Về đến nhà, Tần Tranh trầm mặc mở cửa. Tần Triết bị ánh đèn đâm vào mắt, theo bản năng nheo mắt lại, trước mắt là bóng lưng lặng im của Tần Tranh khiến lòng cậu hơi sợ hãi.
Cấp trên của cậu theo đuổi cậu đã được một thời gian, làm phiền cậu không sao chịu nổi. Tần Triết nhịn đã lâu, mãi cho đến khi người nọ bắt đầu điều tra chuyện của cậu và Tần Tranh, cậu mới triệt để tức giận, cố tình để tên bỉ ổi đó thấy rõ quan hệ của cậu và Tần Tranh, cũng khiến những người trong giới có ý với cậu biết khó mà lui.
Trong mắt Tần Triết, Tần Tranh là người hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn, họ lớn lên cùng nhau, Tần Tranh chính là bầu trời của cậu, cậu chưa bao giờ chú ý đến những khuyết điểm của anh, mãi cho đến bây giờ bị người ngoài đánh thức. Tục ngữ có câu nói ”Dưới đèn thì tối”
(Đèn này là đèn nến, có giá đỡ, phần dưới giá đỡ bị che đi, ánh sáng không chiếu đến. Khi chiếu sáng thì do bị ánh đèn tự che đi, khu vực dưới đèn xuất hiện sự tối tăm u ám, những chỗ này gần nguồn sáng nhất. Nghĩa rộng là mọi người đối với những sự vật và sự kiện phát sinh ngay bên người không nhìn thấy cũng như không phát hiện được).Tần Triết chưa từng ý thức được hóa ra địa vị xã hội, trình độ văn hóa, công việc… của cậu và Tần Tranh lại khác nhau đến thế. Tần Triết rất hối hận, cậu rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tần Tranh lại không muốn tham gia bữa tiệc kia. Cậu vốn tưởng anh xấu hổ không dám công khai quan hệ của hai người, không ngờ trong lòng anh lại có lo lắng như vậy.
”Anh ơi… em xin lỗi…” Tần Triết thì thào nói nhỏ, tiếp theo, cậu bị cả người Tần Tranh đè lại, đập vào bờ tường. Lưng Tần Triết bị đυ.ng phải trở nên đau đớn, cậu nhịn không được mà nhíu mày. Lúc cậu ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tức giận đến tím lại của Tần Tranh.
”Bây giờ em thỏa mãn rồi chứ? Huh? Anh đã sớm nói qua anh không xứng với em, người đàn ông ngoại quốc kia tốt hơn anh rất nhiều, em đi tìm anh ta đi. Em đưa anh đi gặp anh ta, không phải muốn nói cho anh biết điều đó sao? Tiểu Triết, anh đã nói rồi, lúc nào em muốn đi, anh tuyệt đối không ngăn cản em.” Tần Tranh lạnh lùng nói, ”Nếu hôm nay em muốn ra oai, vậy anh nói cho em biết, em thành công rồi.”
Tần Triết ngây người hồi lâu, không tài nào nghĩ được tại sao Tần Tranh lại nghĩ theo hướng như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy oan ức, ”Em không có ý đó, anh căn bản là tự ti!”
Tần Tranh mở to hai mắt, nắm tay cuộc chặt răng rắc rung động, sau đó anh nện một cái lên tường vào ngay bên cạnh tai Tần Triết, làm cậu sợ đến mức vội vàng nhắm hai mắt lại.
Lúc cậu mở mắt ra thì Tần Tranh đã ở trước sofa, thôi bạo cởi ca vát và áo khoác com lê, bởi vì tức giận mà mồ hôi chảy ra, áo sơ mi dính bết trên người anh.
Trong trí nhớ của Tần Triết, cậu chưa bao giờ thấy bộ dạng gắt gỏng như vậy của Tần Tranh.
”Con mẹ nó anh điên rồi mới có thể đến bữa tiệc tụ hội chó má đó, anh chỉ là một công nhân, không chơi nổi với cái hội đó của các em, nếu em ghét bỏ anh, thì cút sớm đi, đừng ở đây tỏ vẻ với anh. Anh tự ti thì làm sao? Tần Triết, em không muốn tiếp tục với anh thì cứ việc nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng!” Tần Tranh hung hăng đạp sofa một cái, khiến sofa bị lùi về phía sau nửa bước.
Tần Triết rùng mình, nhìn ánh mắt có lửa của Tần Tranh, sợ hãi lùi về phía sau một chút, sau đó cậu run rẩy, nhỏ giọng nói, ”Anh ơi, em không có ý đó…”
Tần Tranh chợt ngẩng đầu, cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn túm lấy cổ áo Tần Triết, kéo cậu đổ lên trên sofa. Tần Triết bị hù họa đến tê liệt người, cậu không biết sức lực của anh lại lớn đến vậy. Cậu bị đè đến mức cổ bị đau nhức, vươn tay sờ, nghĩ có lẽ da đã đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn, Tần Tranh rất ít khi mắng cậu, đánh cậu lại càng ít. Hôm nay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tần Tranh tức giận đến mức này, con mắt anh đỏ ửng, khiến cậu nhịn không được mà rụt vào trong sofa, ánh mắt lộ ra sự khϊếp sợ.
”Anh, anh đừng làm em sợ, sau này em không dám nữa.” Tần triết nhỏ giọng nói, ngồi dậy kéo tay Tần Tranh, lấy lòng mà cọ cọ anh, ”Anh ơi… Em là bị cấp trên làm phiền nên mới bảo anh đi, em không ngờ anh ta lại nói khó nghe như vậy.”
”Im miệng!” Tần Tranh thô bạo gạt tay Tần Triết qua, đột nhiên cúi đầu cởϊ qυầи áo cậu. Tần Triết đầu tiên ngẩn ra, sau đó cũng phối hợp với anh, rất nhanh cởi sạch quần áo.
…
Tần Tranh vươn tay đỡ thắt lưng Tần Triết, phát hiện mông cậu đỏ bừng, dường như đánh thêm vài cái nữa, máu sẽ chảy ra. Anh cẩn thận sờ, cảm thấy người dưới thân càng thêm run rẩy.
”Có đau không?” Tần Tranh sau khi giải trừ bực bội, khẽ khàng thở dài, trong mắt hiện lên sự hối hận.
Tần Triết lắc đầu, không quan tâm Tần Tranh có thể không thấy. Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Tranh, trong đôi mắt trong vắt đều là nước, khuôn mặt ửng đỏ, ”Không đau… anh ơi, đừng giận em nữa.” Cậu sợ sệt nói, ánh mắt khát vọng, ”Anh ơi, em muốn…”
Tần Tranh ảm đạm rũ mi mắt, sau đó giọng nói nhẹ nhàng run rẩy vang lên, ”Anh không muốn chỉ có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với em, chúng ta chẳng lẽ không thể nói chuyện tử tế sao?”
“Có cái gì nói rõ ra đi.” Tần Triết trở người, nửa quỳ ở trên giường, cẩn thận đặt chiếc mông sưng đỏ lên sofa, ”Những khuyết điểm mà họ nói, trước đây em không hề phát hiện được. Anh bỏ học vì em, cố sức làm việc, lại cùng em chuyển đến đây… Anh, là em làm liên lụy đến anh, mỗi lần em nghĩ đến chuyện này sẽ cảm thấy bản thân rất buồn nôn, rất vô dụng, chỉ biết làm liên lụy người khác. Nhưng em không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì em biết anh chỉ vì em mà cố gắng như vậy, chuyện này em không dám nhớ lại, thỉnh thoảng em lại nghĩ, nếu như không có em, có phải anh sẽ sống tốt hơn hay không.”
Tần Triết nghĩ, Tần Tranh chắc chắn rất yêu cậu, yêu đến mức có thể hi sinh tương lai vì cậu, hi sinh toàn bộ cuộc đời vì cậu. Tất cả những gì cậu đang có vốn là thuộc về Tần Tranh. Tâm tư đó kiến Tần Triết cảm thấy đáy lòng nóng lên, vừa hạnh phúc vừa tiếc nuối. Cảm xúc phức tạp như vậy, bản thân rất đáng ghét mà không thể kiềm nén yêu thương với Tần Tranh khiến cậu đau khổ. Tuy nhiên cậu chưa bao giờ nói việc này với Tần Tranh, lúc này hoàn toàn nói ra, Tần Triết chỉ cảm thấy cậu đã đem tất cả con người mình phơi bày trước mặt Tần Tranh, giống như năm mười sáu tuổi, cậu đứng trong sân, hôn môi anh, mang theo tuyệt vọng mà thổ lộ.
Tần Tranh kinh ngạc lắng nghe. Anh không biết Tần Triết lại có những suy nghĩ như vậy. Anh vươn tay ra, cẩn thận ôm cậu vào lòng. Tần Triết dường như giật mình, sau đó ôm chặt lấy cánh tay anh, giống như khi còn bé, tựa trước ngực anh khóc nức nở.
Tần Tranh không biết phải an ủi cậu thế nào nên đành im lặng không nói lời nào, một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng nói, ”Anh không nghĩ nhiều thế đâu, anh chỉ muốn cuộc sống của em tốt hơn, những chuyện đã làm đều là anh tự nguyện, hơn nữa anh cũng không dự định tiếp tục đến trường, em nhóc con này, sao lại đột nhiên tuyệt vọng đến thế.” Anh nhẹ nhàng xoa lưng Tần Triết, chờ cậu khóc xong.
Hai người trải qua ầm ĩ, du͙© vọиɠ đều tiêu giảm vài phần, Tần Tranh sờ đầu Tần Triết, ”Đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Tần Triết hơi sửng sốt, nhỏ giọng hỏi, ”Không làm nữa sao?” Cậu nhẹ nhàng dùng cơ thể ma sát thân thể Tần Tranh, hai điểm cứng rắn trước ngực khe khàng cọ vào trong khuôn ngực rắn chắc của anh, ngọn lửa du͙© vọиɠ lần thứ hai được đốt lên. Tần Triết ngẩng đầu hôn cổ Tần Tranh, đầu tiên cắn xuống tạo thành một dấu răng, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ láp, rất nhanh liền cảm thấy ngực Tần Tranh phập phồng mãnh liệt.
…
Tiếng nước hòa với tiếng thét điên cuồng của Tần Triết hỗn độn vang lên trong phòng.
Tần Tranh hổn hển thở dốc, Tần Triết dần dần mất đi sức lực, ngoại trừ bật ra những tiếng ưm a rêи ɾỉ thì không còn nói được gì khác.
”Tiểu Triết… Anh thề… chúng ta… sẽ mãi mãi… bên nhau…” Tần Tranh thở gấp, gián đoạn nói. Anh chăm chú ôm lấy người cậu, làm phân thân cố định trong người cậu, sau đó gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.
Tần Triết bị dịch thể nóng bỏng phun vào trong người, theo bản năng hét to một tiếng, sau đó cũng giải phóng lần nữa. Cậu vô lực ngã vào trên người Tần Tranh, đầu óc trống rỗng.
Thấy dáng vẻ mất hồn của Tần Triết, Tần Tranh yêu thương hôn mái tóc ướt mồ hôi của cậu, nhẹ nhàng nói, ”Mệt lắm không.”
Tần Triết nghỉ ngơi một lát mới ngẩng đầu lên, lắc đầu, ”Không sao.” Cậu run rẩy nói, hai chân cậu ngay cả đứng lên cũng không có sức lực.
Tần Tranh ôm cậu, đem dương v*t vừa mềm xuống của anh rút ra, Tần Triết khẽ ư một tiếng, sau đó dịch thể màu trắng ấm áp liền chảy xuống bắp đùi cậu, chất lỏng trắng dính dấp đặc sệt, mang theo chút da^ʍ mỹ. Hai người toàn thân đầy mồ hôi, Tần Tranh bế Tần Triết lên, đi đến phòng tắm.
Tần Triết vẫn bộ dạng mất hồn, chỉ có hai tay nắm chặt lấy cánh tay Tần Tranh dường như sợ anh sẽ bỏ đi.
Tần Tranh vặn vòi phối nước ấm xong mới ôm Tần Triết đặt vào bồn tắm, cẩn thẩn tẩy rửa những vết tích trên người cậu. Mông cậu đỏ gay đỏ gắt, vừa tiếp xúc với nước ấm, cảm thấy nóng rát khó chịu.
Tần Triết hừ một tiếng, lúc này mới có chút phản ứng, nhịn không được trở người, lộ ra chiếc mông sưng đỏ và lối vào vẫn đang co rút, phun ra nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tần Tranh nuốt một miếng nước bọt, nhỏ giọng hỏi, ”Làm sao vậy?”
”Đau.” Tần Triết tội nghiệp nói.
”Là anh quá mạnh tay rồi.” Tần Tranh hối hận, cúi người xuống, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào sống lưng cậu, sau đó dịu dàng dùng nước cọ rửa cơ thể Tần Triết mãi cho đến khi Tần Triết suýt ngủ, anh mới ôm cậu về phòng ngủ.
”Được rồi ngủ đi.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói.
”Anh ơi, anh không trách em nữa?” Tần Triết nháy mắt mấy cái, dường như không ngờ Tần Tranh sẽ nhanh tha thứ cho cậu như vậy, tỏ ra lo lắng.
”Lần sau không được thế nữa.” Tần Tranh ngồi tựa ở đầu giường, cười cười chọt chọt đầu cậu, ”Rốt cuộc em nghĩ thế nào vậy, cứ thế quay mặt với lãnh đạo, không sợ người ngoại quốc kia bắt chẹt em sao.”
Tần Triết khịt mũi, ”Không đâu, hiện tại em đang tham gia vào hai ba dự án của công ty, cũng quen biết với một số người trong ngành, họ muốn lôi kéo em còn không được, sẽ không đuổi việc em đâu. Đám người đó suốt ngày quấn lấy em, hỏi anh rốt cuộc là người thế nào, em đương nhiên muốn kéo anh ra ngoài khoe khoang một chút.” Cậu vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Tần Tranh, cọ cọ giống như mèo nhỏ làm nũng.
”Anh có gì đáng được khoe khoang đâu.” Tần Tranh cười khổ nói.
”Sao lại không có! Anh đi hỏi họ mà xem, ai có thể tìm được một người đối xử tốt với em như anh. Anh, anh không biết, em chỉ muốn khoe khoang với họ, để họ ghen tị đến chết.” Tần Triết khẽ thở dài, giải thích với anh.
Trong cái giới này, thiếu nhiều nhất chính là thật tâm. Mặc dù do quan hệ với Tần Tranh nên Tần Triết chẳng bao giờ chen chân vào, nhưng mấy năm nay quen biết Trữ Xuyên và đồng nghiệp, Tần Triết nghe được lẫn chứng kiến nhiều hơn, cậu mỗi lần đều cảm thấy chính mình thật may mắn. Trong cảnh ngộ gặp được Tần Tranh, nhiều năm thăng trầm trôi đi, ít nhất Tần Tranh vẫn thật lòng đợi cậu, tình nghĩa như vậy, chẳng lẽ không đáng ghen tỵ ao ước sao?
Nhưng ý nghĩ này của cậu, cậu xấu hổ không dám nói với Tần Tranh, mỗi lần chỉ đề cập một chút, thảo nào Tần Tranh không hiểu được.
“Anh thật không hiểu nổi tâm tư rắc rối của em.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói, anh đứng lên, đi đến bên kia giường mà nằm xuống. Tần Triết lập tức tiếp cận đến, giống như bạch tuộc quấn lấy người anh.
”Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì, sau này chỉ cần anh cùng em bên nhau, em nhất định nghe lời anh hết.” Tần Triết xấu xa cười, dùng hai đùi kẹp chặt hai chân Tần Tranh. Tần Tranh mất tự nhiên di chuyển, vỗ nhẹ vào đầu v* cậu, ”Nhóc thối, đừng đùa với lửa nữa. Ngủ đi, ngày mai mua chút gì đó đi xin lỗi anh chàng ngoại quốc kia đi, dù sao chúng ta cũng là người động thủ đầu tiên.”
”A~~~” Tần Triết thảm thiết kêu một tiếng, không biết bởi vì mông còn đau nhức hay là bởi vì kiến nghị của Tần Tranh mà sầu não, bất đắc dĩ khẽ nói, ”Thật ra chẳng sao đâu mà.”
”Đó là lịch sự.” Tần Tranh khuyên nhủ, ”Được rồi, đêm nay trước tiên ngủ cho đủ giấc, ngày mai hãy bàn.”
”Anh ơi, sau này chúng ta lại chơi cái kia đi…” Tần Triết chui vào trong lòng Tần Tranh, thỏa mãn vì tay anh ôm eo cậu.
”Cái gì?”
”Chính là cái đó đó…” Cậu đỏ mặt, kéo tay Tần Tranh khẽ chạm vào đầu v* mình, khiến anh lập tức xấu hổ.
”Ừm… Sau đó hãy bàn… Đừng nói nữa, ngủ đi.”
Tần Triết khúc khích bật cười, nhắm mắt lại, cậu nghĩ, sau này mỗi tối, chỉ cần có cái ôm ấm áp của anh thì có xảy ra chuyện gì cậu cũng vui vẻ chịu đựng.
Hôm sau, Tần Triết mang
trà và trái cây được Tần Tranh đẩy ra cửa. Người đàn ông ngoại quốc kia làm việc ở Trung Quốc nhiều năm, kiếm được không ít gia sản, đang ở tại một khu dân cư xa hoa trong thành phố. Tần Triết xách đồ đi vào, Tần Tranh ở bên ngoài chờ cậu.
Khu chung cư cao hai mươi mấy tầng, Tần Tranh ngửa đầu nhìn lên một lúc, có chút ước ao lại khổ sở, nhưng không có vẻ mặt buồn bã của mấy ngày trước. Mặc dù Tần Triết không triệt để nói rõ nhưng anh dường như đã hiểu tâm tư của Tần Triết. Cảm giác xúc động và thương tiếc tràn ngập cơ thể, nhưng mà ít nhất nhận được sự khẳng định của Tần Triết khiến anh yên tâm hơn rất nhiều.
Tần Triết ở bên trong không lâu liền ra ngoài, không e dè nhào vào trong lòng anh. Tần Tranh hoảng hốt, vội vàng kiểm tra xung quanh, xác định không có người mới thở phào nhẹ nhõm, ”Đừng làm bậy, để người khác thấy không tốt.”
Đối phương bĩu môi đảo mắt, ”Anh, anh cũng quá cẩn thận rồi.” Cậu kéo tay Tần tranh đi ra ngoài, cũng không kể sau khi cậu tìm người đàn ông ngoại quốc thì có chuyện gì, Tần Tranh hơi lo lắng, ”Sếp em có giận không.”
”Không đâu, mặc dù anh ta có hơi tự kiêu, nhưng tính cách vẫn tốt, không nhỏ mọn đâu. Vừa rồi anh ta còn bảo nắm đấm của anh rất tuyệt.” Tần Triết cười ha ha, dường như không để tâm đến việc này. Tần Tranh thấy cậu như vậy, hẳn là không còn vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
”Anh ơi, anh có muốn học thêm cái gì không.” Tần Triết do dự một lúc, đột nhiên dè dặt hỏi.
”Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này.” Tần Tranh nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn cậu.
”Dù sao bây giờ anh đang thất nghiệp, không bằng đi nạp thêm chút kiến thức, học kế toán được không? Như vậy có thể tìm các loại công việc liên quan đến kế toán, cũng không quá mệt, thời gian đi làm còn tương đối cố định. Em sẽ trả tiền học phí, em biết anh vẫn luôn tiếc nuối, không thể học xong cấp ba, thừa dịp bây giờ có thời gian, học chút gì đó.” Tần Triết cúi đầu, nói rất nhanh, giống như đang chột dạ.
Tần Tranh giật mình, biết cậu muốn giúp anh đưa ra ý kiến, nhưng lại sợ anh tự ái. Anh mỉm cười, nhàn nhạt nói, ”Được, Tiểu Triết, cảm ơn em.”
Tần Triết ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt dịu dàng của Tần Tranh, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, ”Anh không cần cám ơn em, em phải là người cám ơn anh mới đúng, anh, cám ơn anh.” Cậu nói xong, đột nhiên vươn tay kéo tay Tần Tranh, ngay bên cạnh đường cái, nhẹ nhàng hôn môi anh. Tần Triết chậm rãi nhắm hai mắt, chăm chú hôn Tần Tranh, lông mi cậu khẽ run rẩy, cực kỳ làm cho người ta yêu thương.
Tần Tranh không giãy dụa, cứ thế ôm eo Tần Triết.
Lúc này, ánh mặt trời vừa phải, cây cối ven đường thưa thớt, xe cộ nườm nượp trên đường. Ở một góc khuất nho nhỏ có hai người yêu nhau, sinh hoạt bình thường nghiêm túc. Cuộc sống như vậy giống như một cốc nước ấm, có thể không quá cuồng nhiệt, thiếu thăng trầm lên xuống, nhưng là cuộc sống thích hợp nhất với họ, là hạnh phúc đơn giản nhất.
Hết