Một bạn nữa đứng đầu lên tiếng, chắc đây là chị đại rồi.
- À không phải, chắc bạn lầm người rồi!
Tôi đã co giò lên định chạy rồi nhưng không kịp, họ đã chặn xung quanh tôi.
- Đừng có xạo, hôm qua tao thấy mày hát trên kia rồi!
- Thế chắc bạn Cẩm An mấy bạn tìm không phải mình đâu. - Tôi vẫn chối, nhìn là biết đám người này chẳng có ý gì tốt đẹp rồi.
- Đừng có mà già mồm nữa, nghe tao hỏi đây. Mày có biết tụi tao là ai không?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, sao mà biết được chứ, mà dù có biết tôi vẫn sẽ nói là không.
- Đến tụi tao mà mày còn không biết ư? Hứ! Đúng là quê mùa. Thế tụi tao xin tự giới thiệu. Tụi tao là fan của Bình Nguyên, tao là nhóm trưởng.
Tôi há hốc mồm, cái fan club của tên đó á, cơ mà thế thì liên quan gì tới tôi.
- Mày là đứa ngồi cạnh Bình Nguyên trong lớp phải không? Tao cảnh cáo mày trước, đừng có mà tình ý gì với cậu ấy và mau chóng xin cô chuyển chỗ đi!
Mấy người này toàn nói đúng ý tôi, đúng là ý tưởng lớn gặp nhau. Tôi đang muốn chuyển đi đây còn không được, giờ có lí do này thì còn gì bằng.
- Tớ sẽ xin ngồi chỗ khác ngay lập tức, các cậu cứ yên tâm, tớ biết tớ không xứng với cậu ta nên sẽ không mơ tưởng hão huyền đâu, giờ cho tớ đi về nhé!
- Làm như những gì mày nói đấy, đừng để tao phải đυ.ng đến!
- Được, cứ chờ tin vui của tớ.
Tôi vui vẻ bỏ đi, thế này là có cớ để thoát khỏi cái tên đáng ghét đó rồi, đời còn gì vui hơn chứ. Tôi vừa đi vừa nhảy chân sáo, đến cửa lớp thì đi bình thường lại, giả như vừa gặp chuyện gì công kích tinh thần lắm, cơ mà chắc do tôi đang vui nên không làm vậy được, miệng vẫn cứ cười toe toét hết ra.
- Nãy giờ chắc cậu vui lại rồi ha? - Tôi mở lời khi thấy cái mặt hầm hầm của Bình Nguyên, cậu ta không trả lời câu nói của tôi mà chỉ lạnh lùng cất tiếng:
- Đã đủ ba lỗi, giờ cậu là osin của tôi.
Ủa? Cái gì mà ba lỗi? Cái gì mà osin? Tôi liền ngoác mồm lên cãi:
- Tôi đã làm gì đâu mà ba lỗi? Đừng tưởng nghĩ tôi ngu mà ăn gian nhá?
- Ăn gian? Tôi đã châm chước cho cậu nhiều lần rồi.
- Chứ tôi đã làm sai gì nữa đâu mà ba lỗi? Rõ ràng là cậu muốn trù dập tôi mà. Tôi không phục.
- Không phục à? Được thôi, thế tại sao cậu lại đi lâu như vậy?
- Thì tôi đi gặp Minh Trí, cậu cũng thấy rồi còn gì.
- Phải. Nhưng cậu ta đã về lớp từ rất lâu rồi.
- Thì tôi..
- Không nói được chứ gì, vì trốn học la cà nên mới không vào lớp, cộng thêm hàng tá lần cậu không làm bài tập, nói chuyện riêng, ăn vụng trong giờ học thì một tội thôi vẫn còn là quá ít.
Tôi á khẩu, nói được gì nữa. Vậy là tôi thua rồi, nhìn cái bộ mặt đắc ý của cậu ta mà tôi chỉ muốn băm cho nát thôi. Thế là tôi bắt đầu bước vào kỉ nguyên đen tối không lối thoát như chị Dậu rồi sao.
- Vừa đúng lúc mai là chủ nhật, tới nhà tôi dọn dẹp.
- Tôi không biết nhà cậu ở đâu hết.
- Đường A.
- Không biết đường A.
- Mỗi lần ăn nói với chủ như thế sẽ bị phát thêm một ngày công.
- Thì đường A biết bao nhiêu cái nhà, biết cái nào mà lần. - Tôi chống chế.
- Căn to nhất.
Trời đất ơi, biết là giàu rồi, có cần phải khoe mẽ vậy không, nghe thấy mà ghét.
- Bảy giờ là tôi phải thấy mặt cậu rồi đấy! - Cậu ta ra lệnh.
- Tám giờ đi. Tôi còn phải ngủ.
- Không ý kiến!
Tôi ức mà không dám nói, chưa gì đã lôi giọng bố đời ra rồi, làm sao mà tôi có thể chịu đựng một tháng đây.
Thế là sáng sớm hôm đó thay vì được nằm trên chiếc giường ấm áp, tận hưởng giấc ngủ nướng duy nhất trong tuần thì tôi phải lật đật đi tìm nhà của Bình Nguyên, chỗ đường A này toàn nhà lớn không, còn là nhà ngoài mặt tiền nữa chứ, đại gia hết chứ đùa. Tôi đi từng căn và dừng lại ở căn nhà nổi bật nhất, như một tòa lâu đài ấy, chắc hẳn không còn căn nào to như căn này đâu, thôi thì cứ bấm chuông thử xem, nếu không phải thì đi tìm tiếp. Tôi ấn chuông cửa nhưng gần mười phút rồi vẫn chưa thấy ai ra, chỉ nghe tiếng chó sủa, chắc không có ai ở nhà, hoặc tôi đi nhầm. Nghĩ thế nên tôi định đi thì bỗng có người mở cửa.
- Đợi lâu không?
- Tất nhiên. Người ta bấm chuông từ mười phút trước rồi mà giờ mới mở cửa? - Tôi chanh chua nói.
- Do sân rộng nên đi lâu.
Khϊếp, làm gì mà rộng đến nỗi đi ra tới cửa hết gần chục phút, viện cái lý do nghe vô lý quá.
- Chắc vậy. - Tôi trề môi, coi như không ý kiến.
- Vào đi!
- Đây! - Mồm nói chân bước, đi qua cánh cổng đó tôi mới thật sự kinh ngạc, nhà rộng thiệt đó, có cả hồ bơi, rồi nơi trồng cây, vườn hoa lung linh sắc màu luôn.
- Trời đất, rộng thiệt! - Tôi trầm trồ.
- Tất nhiên. - Bình Nguyên vênh mặt tự mãn.
- Mà bao nhiêu mét thế?
- Chẳng rõ, nhưng cũng hơn 50 mét ngang.
Ở cái đường trung tâm thành phố mà nhà rộng năm mươi mét thì là quá giàu đấy, đúng là bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, nhưng cái tính cái nết thì kì quá, ai mà dám lấy chứ.
- Sao đi mãi mà chưa tới vậy? - Tôi bắt đầu thấy mỏi chân, bỗng từ đằng xa một con Becgie chạy tới, mà hình như nó đang nhắm về phía tôi mà lao thì phải, thánh thần ơi, tôi sợ bị chó cắn lắm, thế là tôi co giò lên chạy. Nhưng con chó đó chạy rất nhanh, nó vồ lên người tôi khiến tôi ngã xuống:
- Áaaaa! Đừng cắn tao! - Tôi nhắm tịt mắt, tay thì che kín mặt, lỡ nó có cắn thì phải chừa cái mặt ra, cái mặt tiền mà.
- Max, đừng hù cô ta nữa, kẻo lại ngất ra đấy.
Nó vừa nghe thế thì liền để yên cho tôi, chạy về đằng trước Bình Nguyên, mặt vẫn dò xét tôi.
- Chó sao không nhốt lại đi, suýt thì nó cắn tôi rồi. - Tôi đứng dậy phủi phủi người, hậm hực nói.
- Yên tâm, nó không cắn mấy người vô dụng đâu.
- Mới sáng ngày đừng chọc tôi chửi đấy nhé!
- Nên nhớ vị trí mình ở đâu đấy.
Đúng rồi, tôi đang phải làm ôsin cho cậu ta, còn là ôsin không công nữa chứ.
- Đi vào mà làm việc đi, đừng có mà câu giờ nữa.
- Đang đi đây! Cứ phải hối. - Cái tên này đúng là khó ưa, về sau thật tội nghiệp cho cô gái hay chàng trai nào yêu phải cậu ta, chắc chắn là nghiệp tụ ba đời trả một lần mới xui như thế.
Bên ngoài đã rộng rồi mà bên trong còn oách hơn, riêng cái phòng khách thôi mà biết bao nhiêu là thứ đắt tiền, lấp la lấp lánh ánh kim cương.
- Đưa cái hàm lên đi, nước miếng mà rớt xuống là tôi bắt cậu dọn đấy.
Tôi lườm cậu ta muốn rách mắt, người đâu ăn nói vô duyên, lại còn ác độc nữa chứ, nghĩ sao mà đưa cho tôi một đống việc để làm thế này.
- Trừ việc giặt đồ và tỉa cây ngoài vườn ra, làm tất!