Chương 11

Sau bốn giờ chiều, mặt trời dần khuất bóng, ánh nắng cũng đã bớt gay gắt hơn, Ngu Trích Tinh thu dọn quần áo, thậm chí còn xịt kem chống nắng trước khi ra ngoài, sau đó cô cầm ô đi về phía trường trung học Bác Vọng, trước khi vào trường còn cố ý dừng lại mua một bó hoa tươi trong cửa hàng bên cạnh trường rồi mới bước vào trường.

Trường trung học Bác Vọng không có lớp nghệ thuật chuyên dụng, hầu hết học sinh đều tập trung vào các môn văn hóa. Thầy Lưu cựu hiệu trưởng đang dạy kèm cho học sinh cuối cấp, trùng hợp thay, lần này ông ấy lại dạy lớp của Hạ Nam Phong và Tần Tranh.

Giáo viên chủ nhiệm lớp nhiệt tình động viên cô: “Trích Tinh, sao em không vào lớp kể cho các đàn em nghe câu chuyện của em để truyền động lực cho mấy đứa nhóc đó!”

Ngu Trích Tinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô vừa nghe cô ấy khen ngợi cô hết lời ở ngoài cửa, còn không ngừng tâng bốc cô trước mặt các đàn em khóa dưới, khen cô đến mức suýt bị trời đất thổi bay. Cô còn nhìn thấy Hạ Nam Phong ngồi cạnh Tần Tranh đang không ngừng ôm bụng cười toe toét.

Ngu Trích Tinh vẫn còn nhớ rằng cô từng là "người nào đó", "học sinh cá biệt", “tôi nghĩ các em cũng biết người đó là ai” trong miệng của thầy Lưu...

Cô ở lại trường tới tận khi gần tan học rồi mới rời đi.

Vì đang là kỳ nghỉ hè nên các học sinh cuối cấp cũng không cần phải học bù cho đến 10 giờ tối, sau 5 giờ chiều là học sinh đã có thể tan học.

Ngu Trích Tinh cũng lười để ý đến việc Hạ Nam Phong đã về nhà hay còn bị “giam” trong lớp, cô gửi cho dì Trần danh sách những món ăn tối nay mình muốn ăn, sau đó mua một cốc trà sữa trước cổng trường rồi chậm rãi đi bộ về nhà.

Ngay khi Ngu Trích Tinh vừa bước vào sảnh, cô liền nghe thấy một trận ồn ào, nhân viên quản lý tài sản đi ngang qua cô và chạy nhanh về phía thang máy.

Cô nhìn thấy một cậu bé khoảng mười tuổi đang đứng chặn cửa thang máy, hét vào mặt Tần Tranh: "Anh tới đây làm gì? Tôi không cho phép anh vào."

Cậu bé nhìn thấy người quản lý tài sản đến liền vội vàng hét lên: "Bác quản lý ơi, anh ta không phải người trong khu nhà này, làm sao anh ta có thể vào được đây cơ chứ? Bác mau chóng đuổi anh ta đi đi."

Vọng Giang Thủy Ngạn là một khu dân cư nổi tiếng ở đây, không chỉ gần trường trung học Bác Vọng trọng điểm của tỉnh mà xung quanh còn có một số trường tiểu học và trung học cơ sở với đội ngũ giáo viên có tiếng tăm, vậy nên trong khu này có không ít học sinh của trường trung học Bác Vọng cũng đang sinh sống ở đây.

Một số nhân viên quản lý tài sản nghi ngờ nhìn Tần Tranh, anh chàng này đẹp trai như vậy, nếu cậu ta thực sự là người trong khu này và còn đang bị thương ở chân, nhân viên quản lý khu dân cư này chắc chắn sẽ rất có ấn tượng với chàng trai này.

Một nhân viên quản lý nhìn Tần Tranh, lịch sự hỏi: "Anh bạn trẻ, cậu là cư dân ở đây hay là bạn của cư dân ở đây vậy?"

Tần Tranh mặt không biểu tình lắc đầu, chỉ đơn giản nói hai chữ: "Không phải."

Hai chữ này giống như giẫm lên chân cậu nhóc, cậu nhóc nghịch ngợm kia hiển nhiên đang cho rằng Tần Tranh tới đây tìm người gây họa.

"Anh sắp mười tám tuổi rồi, cha mẹ tôi không có nghĩa vụ phải cấp dưỡng cho anh nữa, đừng hòng mò đến nhà tôi! Anh thậm chí còn không có cơ hội ngủ trên ghế sofa nhà tôi! Anh không xứng!"

Vừa nói, đứa trẻ nghịch ngợm này dường như còn chưa hết giận, nó giẫm mạnh lên đôi giày thể thao màu trắng của Tần Tranh, phía trên giày của Tần Tranh đột nhiên xuất hiện một vết giày sáng màu, nó háo hức nói với nhân viên quản lý tòa nhà: “Chú, chính anh ta đã thừa nhận rằng anh ta không phải người của nơi này, chú mau nhanh chóng đuổi anh ta ra ngoài đi."

Ngu Trích Tinh bưng nửa cốc trà sữa đá, cau mày nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Tranh, rõ ràng là vừa bị một đứa trẻ nghịch ngợm giẫm lên giày nhưng sao không thấy cậu ấy có chút phản ứng nào nhỉ? Cậu ấy là người nhu nhược như vậy sao? Nếu đổi lại là Hạ Nam Phong, khẳng định thằng nhóc ấy chắc chắn sẽ tức giận.

Ban quản lý của Vọng Giang Thủy Ngạn quả thực có trách nhiệm, thấy Tần Tranh thừa nhận mình không phải cư dân của khu này và cũng không phải đến đây để gặp bạn bè, bọn họ đang định yêu cầu cậu ấy rời đi thì chợt nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên sàn.

Ngu Trích Tinh thản nhiên vừa đi vừa hút trà sữa, cô đi về phía mọi người, ngón tay làm nail tinh xảo ấn nhẹ vào nút thang máy, nghiễm nhiên ai nhìn vào cũng biết cô là cư dân của khu nào.

Ánh mắt Tần Tranh hỗn loạn, nhìn Ngu Trích Tinh từng bước một đi về phía cậu ấy, sau đó đứng ở bên cạnh cậu ấy, cảm giác giống như vừa có một tảng đá rớt xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cậu ấy vậy.

Thang máy xuống tới tầng một, Ngu Trích Tinh nhả ống hút ra, nhìn Tần Tranh, mỉm cười nói: “Về nhà thôi.”