Chương 2

Tới tháng 9 năm nay Ngu Trích Tinh đã là sinh viên năm cuối. Một người trong số ba người bạn cùng phòng khác trong cùng ký túc xá đã chuyển đến ký túc xá dành cho hai người để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, và hai người còn lại thì về quê để thực tập. Ký túc xá trống không chẳng còn ai, sáng nay Ngu Trích Tinh cũng đã thu dọn hành lý xong xuôi.

Vì chỉ đi một quãng đường ngắn nên Ngu Trích Tinh đã đặt vé tàu cao tốc. Sau khi kiểm tra lần cuối, Ngu Trích Tinh kéo vali lên tàu cao tốc trở về quê hương Giang Thành.

Ngu Trích Tinh học chuyên ngành l*иg tiếng, lần này cô Mạnh đề nghị cô l*иg tiếng cho Dao Dao, nữ chính thứ hai trong bộ truyện tranh Trung Quốc "Vô dược". Phòng thu âm tình cờ lại ở Giang Thành, cô định nhân cơ hội lần này về nhà sống một thời gian, nhưng không ngờ lại đυ.ng phải chuyện Hạ Nam Phong gặp tai nạn.

Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, em trai cô là Hạ Nam Phong lấy họ theo họ cha và ra nước ngoài du học, giờ đây thằng nhóc ấy đang đứng trước nhu cầu trở về quê hương để dự thi tuyển sinh đại học. Cách đây nửa tháng thằng nhóc ấy đã chuyển về cùng trường cấp 3 của cô hồi đó, là trường trung học Bác Vọng, ai mà ngờ mới có một thời gian ngắn mà thằng em trời đánh này lại bắt đầu gây ra tai họa.

Bạn thân Minh Dao của cô gửi cho cô một tin nhắn Wechat: [Để tớ đoán xem hôm nay cậu đã thoát kiếp độc thân chưa nhỉ?]

[Tiểu thư Trích Tinh: Độc thân gì chứ? Đương nhiên là không có chuyện gì rồi.]

Việc ngồi trên tàu cao tốc cũng không có vấn đề gì lớn nên Ngu Trích Tinh có thể thoải mái gọi điện cho Minh Dao và phàn nàn với cô ấy về việc bị người ta cho leo cây trong suốt một tiếng đồng hồ.

Minh Dao chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, cô ấy bức xúc nói: "Gì mà bị cho leo cây? Rõ ràng tên kia đang xem cậu là lốp dự phòng thì có! Chẳng phải tên nhóc Trần Viêm đó ngày nào cũng xúng xính đi theo sau đuôi cậu sao? Hôm nay là ngày thất tịch đó."

Ngu Trích Tinh đã độc thân từ trong bụng mẹ đến nay nên cô cũng không quan tâm lắm đến những ngày lễ hội không hề liên quan đến mình, cô chợt nhớ đến Trần Viêm trước kia cũng từng cười nhạo chính mình vì chưa có bạn gái và vẫn còn là một cẩu độc thân trinh trắng. Cô nhanh chóng mở Khoảnh khắc của cậu ta lên, quả nhiên liền thấy hai giờ trước cậu ta vừa đăng một tấm hình trên Khoảnh khắc, còn kèm theo dòng chữ “Ngày đầu tiên đôi ta ở bên nhau!”.

Hình ảnh kèm theo cho thấy Trần Viêm đang ôm một cô gái xinh đẹp, cô gái đó còn đang cầm một bó hoa hồng đỏ trên tay, dưới phần bình luận cũng có vô số người bạn chung nhấn “thích” và để lại tin nhắn chúc phúc cho hai người bọn họ. Ngu Trích Tinh cũng có chút ấn tượng với cô gái này, hình như cô ấy cũng là một mỹ nhân có tiếng của khoa thanh nhạc.

Minh Dao ở đầu bên kia vẫn còn đang lảm nhảm và chửi bới: “Thằng nhóc này đúng là chẳng ra gì, nó tưởng mình là hoàng đế đang tuyển phi à? Nhưng mà… cũng dễ hiểu thôi, chúng ta bây giờ cũng sắp bước ra đường đời rồi, cứ mặc kệ để cho hai đứa trẻ con đó yêu đương với nhau đi.”

Ngu Trích Tinh thản nhiên mỉm cười, cô đặt ngón tay gầy gò trắng nõn lên màn hình điện thoại và thong dong nhấn like tấm hình của cặp đôi kia.

Sau khi rời khỏi ga tàu cao tốc, màn đêm bên ngoài cũng đang lặng lẽ buông xuống, Giang Thành hình như vừa mới mưa, hơi ẩm trên mặt đất đã xua tan cái nóng cuối hè, mang theo một loại cảm giác mát mẻ dễ chịu và yên tĩnh.

Ngu Trích Tinh lên taxi và nói với tài xế: "Bác tài, phiền bác đưa cháu đến Vọng Giang Thủy Ngạn."

Tài xế taxi nghe vậy chợt không khỏi nhìn Ngu Trích Tinh qua gương chiếu hậu, cô gái vừa lên xe mặc một chiếc váy hoa màu vàng ngỗng, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu sẫm hơi buông xuống trên chiếc cổ thon thả, cộng thêm chiếc vòng cổ hình ngôi sao chói lóa và ánh đèn neon thoáng qua ngoài cửa sổ ô tô chiếu ngang qua khuôn mặt cô càng khiến làn da của cô trở nên trắng sáng hơn.

Vọng Giang Thủy Ngạn là khu dân cư cao cấp nhất ở Giang Thành, cũng là khu nhà giàu có tiếng ở Giang Thành, những người có thể ở trong đó đều là những người cực kỳ giàu có hoặc vô cùng có địa vị, khó trách tài xế lại nhìn Ngu Trích Tinh với vẻ mặt như thế.

Tài xế nói: "Được."

Mẹ cô không có chuyện bên nặng bên khinh, bà ấy đều mua cho hai chị em mỗi người một căn nhà ở Giang Thành, tuy nhiên nhà của Hạ Nam Phong lại ở trung tâm thành phố, hiện giờ cậu ấy đang là học sinh cuối cấp của trường trung học Bác Vọng, mà trường này lại nằm gần với khu nhà Vọng Giang Thủy Ngạn của Ngu Trích Tinh nên nửa tháng trước em trai cô đã chuyển đến đây để đi học cho thuận tiện.

Gia đình bọn cô có quy định không cho phép bất cứ ai tiêu tiền hoang phí cho đến khi bọn họ chính thức tốt nghiệp cấp 3, ngay cả Ngu Trích Tinh có giỏi đến đâu cũng không được phép ngoại lệ. So với những bạn học khác thì cô cũng chỉ nhiều tiền hơn bọn họ một chút, chỉ đến khi học đại học tiền trong túi cô mới có thể dư dả thêm một ít.