Chương 13

Trợ lý đạo diễn đã gửi kịch bản lời thoại l*иg tiếng của nhân vật Dao Dao trong "Vô Dược" cách đây hai mươi phút và cô cũng đã in ra trước để luyện tập.

"Vô Dược" ban đầu là một bộ truyện tranh và đã có một lượng fan nhất định. Dao Dao là người yêu thời thơ ấu của nam chính, đồng thời cũng là vật cản giữa nam chính và nữ chính, tuy xinh đẹp nhưng.lại mang đậm phong cách trà xanh khiến ai cũng chán ghét nhân vật này

Dù chỉ là nữ chính thứ hai nhưng Ngu Trích Tinh rất vui khi mình có thể l*иg tiếng cho một bộ truyện tranh Trung Quốc sẽ được đưa lên màn ảnh rộng và tác phẩm l*иg tiếng của cô sẽ được công chiếu ở khắp các rạp chiếu phim trong tương lai.

Ước chừng nửa giờ sau, dì Trần gọi bọn họ ra ăn tối, Hạ Nam Phong đến giờ vẫn chưa thấy về nhà.

Tần Tranh ngồi ở đối diện cô, giữa hai người chỉ nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát đĩa.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông cửa leng keng, dì Trần lập tức bước tới, nhìn qua video giám sát cạnh cửa: "Cô Trích Tinh, ngoài cửa có một người đàn ông đang dẫn theo một đứa trẻ."

Ngu Trích Tinh ngừng ăn, ngước mắt nhìn Tần Tranh đối diện, có lẽ là cha mẹ của đứa trẻ nghịch ngợm hồi chiều đã tìm tới cửa.

Ngu Trích Tinh dùng khăn giấy lau miệng và ra hiệu cho dì Trần mở cửa.

Cô muốn xem một chút hai cha con bọn họ đến đây để xin lỗi hay là đến đây để hỏi tội.

Cửa vừa mở ra, Tần Thiên Hải dẫn theo đứa con trai đang khóc lóc ôm một giỏ trái cây bước vào trong. Nghe nói Tần Tranh cũng ở đây, hóa ra cậu ấy đến đây không phải tìm bọn họ ăn vạ mà là cậu ấy thực sự sống ở tầng trên cùng.

Khu dân cư Vọng Giang Thủy Ngạn là một khu dân cư nổi tiếng ở Giang Thành, mỗi căn hộ ở đây đều rất đắt tiền, đặc biệt là căn hộ trên tầng cao nhất là một căn hộ ghép lớn với diện tích khoảng 200 mét vuông, có thể sống trên đó phải nói là người cực kì có tiền.

Ông ta biết Tần Tranh đã được nhận vào trường trung học Bác Vọng, nhưng trong hai ba năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, cũng rất ít liên lạc với nhau, chiều nay Tần Tử Thần xảy ra mâu thuẫn với Tần Tranh, nghe nói Tần Tranh còn bị bó bột ở chân nên ông ta mới không thể tiếp tục giả vờ câm điếc được nữa.

Ngu Trích Tinh và Tần Tranh lần lượt bước tới, Ngu Trích Tinh lúc này đã thay sang quần áo ở nhà, chân đi đôi dép lông tinh tế, cô mỉm cười nhìn hai cha con và lên tiếng hỏi trước: “Ông mang con trai tới đây để xin lỗi à?”

Tuy giọng điệu cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng đã thể hiện rõ thái độ của cô.

Ngu Trích Tinh cụp mắt nhìn đôi giày thể thao được sắp xếp rất ngay ngắn dưới tủ giày, phần mũi giày đã được lau sạch sẽ nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật rằng đôi giày thể thao này đã cũ.

Tần Thiên Hải có vẻ xấu hổ, tên tiểu tử Tần Tử Thần nghịch ngợm kia lại càng khóc lớn hơn.

Tần Tranh nhăn mặt, trầm giọng lạnh lùng nói: "Cha."

Ngu Trích Tinh: "...???"

Ngu Trích Tinh đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người thanh niên bên cạnh, vừa rồi cậu ấy vừa gọi người đàn ông trung niên này là gì nhỉ? Cha à?

Cô muốn đứng ra bảo vệ người em trai lương thiện của mình nhưng hóa ra đối phương lại là cha của cậu ấy? Chẳng phải Hạ Nam Phong nói cậu ấy từ trại trẻ mồ côi ra sao? Vậy còn người cha này là sao vậy?

Tần Thiên Hải nhìn cái chân bó bột của Tần Tranh, không nhịn được hỏi: "Chân của con không sao chứ?"

Tần Tranh liền lắc đầu.

Tần Thiên Hải chỉ nói “Không có việc gì thì tốt”, sau đó ông ta đưa tay vỗ vào gáy đứa trẻ nghịch ngợm, tức giận mắng: “Còn đứng đó làm gì, mau xin lỗi anh trai con nhanh. Anh trai con đã làm sao gì sao? Chị gái này đã chọc giận gì con sao?"

Tần Tử Thần chắc chắn đã được dạy cho một bài học, thằng nhóc khóc lóc cúi đầu xin lỗi Ngu Trích Tinh và Tần Tranh.

Ngu Trích Tinh cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy thái độ của Tần Thiên Hải đối với hai đứa con trai của mình, mặc dù đang mắng mỏ đứa trẻ nghịch ngợm nhưng nhìn thái độ của ông ta hiển nhiên chỉ có cha ruột mới có thể làm được, nhưng vừa rồi đối mặt với Tần Tranh, ông ta lại giống như đang hàn thuyên với một người ngoài cuộc.

Tần Tranh giống như đã quen với chuyện này, cậu ấy bình tĩnh giải thích cậu ấy tạm thời sẽ ở chỗ này.

Tần Thiên Hải gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, sau khi do dự một hồi, cuối cùng ông ta cũng nói: "Tiểu Tranh, nhà chúng ta không lớn, chỉ có 70 đến 80 mét vuông, vợ chồng chúng ta một phòng, em trai con một phòng, con đang bị thương cũng không tiện ngủ trên ghế sofa, chưa kể mẹ con còn phải đi làm không thể chăm sóc cho con. Cũng may có cô gái này cho con ở nhờ cũng khá tốt, từ đây đến trường cũng rất thuận tiện."