- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cốc Nước Ấm
- Chương 25
Cốc Nước Ấm
Chương 25
Thời gian trôi qua quá nhanh khiến Tần Triết cảm thấy mất mát, rõ ràng không làm chuyện gì cả vậy mà giờ phút biệt ly càng đến gần. Cậu ngủ suốt quãng đường đi, đến trạm xe bus thì bị Tần Tranh đánh thức, trong lòng thất vọng, cậu đã không tận dụng tốt hai giờ vừa rồi.
”Lãng phí một chút thời gian thì tiếc gì, buổi tối hôm nay phải nắm chắc cơ hội, ban đêm đột kích anh ta.” Trữ Xuyên nhắn tin cho Tần Triết.
”Ban đêm đột kích? Tớ không dám.”
”Xời, không dám làm thật hả, khẩu giao đi, đoạn phim tớ từng cho cậu mượn ấy, cậu cũng xem kỹ rồi còn gì, vậy mà còn không ve vãn nổi, cậu thật ngốc.”
”>//////<, cậu quá dâʍ đãиɠ rồi.” Tần Triết nằm ở trên giường, đỏ bừng mặt trả lời.
”Cẩn thận lần sau cậu về quê thì có chị dâu rồi đấy nhé. Đàn ông ấy mà, bị kí©h thí©ɧ thì không có gì là không cứng nổi. Cậu bảo thủ quá đấy.”
Tần Tranh ló đầu ra từ cửa phòng tắm của nhà nghỉ, ”Tiểu Triết, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, mệt mỏi cả ngày rồi, hôm nay nên đi ngủ sớm.”
”Dạ…” Tần Triết vội vàng ghìm điện thoại che trong lòng bàn tay, ”Anh ấy gọi tớ rồi, tắt máy đây, ngày mai báo cáo kết quả cho cậu.” Ngay sau đó cậu ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Buổi tối hôm ấy, mặc dù Tần Tranh thúc giục nhưng Tần Triết vẫn không chịu về ngủ ở ký túc xá. Ngày mai anh cậu ra ga tàu trở về, một buổi tối cuối cùng, dù thế nào cậu cũng muốn ở bên cạnh anh. Hai anh em vẫn nằm cùng nhau trên chiếc giường đơn, Tần Triết tham lam ngắm nhìn khuôn mặt của Tần Tranh, ánh mắt cậu nhấp nháy, cảm thấy có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
”Em nhìn anh như vậy, bảo anh làm sao ngủ được.” Tần Tranh đột nhiên mở mắt, có chút bất đắc dĩ nói với Tần Triết.
Khuôn mặt Tần Triết đột ngột đỏ lên, cậu không biết nói gì cho phải, chỉ mạnh miệng, ”Ai nhìn anh, em đang ngủ ngon đó nha, anh đừng tưởng bở.”
Tần Tranh bật
cười, xoa đầu Tần Triết, ”Hơn tháng nữa em được nghỉ phải không, anh chờ em về nhà ăn tết.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại khiến viền mắt Tần Triết đỏ lên, cậu nhỏ giọng ”ừm” một tiếng, đầu dúi vào cổ Tần Tranh, sầu muộn nói, ”Được rồi, ngủ thôi ngủ thôi.”
”Sao lại đột nhiên xấu hổ.” Tần Tranh chớp mắt mấy cái, có chút kinh ngạc nhìn Tần Triết.
Tần Triết im lặng, vành tai cậu đỏ rực, trong lòng bị dày vò, rốt cuộc cậu phải làm thế nào đây.
Một lát sau, Tần Triết do dự vươn tay xuống mò mẫm, nhưng suy nghĩ một chút cậu liền ngừng lại, nếu như Tần Tranh phản đối kịch liệt, đẩy cậu ra, cậu làm sao cùng Tần Tranh trải qua buổi tối dài đằng đẵng hôm nay đây? Tần Triết suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám thực hiện.
Có thể là do trong lòng vướng mắc nhiều sự băn khoăn, sáng sớm hôm sau Tần Triết dậy rất sớm, lúc đó Tần Tranh còn đang ngủ say, ngực anh phập phồng lên xuống đều đặn.
Tần Triết ngồi dậy, nhẹ nhàng cởϊ qυầи Tần Tranh ra, kéo qυầи ɭóŧ xuống, đem phân thân của Tần Tranh hoàn toàn giải phóng ra.
Tim Tần Triết đập thình thịch, cậu giống như đứa trẻ lần đầu tiên đi ăn trộm, dè dặt từng chút một vén chăn lên. Sáng sớm trời rất lạnh nhưng Tần Triết lại cảm thấy toàn thân bốc cháy. Cậu đưa mặt đến gần, hương vị của Tần Tranh xông vào mũi, cảm thấy máu trên cơ thể cậu dồn hết lên mặt.
Phân thân của Tần Tranh lúc này ủ rũ không có tinh thần, nằm khập khiễng giữa hai chân anh. Tần Triết đột nhiên cảm thấy vật nho nhỏ ấy thật đáng yêu, nhịn không được mà mỉm cười. Cậu vươn tay chọc vào phân thân của Tần Tranh, sau đó hôn lên nó. Trong khoảnh khắc ấy cậu không cảm thấy buồn nôn hay bị sỉ nhục, chỉ có cảm giác ấm áp tràn đầy. Mặc dù vào giây phút này Tần Tranh không hề phát giác, nhưng nhìn phân thân của người yêu dấu không hề phòng bị phơi bày ngay trước mắt mình, đột nhiên cậu cảm thấy hình như cậu và anh thân thiết hơn rất nhiều.
Tần Triết vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ phân thân của Tần Tranh, chỉ một lát sau nước bọt làm ướt đẫm toàn bộ vật thể mềm nhũn, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ.
Cậu nhớ lại cuộn phim trước đây từng xem, để lại từng dấu hôn trong bắp đùi Tần Tranh, chẳng mấy chốc, bên trong bắp đùi của anh nổi lên từng vệt đỏ kiều diễm như cánh hoa hồng, phân thân anh cũng thức giấc, trong làn gió lạnh run rẩy cương lên một nửa.
Tần Triết hôn chụt một tiếng lên vật nhỏ, cậu vừa ngoảnh lại thì phát hiện Tần Tranh bị động tác của cậu đánh thức, dường như còn chưa phản ứng được cậu đang làm gì, chỉ mờ mịt hỏi cậu, ”Tiểu Triết, sao em làm tụt chăn xuống rồi, sáng sớm trời lạnh, cẩn thận bị cảm.”
”Ừm.” Tần Triết chớp chớp mắt, kéo chăn trở lại, chỉ là cậu cũng luồn người vào, chui vào dưới hông Tần Tranh. Cậu ngậm lấy phân thân của anh, dùng đầu lưỡi ma sát qυყ đầυ và lỗ nhỏ trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ của anh.
”A…” Tần Tranh bật ra một tiếng rêи ɾỉ, kinh ngạc nhìn chăn hở ra một khoảng, anh thở hổn hển, ”Tiểu Triết… em đang làm gì?”
Tần Triết không trả lời, ở trong chăn tiếp tục hoạt động. Đem nửa phân thân của Tần Tranh tiến vào trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn của chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ rớm chảy ra của Tần Tranh. Tần Triết hoảng hốt phát hiện bản thân cậu không hề cảm thấy ghét bỏ, ngược lại cơ thể cậu càng nóng lên.
Dươиɠ ѵậŧ của Tần Tranh đã hoàn toàn thức tỉnh, căng cứng lên trong miệng Tần Triết, càng ngày càng to. Khuôn mặt Tần Triết nhăn thành bánh bao, cậu buồn phiền nhận ra phân thân của anh lớn hơn của cậu rất nhiều.
”Tần Triết… Em đi ra… cho anh… A…” Giọng nói của Tần Tranh từ bên ngoài chăn truyền đến, dường như có chút tức giận. Tuy nhiên, Tần Triết chẳng muốn suy nghĩ, cậu thờ ơ mặc kệ, liều mạng nhét dươиɠ ѵậŧ của anh vào miệng khiến nó gần như chạm đến cổ họng cậu.
Trữ Xuyên từng nói, lúc khẩu giao, nếu như có thể tiến sâu vào trong cổ họng, đối phương sẽ tột độ phấn khích. Cậu nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, dùng cuống họng ma sát dươиɠ ѵậŧ của Tần Tranh. Tần Tranh phản ứng rất mạnh mẽ, hông anh run rẩy kịch liệt, anh ưỡn thẳng lưng, khiến Tần Triết thoáng chốc bật ra một tiếng nôn khan.
Tần Triết khó chịu muốn chết, nước mắt đều sặc ra, thế nhưng cậu quật cường không giãy dụa, tiếp nhận động tác ưỡn eo theo bản năng của Tần Tranh. Cậu cảm thấy những ngón tay cách một lớp chăn của Tần Tranh siết chặt lấy vai cậu, không biết là muốn ngăn cản cậu hay muốn cậu tiếp tục.
Dựa vào những động tác trong cuốn phim, Tần Triết một lần nữa nắm thế chủ động, nhịp nhàng phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của Tần Tranh. Bộ lông giữa háng của anh làm mũi cậu có chút ngứa. Cậu vươn tay gãi mũi, thuận tiện vuốt ve hai quả bóng giữa hai chân anh. Phản ứng của Tần Tranh ngày càng mãnh liệt, hương vị cũng rất nồng nặc. Tần Triết nghĩ có lẽ anh sắp đến. Khoảnh khắc như vậy khiến cậu ít nhiều không chịu đựng nổi. Bây giờ cậu không cần chủ động, Tần Tranh theo bản năng cử động thắt lưng, ra vào trong miệng cậu. Miệng cậu bị ma sát đến tê dại, chỉ có thể kiên cường chống đỡ.
Một lát sau, cậu cảm thấy phần eo của Tần Tranh lắc dữ dội, tiếng thở dốc nghe càng rõ ràng, ngón tay siết lấy vai cậu tăng thêm sức lực làm cậu cảm thấy hơi đau. Tần Triết có chút không thể xoay sở, cậu thật sự không biết phải đối phó với tình huống này thế nào.
”A… Tiểu Triết…” Tần Tranh cảm thấy cao trào sắp đến, vội vàng đẩy Tần Triết ra xa. Ngay lập tức có một luồng điện xoẹt qua người, đợt Tần Tranh phục hồi tinh thần lại, anh thở hổn hển xốc chăn lên, phát hiện trên khuôn mặt hồng hồng của Tần Triết dính đầy chất dịch màu trắng.
Tần Triết dường như không biết làm sao thoát khỏi ánh mắt của Tần Tranh, cậu theo bản năng lau chất lỏng trên mặt mình một chút, sau đó đưa đến bên môi mà liếʍ, nhỏ giọng nói, ”Mặn.”
Tần Tranh đột nhiên không biết phải nói gì.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cốc Nước Ấm
- Chương 25