà." Thầy Triệu chống nạnh đứng trên bục giảng, sắc mặt đỏ bừng bừng, ông nổi giận quét mắt nhìn cả lớp một lần, cho đến khi nhìn thấy Doãn Hàng, ánh mắt mới trở nên nhu hòa một chút.

"Các em nên học tập Doãn Hàng, lần này bạn ấy lại đứng nhất toàn khối, nếu như không nhờ có Doãn Hàng, lớp ta sẽ đứng hạng chót khối, thầy thật sự không còn mặt mũi nào nữa."

Ánh mắt thầy Triệu dừng ở bên cửa sổ, Lâm Khả không đề phòng nhìn chằm chằm thầy Triệu, toàn thân cô cứng đờ, khẽ run lên, vội vàng cúi đầu, yên lặng không nói gì.

Không xong rồi!

Thầy Triệu chuẩn bị mắng mình rồi!

A a a ——

"A..."

Lâm Khả ngừng thở.

"Tuy rằng thành tích lần này của các em rất tệ, làm thầy rất buồn, nhưng lại có một bạn học rất xứng đáng được khen thưởng." Ngữ khí thầy Triệu mềm hẳn đi.

"Lâm Khả."

"Dạ!" Lâm Khả hốt hoảng, vội đứng thẳng dậy, vì dùng sức hơi mạnh, ghế bất ngờ đổ xuống đất, phát ra âm thanh trầm trầm.

Bạn học xung quanh sôi nổi nhìn cô, Lâm Khả xấu hổ đỏ mặt, luống cuống dựng lại ghế.

"Bạn học Lâm Khả, không cần vội vàng."

"Ha ha..." Bốn phía lớp học vang lên tiếng cười nhạo.

Ngay cả Doãn Hàng cũng không nhịn được khẽ cười, nhưng rất nhanh lại khôi phục trở lại.

"Lần này thành tích của bạn học Lâm Khả thật nằm ngoài dự đoán của thầy."

Lâm Khả đầu rũ xuống, cô sợ hãi nắm chặt vạt áo.

Cô lo lắng rằng mình thi không tốt, bị thầy Triệu mắng, lại càng lo lắng sẽ làm Doãn Hàng thất vọng.

Doãn Hàng nghiêng đầu nhìn gương mặt thoáng đỏ của Lâm Khả, nhíu nhíu mày, cậu ra vẻ như không có gì, nhưng gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cũng phần nào cho thấy tâm trạng hồi hộp lúc này của cậu.

"Toán học được 82 điểm, tuy rằng chưa đạt điểm trung bình, nhưng lại tiến bộ 50 điểm, làm thầy thấy rất vui."

A?

Lâm Khả bỗng nhiên ngẩng đầu, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm thầy Triệu, quên cả phản ứng.

Thầy Triệu đang khen cô sao?

"Bạn học Lâm Khả, hy vọng em sẽ tiếp tục nỗ lực, lần này thi không tệ, lần sau cố gắng đạt điểm tốt hơn."

Thầy Triệu nhìn Lâm Khả cười cười.

Lâm Khả ngây ngốc nhìn chằm chằm thầy Triệu, hai má lúm dần thay thế cho gò má ửng đỏ.

Cô được khen ngợi?

Cô còn chưa khôi phục lại tinh thần, thầy Triệu lại nói tiếp: "Thành tích tiếng Anh lần này của bạn học Lâm Khả tiến bộ rất lớn, 90 điểm, đủ điểm tiêu chuẩn."

"Lịch sử 59 điểm, Chính trị 60 điểm, Địa lý cần cố gắng hơn, 55 điểm."

"Mặc dù bạn học Lâm Khó có ba môn không đạt điểm tiêu chuẩn, nhưng thành tích các môn đều tiến bộ rất lớn, chứng minh cho sự cố gắng của bạn ấy, ngay cả Lâm Khả cũng nỗ lực như vậy, còn các em khác thì sao?"

Lâm Khả:...

Thầy Triệu ngay cả khen ngợi cũng không quên trêu cô mấy câu, nhưng mà cô thấy rất vui.

Lâm Khả cúi đầu, gò má ửng đỏ, khóe miệng càng giương càng cao, cô nghiêng đầu nhìn trộm Doãn Hàng, lại phát hiện ra Doãn Hàng cũng đang nhìn cô.

Cô thở mạnh, tim đập thình thịch, vội vàng quay đi chỗ khác, làm bộ nhìn ra cửa sổ, ngay thời điểm cô không chú ý, Doãn Hàng lặng lẽ nói: "Ngốc."

Lâm Khả cũng không được giọng nói có phần sủng nịnh của cậu.

Mà cũng không ai phát hiện ra, ở một góc phòng học, ánh mắt Tô Mạt vô cùng khó chịu.

"Lâm Khả, ngồi xuống."

"Dạ." Lâm Khả ngoan ngoãn đáp, sau đó chậm rãi ngồi xuống..

Lúc sau thầy Triệu nói những gì, cô một chữ cũng không nghe thấy, tâm tư cô sớm đã bị thành tích của mình chiếm lấy.

Cô thực sự vui vẻ, thực sự rất vui vẻ, ngoại trừ việc thành tích tiến bộ, càng vui vẻ hơn chính là, cô không làm Doãn Hàng thất vọng về mình.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại truyenhdt.com và Wordpress của Uri Micasa.

——

Trên đường tan học.

Lâm Khả hưng phấn chạy nhảy quanh Doãn Hàng, trong miệng không ngừng nói chuyện, vô cùng vui vẻ.

"Doãn Hàng, tớ thấy rất vui." Giọng nói Lâm Khả mềm mại như một chú mèo con.

"Ừ." Doãn Hàng lẳng lặng lắng nghe.

"Không nghĩ lần này tớ lại thi tốt như vậy."

Doãn Hàng nhướng mày: "Lịch sử, Toán học, Địa lý không đạt tiêu chuẩn."

Két ——

Lâm Khả lập tức dừng lại, cô đứng trước mặt Doãn Hàng, bĩu môi, ấm ức nhìn cậu: "Cậu cũng quá nghiêm khắc đi, lần trước tớ thi cũng chỉ được có ba mấy điểm."

Giọng nói ngọt ngào mang theo một chút nũng nịu.

Doãn Hàng nhịn không được cười một tiếng: "A, ba mươi mấy điểm."

Gò má Lâm Khả đỏ lên: "Cậu không được cười nhạo tớ."

Doãn Hàng trở lại vẻ mặt lạnh lùng, cậu nhìn Lâm Khả chằm chằm: "Ba môn không đạt tiêu chuẩn."

Lâm Khả nhấp miệng, cô vội vàng đem tay giấu ra sau lưng: "Cậu muốn đánh vào tay tớ à?"

Doãn Hàng nhướng mày.

"Này...Doãn Hàng..." Lâm Khả đáng thương vô cùng nhìn cậu chằm chằm, chớp chớp hai mắt.

Doãn Hàng bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, cậu ho nhẹ hai tiếng, quay đầu đi.

Lâm Khả cho rằng Doãn Hàng làm lơ cô, cô bước chậm theo, đi đến bên cạnh Doãn Hàng, vươn cánh tay trắng nõn ra, chọc chọc cánh tay Doãn Hàng: "Anh à ~~~"

Giọng nói mềm mại vang lên.

Con tim Doãn Hàng bị giọng nói của cô làm cho ngứa ngáy, cậu không nhịn được duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mềm của Lâm Khả, trầm mặc nói: "Sao thế?"

Hai mắt Lâm Khả sáng lên: "A? Cậu không đánh vào tay tớ chứ?

Doãn Hàng gật đầu: "Ừ, nhưng có điều kiện."

Hai mắt Lâm Khả tựa như trăng rằm đêm trung thu, cô ngoan ngoãn nhìn Doãn Hàng chằm chằm: "Điều kiện gì?"

Doãn Hàng nhắm mắt lại suy nghĩ, gió đêm thổi vào mái tóc lòa xòa trước trán khiến cho ngũ quan của cậu càng thêm đẹp.

Lâm Khả ngẩng đầu, yên lặng nhìn lông mi cùng mũi Doãn Hàng.

Oa ——

Lông mi Doãn Hàng thật là dài ——

Cậu ấy nhắm mắt lại càng thêm đẹp hơn ——

A ——

Gió thổi qua, Doãn Hàng mở mắt ra.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, tim càng đập nhanh hơn.