Lúc nhận được điện thoại của nhân viên cửa tiệm gà rán Tiêu Tiêu, Đường Tâm đã ở nhà bế quan được năm ngày.
Bế tắc kết cục có lẽ là bệnh chung của đại đa số các tác giả, Đường Tâm càng như vậy. Lần nào cô cũng kéo dài đến mức không thể kéo dài hơn, thấy tình hình biên tập sắp sửa mang theo một thanh đại đao dài 40m tới nhà tìm mình, cô mới ở nhà bế quan cho đến khi viết xong kết cục mới khởi động máy.
Nhưng mà Khổng Lập Hạ lại nói cô đây là muốn trốn tránh tình cảm của mình?
Không không không, không thể nào, cô chính là lao công cần cù chăm chỉ gõ chữ:)
“Chị Tâm!” Tiêu Tiêu ở đầu bên kia hết sức vội vã giống như không thể hít thở được, giọng nói cũng có chút rối loạn.
Đường Tâm duỗi người, sắp xếp lại bản thảo mới không nhanh không chậm hỏi: “Em từ từ thôi, nói cho rõ ràng.”
Đối phương dừng lại một chút, dường như phải hít sâu vào một hơi mới có thể nói rõ ràng từ đầu đến cuối.
Lúc Đường Tâm bế quan viết truyện, bình thường đều là Khổng Lập Hạ làm thay nhiệm vụ của cô, thuận tiện đến tiệm gà rán mỗi buổi tối đóng cửa, ngoài ra còn có Lý Nham ở lại tiệm trông chừng.
Nhưng ngặt nổi hôm qua Lý Nham nghỉ phép, giữa trưa sau khi sinh viên làm thêm đã ra về chuẩn bị đi học, trong tiệm chỉ còn lại một mình Tiêu Tiêu.
Tháng 9 buổi tối sẽ tới sớm hơn một chút.
Mới 6:20 mà bóng đêm đã chậm rãi buông xuống.
Tiêu Tiêu thấy sinh viên làm thêm ca tối vẫn còn chưa tới, cô ta liền nghĩ thầm có lẽ giáo viên dạy quá giờ hoặc vấp phải chuyện gì đó, cho nên mới dọn dẹp vệ sinh trước.
Này thì cô ta vừa xoay người đến chỗ cửa sau để đổ rác thì một người mặc đồng phục lao động màu đen của nam giới đã lẻn vào trong tiệm, người này đội mũ sùm sụp không thấy rõ mặt, đi thẳng đến quầy thu ngân.
Chìa khóa hộc tủ thu ngân đang cắm trong ổ khóa, người này trong lòng mừng thầm nghĩ lần này không cần tốn quá nhiều sức lực nhưng dây tiếp theo thì biểu hiện đã cứng đờ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình anh ta liếc mắt trông thấy số tiền bên trong ngăn tủ là …38 đồng.
Anh ta hung hăng cắn chặt răng, chửi tục một tiếng rồi cầm lấy 38 đồng chuẩn bị bỏ đi.
Tiêu Tiêu đúng lúc cầm thùng rác sạch sẽ quay lại, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
“A a a!” Tiêu Tiêu bị dọa đến mức lớn tiếng thét lên chói tai.
Người đàn ông kia cũng bị cô làm cho hoảng sợ, lập tức phản xạ có điều kiện, móc một con dao nhỏ từ trong túi ra chỉ vào Tiêu Tiêu: “Không được la lên, mau đem hết tiền ra đây!”
Lá gan Tiêu Tiêu vốn nhỏ, lúc này làm gì còn nghe thấy anh ta muốn nói gì, chỉ lo hét lên rồi lui về phía sau cho đến khi chạm vào cửa phụ, thùng rác trên tay còn quơ quào loạn xạ, “A a a a a!”
“Sau đó, anh Hồ đây tình cờ đi ngang qua, chỉ trong một chốc đã có thể bắt được tên cướp rồi báo cảnh sát. Sự việc chính là như vậy, cô Đường kiểm tra lại một chút, xem có vấn đề gì hay không rồi làm phiền ký tên vào chỗ này.” một người nữ cảnh sát chịu trách nhiệm lập hồ sơ ghi chép, diện mạo thanh tú, nói rõ ràng một lần từ đầu đến cuối về quy trình cho Đường Tâm biết.
Đường Tâm ngẩn ra, một lát sau mới phản ứng lại, vội vàng ký tên, “Cảm ơn, làm phiền các cô rồi.”
Nữ cảnh sát: “Không phiền, chuyện mà chúng tôi nên làm.”
“Chúng tôi có thể đi được chưa?”
“Có thể.”
Đường Tâm giả vờ lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu và Hồ Tân Nghiên, Tiêu Tiêu vẫn còn hết sức hoảng hốt tay chân run rẩy, còn Hồ Tân Nghiên thì hết sức bình tĩnh tự nhiên, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm bảng quy định ứng xử dán trên tường Cục Cảnh Sát.
Đường Tâm nhìn lần này có hơi lâu, người đang nhìn chằm chằm vào bản quy tắc ứng xử kia đột nhiên quay người lại, bắt giữ được ánh mắt cô một cách rất chính xác, sau khi đối diện liền tỏ ra có chút khó hiểu.
Đường Tâm cuống quít dời tầm mắt đi, lại chột dạ nhấp môi, mắt nhìn thẳng chào tạm biệt nữ cảnh sát kia.
Ba người đều không có xe, cùng đứng đón taxi ở trước cửa Cục Cảnh Sát.
Hồ Tân Nghiên rất có tính tự giác ngồi trên ghế lái phụ, băng sau dành chỗ cho hai cô gái.
Đường Tâm nắm lấy bàn tay còn đang run rẩy của Tiêu Tiêu, thấp giọng nhẹ nhàng an ủi cô ta, “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Nếu vẫn còn quá sợ, thì tối nay tới nhà chị ngủ được không?”
Cô không có thói quen ở cùng với người khác nhưng thỉnh thoảng thì không sao.
Xảy ra chuyện như thế này, tất cả mọi người đều không ngờ tới, cũng không thể bảo Lý Nham đi an ủi cô gái này, cho nên đành phải đích thân bà chủ xả thân vì nghĩa …
“Không, không cần…” May mắn là năng lực tự an ủi của Tiêu Tiêu cũng rất mạnh mẽ, sau khi bình tĩnh lại cuối cùng cũng đã không còn run rẩy nữa, ngược lại tỏ ra "em rất kiên cường, em không khóc".
Cô ta cũng từ chối lời đề nghị của Đường Tâm, “Em không sợ đâu, chị Tâm!”
Tiêu Tiêu cảm thấy bản thân cũng xem là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn (lầm to), còn an ủi ngược lại Đường Tâm, “Chị Tâm, lúc ấy giáo sư Hồ rất lợi hại, chỉ một vài động tác như vậy là đã có thể bắt giữ được tên cướp kia!” Hai mắt cô ta phát sáng, quơ chân múa tay mà khoa tay múa chân diễn tả lại một cách phô trương.
Đường Tâm theo bản năng liếc mắt nhìn Hồ Tân Nghiên trên ghế lái phụ, cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chìm vào trong một đoạn hồi ức nào đó.
Từ khi đến cục cảnh sát cho đến khi lên taxi, cô vẫn chưa nói được một câu nào với đối phương, Hồ Tân Nghiên cũng mang bộ dạng không muốn giao lưu với cô.
Cô trốn tránh hắn là chuyện rất bình thường, nhưng vì sao cô lại có cảm giác giáo sư Hồ này cũng đang trốn tránh mình?
Không không không, nhất định là vì mấy ngày gần đây cô đóng cửa ở trong nhà viết truyện, tư duy trì độn dẫn đến bệnh thần kinh, nếu không làm sao lại xuất hiện ảo giác như vậy?!
Nhà Tiêu Tiêu ở gần ngay bên cạnh trường học, Đường Tâm xuống xe đưa cô ta đến trước cửa chung cư, bảo cô ta hai ngày tiếp theo cứ ở nhà mà nghỉ ngơi. Tiêu Tiêu nắm lấy nắm tay, vẻ mặt chính khí từ chối ý tốt của cô: “Bà chủ, ngày mai em sẽ đi làm đúng giờ!”
“……” Đường Tâm nghi ngờ vừa rồi cô gái nhỏ này không phải đến cục cảnh sát, mà là lén lút đến chợ nông sản tiêm máu gà.
Đường Tâm bất đắc dĩ quay trở về, giây tiếp theo liền thấy Hồ Tân Nghiên cũng bước xuống xe, hai tay đút vào túi quần đi về hướng cô.
Đường Tâm thấy xe taxi để lại một làn khói rồi nhanh chóng chạy, nhưng lại không chở cô theo:)
Hồ Tân Nghiên đứng ở trước mặt cô, mở miệng phát ra câu nói đầu tiên trong đêm nay: “Về thôi, đúng lúc tối nay không cần chạy bộ.”
Đường Tâm nghe vậy, mi mắt cụp xuống, tuyệt vọng trong nháy mắt, âm thầm lẩm bẩm: Mình không cần phải chạy bộ!!! Tuy rằng chỗ này gần trường, nhưng cũng chỉ là gần mà thôi, đi bộ trở về cũng phải hơn 20 phút, đây thật sự là hành hạ trạch nữ …
Hồ Tân Nghiên không quan tâm đến dòng chữ "miễn cưỡng" viết rành rành trên mặt người nào đó, đã lập tức nhất chân đi về hướng trường học.
Sau khi hắn thích ứng với công việc ở trường này, đã lập tức khôi phục thói quen chạy bộ mỗi buổi tối, có một lần Đường Tâm đi đóng cửa tiệm còn nhìn thấy hắn ở sân thể dục phía tây.
Tối nay bởi vì sự việc ở cửa hàng gà rán, mà bận suốt cả một đêm, bỏ lỡ thời gian chạy bộ, biết bộ về trường xem như một cách tập thể dục bù lại.
Đường Tâm đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua Khổng Lập Hạ sau khi đóng cửa tiệm đã nói với cô, Bởi vì anh Hồ này mà rất nhiều nữ sinh đặc biệt đến ngồi xổm ở sân thể dục phía tây vào mỗi buổi tối, muốn xem giáo sư Hồ chạy bộ, cho nên bây giờ sân thể dục phía tây đã sắp sửa biến thành khu ngắm cảnh 4A của trường đại học H.
Đường Tâm bĩu môi đi theo phía sau Hồ Tân Nghiên, gió thu nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt cô, cô cúi đầu thấy dưới ánh trăng và đèn đường, có hai cái bóng một cao một thấp yên tĩnh sánh bước bên nhau trên mặt đất.
Cô lập tức quên đi sự miễn cưỡng lúc nãy, ý tưởng đùa nghịch bỗng chốc xuất hiện, đôi mắt tròn xoe tin ranh chuyển động, tự cho là khéo léo tung tăng nhảy nhót dẫm lên trên cái bóng của Hồ Tân Nghiên mà đi.
Dẫm anh dẫm anh dẫm anh!
“Vẫn còn thích giẫm lên cái bóng người khác trên đường à?”
m thanh trầm thấp của Hồ Tân Nghiên vang lên trên đỉnh đầu, mang theo một chút vui vẻ. Anh ta đã sớm nhận thấy, nhưng vẫn để mặc cho cô chơi đùa hăng say.
Đường Tâm hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Tân Nghiên.
Trên đầu chậm rãi phát ra một dấu chấm hỏi: “Sao?”
Đường Tâm từ nhỏ đã thích đi phía sau người khác, dẫm lên chiếc bóng của người ta mà chơi đùa, trước kia là Đường Quả, sau này là Khổng Lập Hạ, bạn bè bên cạnh cô đều biết cô có sở thích ấu trĩ này, thấy nhiều không trách.
Chỉ là mọi người không biết đây là bởi vì khi cô còn rất nhỏ, từ khi ba mẹ cô vẫn còn là một đôi vợ chồng ân ái chưa ly hôn, cả nhà cô đi tản bộ sau khi ăn cơm tối mẹ sẽ rất thích nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhảy từng bước một giẫm lên cái bóng của ba. Ba cô chỉ mỉm cười dung túng cho trò chơi này của hai người.
Bộ dạng ngây ngốc của cô gái nhỏ trước mặt, đáng yêu hơn mấy phần so với ngày thường.
Hồ Tân Nghiên theo bản năng duỗi tay ra xoa tóc mái của cô, “Đi thôi, ngẩn người ra đó làm gì?” Nói xong liền lập tức quay đầu đi về hướng trường học, chỉ có bàn tay nắm chặt thành quyền lộ ra sự lo lắng và hối hận của hắn lúc này.
Ôi, vừa rồi thì sao hắn lại không thể nhịn được, có khi nào cô gái nhỏ này sẽ cảm thấy bị mạo phạm hay không …
Hồ Tân Nghiên lo lắng cũng không phải là không có đạo lý, dù sao đi nữa lần đầu tiên gặp mặt đã bị nhân viên tiếp tân ở khách sạn nhận lầm là dê già lừa "rau" đi thuê phòng, lúc đi mua vật dụng gia đình thì lại biến thành một người ba nghiêm túc không dân chủ, lần này thì lại sờ đầu cô…
Đường Tâm cắn chặt môi ở phía sau lưng hắn, sợ bản thân mình phát ra tiếng cười, đuôi lông mày ánh lên nét vui sướиɠ, tuy rằng rất ấu trĩ, nhưng trong lòng lại đột nhiên xuất hiện một chút ngọt ngào.
Khoan đã, cô vừa mới dùng từ "ngọt ngào" sao?!
Đường Tâm bỗng nhiên dừng bước, nhìn theo bóng Hồ Tân Nghiên, dáng người cao ráo thẳng tắp, khí chất phi phàm, lại cúi đầu ôm ngực không thể tin được mà duỗi tay trái tim đang nhảy lên thình thịch, đôi mắt kinh ngạc mở to hết mức.
Cảm giác tốt đến mức không thể tưởng tượng!
Là động… lòng sao?
Dễ dàng như vậy?
Động tác sờ đầu của Hồ Tân Nghiên đã kích phát trái tim thiếu nữ của Đường Tâm, suýt nữa khiến cô quên mất nói chuyện vừa rồi.
Thấy Hồ Tân Nghiên đã bước được một quãng khá xa, cô chạy chậm vài bước đến bên cạnh Hồ Tân Nghiên, hai người song song đi tới, “Giáo sư Hồ, có phải trước đây chúng ta đã từng quen biết không?”
Đường Tâm chú ý tới câu mà vừa nãy hắn nói “Vẫn còn thích giẫm lên…”, chữ “Còn” này rất sâu sắc, chứa đầy thâm ý, không khỏi khiến người ta miên man suy nghĩ!
Hồ Tân Nghiên nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thấy cô không đề cập đến chuyện vừa rồi, lập tức cảm thấy yên tâm: “Cô thật sự không nhớ à?”
Đường Tâm mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn, thật sự có chút bất ngờ.
Đúng là bọn họ đã từng quen nhau sao?!
Lúc trước cô cũng từng nghi ngờ, rõ ràng Hồ Tân Nghiên chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của cô, vì sao lại có thể đoán được chính xác mà đi đến chỗ cô ở sân bay?!
“Tôi thật sự là không nhớ rõ??? Chẳng phải anh đã ra nước ngoài du học nhiều năm sao?” Đường Tâm mỗi khi suy nghĩ sẽ có thói quen cắn móng tay, móng tay là sắp bị cô cắn nát cũng không nghĩ ra được gì.
“Ừ tự mình nghĩ đi.”
Đường Tâm thật sự nghĩ không ra, cô ngẩng đầu nhìn đối phương vài lần, nhấp môi cẩn thận kéo áo hắn, hoàn toàn không hề ý thức được động tác này có bao nhiêu thân mật và mờ ám, “Giáo sư Hồ, ngài nói cho tôi biết đi.”
Hồ Tân Nghiên cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ trắng nõn của cô, ánh mắt hơi tối, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô gái này vì muốn biết sự thật mà ngay cả chữ “ngài” cũng dùng tới…
Hắn chợt nhún vai, đôi tay đút túi quần, vì lo lắng cho bước chân của cô gái nhỏ này mà đi không nhanh không chậm, giọng điệu cũng chậm hơn, nghe vào tai có chút tê dại: “Mùng hai Tết.”
Trong cái đầu nho nhỏ của Đường Tâm lại nhảy ra một dấu “?”
Mùng 2 Tết?
Có ý gì?