Chương 60

“Sao đột nhiên em lại nhắc đến cô ấy?”

Nhϊếp Tu Tề xoa lông mày, tìm kiếm những ký ức về vợ cũ, “Anh gặp cô ấy trong một buổi xem mắt, không có tình cảm cơ sở, sau đó cô ấy muốn ra nước ngoài tìm bạn trai cũ nên đề nghị ly hôn, không có gì để nói cả.”

Người trong lòng ngực anh vẫn bất động, không phản ứng.

Không thể chậm trễ được nữa, Nhϊếp Tu Tề gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, bảo bác sĩ lập tức mang thuốc tới.

Sau một giấc ngủ dài, ý thức của Đàm Trinh Tĩnh mơ hồ, cảm giác mình bị ai đó nâng dậy.

Người đàn ông cạy miệng đút thuốc cho cô, cô cố gắng nuốt viên thuốc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Cảm giác bị sốt không hề dễ chịu, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cô còn không ngừng mơ thấy ác mộng.

Cô ngủ một ngày môt đêm, đến tận chiều hôm sau mới cảm thấy khá hơn.

Khi cô tỉnh dậy, trong phòng ngủ không có ai, trên tủ cạnh giường ngủ có một cốc nước và một lọ thuốc.

Áo khoác của Nhϊếp Tu Tề đặt trên ghế, bên cạnh là máy tính của anh.

Anh thức cả đêm để chăm sóc cô, cô có ấn tượng.

Đàm Trinh Tĩnh đặt tay lên trán hồi tưởng lại, não rối bời một lúc mới phản ứng, dần dần lấy lại suy nghĩ.

Cô đứng dậy đi xuống giường, mặc áo khoác, đi dép lê, rồi đi thẳng đến tủ quần áo sát tường.

Đẩy cánh cửa tủ đóng kín, cô cúi đầu tìm kiếm.

Bên trong chủ yếu đựng ảnh chụp và giấy chứng nhận của Nhϊếp Tu Tề.

Cuối cùng, ở tận sâu bên trong, cô tìm thấy một khung ảnh.

Khung ảnh bị lộn ngược, khi lật lại, có rất nhiều gương mặt quen thuộc hiện tại trong tầm mắt.

Bức ảnh này là ảnh chụp tập thể nhà họ Nhϊếp, Nhϊếp Tu Tề đứng chúng với một người phụ nữ, khoảng cách rất gần. Vẻ mặt của anh bình tĩnh, còn người phụ nữ bên cạnh mỉm cười.

Đàm Trinh Tĩnh run rẩy giơ khung ảnh lên, nhìn nó thật kỹ.

Người phụ nữ trong bức ảnh thực sự có phần giống cô. Nhất là đôi mắt của hai người, đến cả Đàm Trinh Tĩnh cũng phải thừa nhận độ cong của đôi mắt khi họ cười rất giống nhau.

Cô vội vàng liếc nhìn, đặt khung ảnh xuống, nhét lại vào góc tủ, không dám nhìn lại.

Cô lảo đảo trở lại giường, trong lòng khổ sở, nằm xuống giường nhắm mắt lại, nhưng không tài nào ngủ nổi.

Cửa mở, người đàn ông bưng khay đi vào, đặt cháo trắng và đồ ăn kèm ở đầu giường.

Thấy cô đã tỉnh, Nhϊếp Tu Tề đỡ cô dậy, muốn bón cơm cho cô.

Thìa cháo được đưa đến bên miệng, cô nhíu mày đẩy tay anh ra, “Em tự làm.”

Tay cô yếu ớt, thiếu chút nữa làm đổ cháo, nhưng vẫn không cho anh bón, tự mình ăn hết bát cháo.

Nhϊếp Tu Tề nhìn cô ăn.

Cô vừa mới đặt bát xuống, anh liền nắm cổ tay của cô, ánh mắt sắc bén: “Rốt cuộc thì em bị làm sao vậy? Nói cho anh biết.”

Nếu nói ngày hôm qua còn cảm thấy cô đang mệt, nhưng phản ứng hôm nay của Đàm Trinh Tĩnh cũng đủ để thấy mọi chuyện không hề đơn giản.

Một cảm giác nguy hiểm ập đến.

Từ trước đến nay Nhϊếp Tu Tề luôn nhạy bén với nguy hiểm, nhất là khi đối mặt với Đàm Trinh Tĩnh, anh cần phải cân nhắc trước mọi khả năng để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình.

Đàm Trinh Tĩnh bị anh siết chặt tay, không thể rút ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen như mực, giống như một hố sâu.

“Em hỏi anh, anh có giấu em chuyện gì không?”

Lông mày của Nhϊếp Tu Tề giật giật, không trả lời ngay.

“Sao em lại hỏi như vậy? Có ai nói gì đó với em?” Trong lòng anh tràn ngập lửa giận, giống như một con quỷ được thả ra ngoài.

Âm thanh kỳ diệu vang vọng trong tâm trí.

Cô đã biết, cô thất vọng rồi, cô sẽ rời xa anh.

Là ai? Ai nói gì với cô mới khiến cô có biểu cảm như vậy? Khiến cô buồn bã như vậy?

Dù là ai thì cũng phải trả giá.

“Anh chỉ cần nói cho em biết anh giấu em chuyện gì thôi!” Cô nhìn anh chằm chằm, chờ anh nói rõ chân tướng.

Nhϊếp Tu Tề nở một nụ cười dịu dàng, bao bọc bàn tay của cô trong lòng bàn tay.

“Trinh Tĩnh, đừng suy nghĩ linh tinh, em đang bị bệnh. Dưỡng bệnh thật tốt, chúng ta sẽ về nhà.”

Anh mỉm cười đứng dậy, bưng khay đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Vừa đóng cửa lại, vẻ mặt anh lạnh lùng, sải bước đi xuống lầu.

Sự thay đổi của Đàm Trinh Tĩnh mới xảy ra ngày hôm qua, người nói lung tung chắc chắn ở chỗ này.

Anh phải đưa cô đi để kiểm tra.

Trong phòng, Đàm Trinh Tĩnh yếu ớt nằm xuống, ho khan vài tiếng, cơ thể suy yếu nhưng không ngăn được não suy nghĩ, hình ảnh trong quá khứ cứ hiện lên liên tục.

Phản ứng vừa rồi của Nhϊếp Tu Tề chắc chắn đã chứng minh anh đang chột dạ.

Sự dịu dàng và tình yêu của anh đều là giả!

Cô đau đớn cuộn tròn người lại, không ngăn được nước mắt chảy xuống, ướt đẫm cả gối.

Ở nhà họ Nhϊếp hai ngày, Đàm Trinh Tĩnh đã khỏi bệnh.

Mấy ngày nay, cô không ra khỏi phòng, ăn cơm đều do Nhϊếp Tu Tề đưa, chưa từng thấy người khác làm.

Khi cơ thể của cô tốt hơn, Nhϊếp Tu Tề lập tức đưa cô trở về nơi ở của hai người.

Cô muốn đi làm lại thì nhận được điện thoại của trưởng đoàn Nghệ thuật, bảo cô ở nhà tĩnh dưỡng cơ thể thật tốt, không cần phải vội đi làm.

Nhϊếp Tu Tề cũng khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Trong lòng Đàm Trinh Tĩnh sáng như gương, cười lạnh: Không cho cô đi ra ngoài? Rốt cuộc anh đang sợ cái gì?

Cô quay trở lại dáng vẻ trước kia, giống như không có chuyện gì xảy ra, rất nghe lời.

Nhϊếp Tu Tề thả lỏng cảnh giác.

Anh vừa đi ra ngoài, cô lập tức thu dọn đồ đạc, tự mua vé tàu cao tốc đi Lang Châu.

Nửa giờ sau về đến nhà.

Vừa vào cửa, cha mẹ hỏi han ân cần, Đàm Trinh Tĩnh cố nén nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, cô không muốn làm cha mẹ lo lắng.

Về đến nhà không lâu, Nhϊếp Tu Tề gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu với giọng điệu lo lắng.

“Em ở nhà cha mẹ.” Cô trả lời một cách lạnh lùng, “Không nói nữa, em đang ăn cơm với cha mẹ.”

Cúp điện thoại, cô ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

Cô về nhà không chỉ muốn thăm cha mẹ mà còn vì muốn tách khỏi anh một thời gian.

Cô vẫn chưa hình dung được con đường mình phải đi phía trước sẽ như thế nào.

Mẹ Đàm đi ra từ trong bếp, ngồi bên cạnh cô.

Hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau rất lâu.

Mẹ Đàm nhìn con gái, cảm thán: “Con và Tiểu Nhϊếp có thể thành đôi khiến cha mẹ rất bất ngờ, nó có đối xử tốt với con không?”

Trong lòng Đàm Trinh Tĩnh chua xót, cô không muốn mẹ lo lắng nên gật đầu.

Mẹ Đàm vỗ lên tay cô, “Vậy là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con chịu uất ức thôi. Trước đây gặp người không tốt...Thôi không nói nữa, hiện tại nó cũng gặp quả báo rồi. Cuộc sống của con sau này sẽ càng tốt hơn.”

Đàm Trinh Tĩnh hỏi theo bản năng: “Báo ứng gì? Trương Sướиɠ đã xảy ra chuyện gì ạ?”