Cha mẹ của đứa trẻ kia nhanh chóng đến trường, ban đầu họ vẫn chưa hiểu chuyện, kênh kiệu bước vào, muốn ngồi xuống ghế sô pha.
Khi đối diện với ánh mắt của Nhϊếp Tu Tề, đôi mắt của cặp cha mẹ mở to, lúc này mới nhận ra những người khác đều đang đứng.
Bọn họ hồ đồ rồi, Nhϊếp Tu Tề mỉm cười với họ, “Mời ngồi. Là con gái của các người đẩy con gái tôi, còn bắt con gái tôi xin lỗi?”
Bọn họ vừa định há mồm hét to thì một giáo viên kéo hai người bọn họ sang một bên, nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt hai người lập tức căng thẳng, sắc mặt thay đổi.
Khi nhìn về phía Nhϊếp Tu Tề một lần nữa, thái độ của cả hai đều tốt, liên tục nói: “Xin lỗi, chúng tôi thực sự xin lỗi, con gái nhà chúng tôi nên xin lỗi mới đúng…”
Đàm Trinh Tĩnh cũng được hai người xin lỗi, thái độ khác hẳn so với lần trước.
Ban đầu Đàm Trinh Tĩnh đứng ở ngoài quan sát, chờ cha mẹ kia đến xin lỗi, cô cũng chỉ mỉm cười, trong lòng cảm thấy phiền muộn, thật sự không kiên nhẫn nghe bọn họ nói nhiều.
Cô đứng lên, khom người nói với những người ở đây: “Cái kia, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, tôi đi ra ngoài trước, tôi còn tiết học.”
Cô gật đầu với hiệu trưởng và những người khác, cô không nhìn Nhϊếp Tu Tề mà đi thẳng ra ngoài.
Hai tuần không đến trường, có rất nhiều công việc đang chờ.
Cô đi vào phòng nghỉ lau sạch bụi bẩn trên bàn, lấy quần áo và giày của mình đi vào phòng tập múa.
Các giáo viên khác đang dạy học, lúc này phòng luyện tập không có người, cô đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Đàm Trinh Tĩnh vừa thay quần áo vừa suy nghĩ. Nghĩ đến uất ức của mình mấy ngày qua, dường như tất cả biến mất cùng một lúc. Đôi vợ chồng kia quỳ gối xin lỗi, trong lòng cô có chút nhẹ nhõm, nhưng sau đó là căng thẳng và sợ hãi.
Bọn họ bị Nhϊếp Tu Tề buộc phải xin lỗi cô, vì vậy chưa chắn họ thật sự cho rằng mình làm sai. Vậy còn mình thì sao? Chẳng phải mình cũng giống như bọn họ, bị cường quyền ép buộc, bị Nhϊếp Tu Tề ép phải làm chuyện anh ta muốn sao?
Lý do anh tìm đôi vợ chồng xui xẻo kia phần lớn là vì Kỳ Kỳ. Lần trước cô từ chối làʍ t̠ìиɦ với anh, không bị anh gây rối đã tốt lắm rồi. Sao có thể sinh ra cảm kích với anh?
Đàm Trinh Tĩnh không ngừng nhắc nhở bản thân.
Chờ đến khi cô ôm quần áo ra ngoài, có một bóng đàn ông đang đứng ở cửa.
Thân hình cao lớn che kín lối đi nhỏ hẹp, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược, không kiêng nể gì mà đánh giá cô.
Cô vừa mới thay bộ váy múa ba lê, rất vừa vặn, vải sa mỏng nhẹ nhàng ôm láy đường cong cơ thể, tôn lên vòng eo thon thả, cặp đùi săn chắc lộ ra hơn nửa, bị anh nhìn như vậy, Đàm Trinh Tĩnh chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, nhiệt độ cơ thể tăng thêm mấy độ.
Cô cắn môi, tránh né ánh mắt của anh, cô muốn vòng qua người anh để đi ra ngoài nhưng bị anh đẩy vào tường, càng ngày càng lui ra sau.
“Tránh ra!” Đàm Trinh Tĩnh trừng mắt với anh.
Nhϊếp Tu Tề cong môi, đi đến gần cô, nhìn cô sợ hãi vì hành động của mình, tâm trạng của anh rất tốt.
Anh ép cô vào giữa bức tường và cơ thể của anh. Đôi gò má ửng đỏ của cô chỉ cách anh trong tầm tay, Nhϊếp Tu Tề hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm từ cơ thể cô, thấp giọng nói, “Vừa giúp em xả giận, có phải cô Đàm nên cảm ơn tôi không?”
Đàm Trinh Tĩnh quay đầu sang một bên, cô không nhìn anh, cằm cô bị tay anh vặn lại, ép phải ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt của anh đen nhánh như mực, đối diện với cô. Dường như bị cô nhìn đến mức không chịu nổi nữa, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Thấy sắp chạm vào nhau, Đàm Trinh Tĩnh vội vàng vươn tay đẩy anh, nhặt quần áo bị rơi xuống đất, áp bàn tay lên l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, chỉ cảm thấy nóng đến kinh người.
“Tôi cũng cứu Kỳ Kỳ, huề nhau. Anh không có việc gì nữa thì mau đi đi, đừng làm loạn ở chỗ này!!” Đàm Trinh Tĩnh đẩy anh, giãy giụa ở trong lòng ngực anh.
Sức lực của phụ nữ yếu hơn đàn ông rất nhiều, Nhϊếp Tu Tề chỉ cần dùng một tay là có thể khống chế được cô, anh kéo cô vào trong lòng ngực, vững chắc áp sát với cô.
“Shh…”
Nhϊếp Tu Tề bị cô cọ đến mức phát hoả, vốn dĩ đói bụng đã lâu, muốn đến uống một hớp canh thì lại bị cô cọ, muốn làm một trận ở đây một lúc.
Anh híp mắt, cảnh cáo cô: “Đừng lộn xộn.”
Đàm Trinh Tĩnh vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của anh, cô bị anh ôm trong lòng ngực, đôi tay vùng vẫy, cố gắng hết sức tìm cách thoát khỏi khống chế của anh.
Lời hay không nghe, một hai muốn nếm đau khổ, đúng là phụ nữ.
Nhϊếp Tu Tề chậc một tiếng, ôm eo cô, xoay người cô lại, ôm cô từ phía sau. Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, siết chặt, tay còn lại vén váy của cô lên, từ phía dưới chui vào tất chân bó sát.
Anh đã cho Đàm Trinh Tĩnh cơ hội, không hề can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng cô cứ đυ.ng phải mình.
Điều này không trách anh được.
Đàm Trinh Tĩnh hoảng sợ, hai tay chống lên tường, cô không nhìn thấy động tác của người phía sau, tuy rằng không biết anh muốn làm gì nhưng cô gần như có thể đoán ra.
Cô cắn răng, vội vàng nói, “Anh dừng tay, nơi này có người tới bất cứ lúc nào, đừng làm loạn ở đây!”
Nhϊếp Tu Tề cười bên tai cô, giọng nói trầm thấp vang bên tai, hơi nóng hừng hực phả vào, “Tôi có thể hiểu ý của cô Đàm là muốn mời tôi ra chỗ khác làm loạn không?”
Sao anh có thể lưu manh như vậy cơ chứ! Đàm Trinh Tĩnh không dám nói nữa, sợ lại bị anh xuyên tạc.
Người đàn ông phía sau sột soạt vài tiếng, cô nghe thấy tiếng kéo khoá, một thứ cứng rắn áp vào mông cô.
Anh vỗ lên mông cô hai cái, “Kẹp chặt.”
Cô từng trải nghiệm qua thứ đồ kia của anh, vừa to vừa cứng, sau khi làm xong, qua vài ngày rồi mà tiểu huyệt vẫn còn đau. Đột nhiên bị anh chạm vào, sắc mặt của cô trắng bệch.
“Anh làm gì thế…” Đàm Trinh Tĩnh vặn vẹo hơn, mông run rẩy trốn về phía trước.
Nhϊếp Tu Tề không nói gì, bàn tay to của anh hướng lên trên chui vào qυầи ɭóŧ của cô, ngón tay thon dài ấn dọc theo miệng huyệt, cọ xát miệng huyệt vài cái, cánh môi âʍ ɦộ nhiều nước run rẩy dưới động tác của anh. Cảm giác không sai biệt lắm, ngón tay hướng vào trong, tìm được cái miệng nhỏ kia, ban đầu còn có chút gian nan, nhưng chọc nhẹ vài cái thì cắm vào rất thuận lợi.
Hai ngón tay cùng thọc vào rút ra, cơ thể Đàm Trinh Tĩnh run rẩy lợi hại, cô khóc nức nở, “Nhϊếp Tu Tề! Anh buông tôi ra…Buông ra! Anh rút tay ra, đừng… Hu hu…Ư! Đừng chạm vào nơi đó…Rút ra, rút ra!”