Khoảng thời gian sau khi ly hôn, Trương Sướиɠ đến tìm nhà họ Đàm nhiều lần, sắc mặt của cha mẹ Đàm đối với hắn không hề tốt, nhưng Trương Sướиɠ mặt dày xin lỗi bọn họ, nói biết minh sai, muốn tái hôn với Đàm Trinh Tĩnh.
Cha mẹ sợ tâm trạng của Đàm Trinh Tĩnh bị ảnh hưởng nên không nói với cô những việc này, trằn trọc nghe ngóng được nguyên nhân khiến thái độ của Trương Sướиɠ thay đổi nhanh như vậy.
Hóa ra khoảng thời gian trước Trương Sướиɠ gây ra một việc lớn trong đơn vị, gần như không thể hòa hợp với nơi làm việc được nữa.
Mẹ Đàm nói: “Không phải nó ngoại tinh với bạn học cũ của con sao? Sau khi mẹ hỏi thăm mới biết nó không chỉ nɠɵạı ŧìиɧ với một người mà còn nɠɵạı ŧìиɧ với một đồng nghiệp nữ khác! Họ Trần, tên là…”
Suy nghĩ một lúc, mẹ Đàm vỗ đầu, “Trần Tinh Tinh, đúng rồi, chính là cái tên này.”
Tuy rằng Đàm Trinh Tĩnh không còn quan tâm đến Trương Sướиɠ nữa nhưng cô vẫn ngạc nhiên khi nghe thấy tin tức này.
“Trương Sướиɠ nɠɵạı ŧìиɧ với cô đồng nghiệp nữ trong đơn vị kia liền bỏ rơi bạn học cũ của con. Đương nhiên người ta không vui nên đến đơn vị của Trương Sướиɠ làm ầm ĩ.”
Tiểu tam, tiểu tứ gặp nhau, cực kỳ náo nhiệt. Cũng may Đàm Trinh Tĩnh đã ly hôn, nếu không cũng sẽ rất xấu hổ.
Lúc trước nhiều người thân, bạn bè không biết vì sao Đàm Trinh Tĩnh ly hôn, còn hiện tại đã hiểu rõ.
Báo ứng của Trương Sướиɠ không chỉ có thế.
Sau khi mất mặt ở đơn vị, Trần Tinh Tinh nhanh chóng điều chuyển công tác, cắt đứt mọi liên hệ với hắn. Hắn tìm mọi cách để liên lạc lại với Trần Tinh Tinh, nhưng không có tin tức gì, bản thân cũng bị giáng chức.
Vinh quang năm xưa không còn, lãnh đạo không cho hắn sắc mặt tốt, địa vị trong mắt đồng nghiệp xuống dốc không phanh, thậm chí còn tệ hơn trước.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì. Người xui xẻo uống nước thường mắc kẽ răng, một ngày trên đường về nhà, hắn bị một đám người trói giữa thanh thiên bạch nhật, kéo đến một nơi hẻo lánh, mặc cho hắn cầu xin như thế nào cũng không có kết quả, cuối cùng mặt mũi bầm dập, gãy xương.
Cũng may đám người này để lại cho hắn một mạng, hắn tự bò dậy, đi bộ mấy chục km về nhà.
Đàm Trinh Tĩnh không ngừng thở dài, Trương Sướиɠ này cũng coi như tự làm tự chịu.
Nhưng nói đến nữ đồng nghiệp mà Trương Sướиɠ ngoại tinh kia, cô nhíu mày, không biết vì sao luôn cảm thấy quen thuộc. Trần Tinh Tinh…Họ Trần?
Cô hỏi thêm vài câu, “Thư ký họ Trần? Cô ấy được chuyển từ đâu đến ạ?”
Mẹ Đàm cũng không biết, nhưng nói có thể nhờ người quen tra hộ.
“Không cần đâu ạ, con chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Đàm Trinh Tĩnh lắc đầu.
Chắc chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Cùng lúc đó ở Bắc Kinh, đại viện, trong thư phòng.
Ông cụ Nhϊếp nổi giận, đập gậy xuống mặt đất, vang lên một âm thanh nặng nề, ngay sau đó ông cụ quát: “Con nhìn bản thân mình đi! Phái người điều tra người trong nhà, rốt cuộc con muốn làm gì?”
Đối diện với ông cụ là cháu trai đích tôn của ông.
Người luôn bình tĩnh và tự chủ trong mắt ông cụ Nhϊếp đang cụp mắt suy nghĩ điều gì đó, rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn ông nội, nói: “Có người trong nhà họ Nhϊếp nói gì đó với Trinh Tĩnh, con muốn tìm người này.”
Xem camera trong đại viện chỉ vì mục đích này.
Hành động hai ngày nay của anh rất khoa trương, căn bản không có ý định che giấu, đương nhiên khiến ông cụ khó chịu, nghe Nhϊếp Tu Tề nói như vậy thì càng thêm nổi giận: “Vì một người phụ nữ mà con coi trời bằng vung như vậy!”
Điều tra người trong nhà giống như điều tra kẻ thù, trong mắt anh còn người ông nội này hay không? Nếu không phải ông cụ vẫn còn sống, có thể trấn áp, sợ rằng Nhϊếp Tu Tề còn muốn phản cả trời.
Nhϊếp Tu Tề thả lỏng, bình tĩnh nói: “Ông nội, ông đã nói với con, phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, con không quên.”
Ông cụ Nhϊếp suýt chút nữa tức đến hộc máu, ông cụ không ngờ cháu trai minh lại là một kẻ si tinh đến vậy.”
“Thôi, con cháu có phúc tự hưởng.” Ông cụ Nhϊếp phất tay, “Nếu như con tra ra kết quả rồi cũng không cần phải nói cho ông biết, con tự xử lý đi, đừng đi quá xa là được.” Ông cụ cảnh cáo Nhϊếp Tu Tề.
Nhϊếp Tu Tề gật đầu, bước ra khỏi thư phòng.
Trợ lý gọi điện thoại đến, nói có tiến triển mới.
Nhϊếp Tu Tề lập tức đi ra ngoai gặp trợ lý.
Đàm Trinh Tĩnh nhân lúc anh không ở nhà đi về Lang Châu một minh, đương nhiên anh biết chuyện, hiện tại anh đang bận điều tra, tốt hơn hết là để cô về nhà nghỉ ngơi.
Ở Lang Châu mấy ngày, Đàm Trinh Tĩnh ăn cơm với cha mẹ, đi dạo phố, mua sắm, tham quan, cuộc sống hàng ngày rất phong phú, phiền muộn trong lòng dần tan biết.
Hôm đó là cuối tuần, cô đi mua sắm với mẹ Đàm.
Khi đến một cửa hàng quần áo nữ, mẹ Đàm thích một chiếc áo gió thanh lịch, cầm quần áo đi vào phòng thử đồ, Đàm Trinh Tĩnh đợi bà ở bên ngoài.
Khi đang lật cuốn tạp trí, cô nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
“Cái này được đấy, em thử xem?”
“Được rồi, màu sắc khá được…”
Một nam một nữ vừa nói chuyện vừa xem quần áo cách đó không xa, chú ý tới ánh mắt của Đàm Trinh Tĩnh, người phụ nữ nhìn về phía cô, nhận ra Đàm Trinh Tĩnh, sắc mặt lập tức thay đổi, kéo người đàn ông đi.
“Lưu Cầm!”
Đàm Trinh Tĩnh đứng lên gọi cô ta, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Lưu Cầm đi mua sắm với chồng, không ngờ lại gặp cô ở đây, sắc mặt cứng đờ chào hỏi: “Trinh Tĩnh, đã lâu không gặp.”
Chồng cô ấy ở đây, không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, Lưu Cầm chỉ có thể khách sào chào hỏi mấy câu.
Đàm Trinh Tĩnh cảm thấy sắc mặt của Lưu Cầm không đung, thử hỏi vài câu: “Không ngờ cô lại từ chức. Hiện tại cô đang làm gì?”
Cô không đề cập đến thì không sao, nhắc tới công việc, Lưu Cầm không kìm được oán hận, nổi giận nói: “Chồng cô có bản linh như vậy, đương nhiên tôi không có việc làm. Tôi không so được với cô, muốn đến đâu làm việc cũng được.”
“Chồng của tôi? Cô nói Trương Sướиɠ?”
Lưu Cầm trợn mắt, “Người chồng hiện tại của cô. Anh ta bảo hiệu trưởng sa thải tôi, chẳng nhẽ cô không biết?”
Đàm Trinh Tĩnh ngây người, “Tôi không biết…” Thảo nào Lưu Cầm lại đột ngột rời đi như vậy.
Nghĩ lại, đây đúng là phong cách và thủ đoạn của Nhϊếp Tu Tề.
“Cũng do tôi gieo gió giặt bão.” Lưu Cầm bảo chồng đi ra chỗ khác, thở dài, “Tôi không nên tham lam như vậy, xin lỗi cô nhé.”
Trên đường về nhà, Đàm Trinh Tĩnh không ngừng nghĩ về những cảnh trong quá khứ.
Cuộc nói chuyện với Lưu Cầm gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cô một lần nữa.
Nhϊếp Tu Tề, thực sự là một người sâu không thấy đáy.
Chuyện anh lừa cô, chỉ có chuyện này thôi sao?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy bất an.
Vừa bước chân vào nhà, cô như bị điện giật mà đột nhiên nhớ ra một chuyện, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác ngồi trên sô pha, suy nghĩ điều gì đó.
Mẹ Đàm lo lắng nắm tay cô, không biết con gái bị làm sao.
Một lúc sau, Đàm Trinh Tĩnh mới chuyển đôi mắt đờ đẫn nhìn về phí mẹ Đàm, khàn giọng nói: “Mẹ, mẹ hỏi thăm giúp con cái cô Trần Tinh Tinh kia chuyển từ đơn vị nào đến Cục Xây dựng và Nhà ở.”
Mẹ Đàm không dám coi thường, vội vàng nhờ người thân hỏi thăm.
Hai mươi phút sau, có cuộc gọi tới, mẹ Đàm nhanh chông nghe máy.
Sau khi cúp máy, mẹ Đàm quay đầu nói với cô: “Bọn họ nói do thị ủy chuyển đến. Trinh Tĩnh, có chuyện gì xảy ra vậy, nói cho mẹ biết, đừng khiến mẹ lo lắng.”
Thị ủy?
Đàm Trinh Tĩnh cười, xem ra cô đoán đúng, cô không tin có chuyện trùng hợp như vậy.