Chương 8: Tranh cãi

Tối hôm đó, Đường Tung đi ngủ từ rất sớm.

Sau khi ngủ với Nguyên Minh Thanh, cả ngày đều thần bất thủ xá*, vốn dĩ muốn kiềm chế bản thân không được suy nghĩ lung tung, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên dáng vẻ thẹn thùng rêи ɾỉ của cô ở dưới thân anh.

(*) Thần bất thủ xá 神不守舍 : Linh hồn không ở trong phòng.

Bạn học còn trêu chọc anh, nói rằng Nguyên Nhật Minh vừa mới đi mà cả ngày nay anh đã buồn bã ỉu xìu, chắc là luyến tiếc người ta rồi.

Đường Tung hiếm khi thốt ra một câu thô tục: "Đ*t mẹ nó, cút."

Tóm lại, hiện tại đầu óc của anh có chút rối loạn.

Đến tối Nguyên Minh Thanh mới kết bạn WeChat với anh, thông báo rằng cô đã trở về ký túc xá, nói ngày mai đến trả lại quần áo cho anh, còn nói cám ơn học trưởng các kiểu.

Anh không trả lời. Cảm ơn hay gì đó thật sự là không có mặt mũi nào đón nhận.

Đường Tung cảm thấy rất áy náy, buổi sáng đúng là không nghĩ quá nhiều, phóng túng du͙© vọиɠ một hồi đã trực tiếp làm người ta, lúc này anh thật sự không muốn gặp lại cô gái này.

Bởi vì không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ lại phát sinh ra một số chuyện khiến người ta không thể hiểu được.

Đường Tung chọn không trả lời cô mà ném điện thoại sang một bên, chùm chăn qua đầu.., nhắm mắt lại khò khò đi ngủ.

Sáng hôm sau, anh đến lớp với đôi mắt thâm quầng như mắt con gấu trúc.

Tối hôm qua tại liên tục nghĩ về chuyện của Nguyên Minh Thanh làm Đường Tung mất ngủ. Hôm nay không chỉ suýt chút nữa đi học muộn mà còn trực tiếp ngủ gật ở trên lớp.

Anh cảm thấy bản thân thật sự rất hồ đồ.

Trong lúc đang xuất thần, dường như anh nhìn thấy Nguyên Minh Thanh ở trong lớp.

Lúc đầu còn nghĩ hẳn là không có chuyện kì lạ như vậy, chờ anh khôi phục lại tinh thần, dụi mắt nhìn kỹ hơn, xác định chính là người kia.

Chờ đến khi tan học, Đường Tung lập tức đi tới bắt lấy tay của Nguyên Minh Thanh, chất vấn: "Tại sao cô lại đến đây?"

Nguyên Minh Thanh nhất thời ngây ngẩn cả người. Không phải chứ, đeo khẩu trang mà anh ta vẫn nhận ra cô được.

Cô bỏ ra tay anh ra, xoa bóp da thịt bị nắm đau: "Sao tôi không thể đến chứ? Trường học do anh mở sao?"

Đường Tung lắc đầu: "Không phải."

"Vậy tại sao lại không được."

"Nhưng cô cũng không thể tùy tiện ra vào được." Đường Tung nghiêm mặt nói, "Cô không cần đi học sao? Cô rất rảnh rỗi sao?"

"Tôi học thay anh họ mà thôi."

"À, còn nữa." Nguyên Minh Thanh kéo dây xích của túi vải ra, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó ở bên trong: "Đây là áo khoác của anh, học trưởng."

". . . . ."

Đường Tung giật lấy hai cái áo khoác của anh, nắm lấy cổ áo giũ giũ, xoay người lập tức rời đi.

Ha? Đây là có ý gì, chê cô không giặt hay là giặt không được sạch? Hay là chê cơ thể cô không sạch sẽ?

"Này, tôi giúp anh giặt rồi!" Nguyên Minh Thanh đuổi theo anh, muốn tranh luận với anh: "Hơn nữa anh ngay cả một câu cám ơn cũng không có sao? Thật là không lịch sự gì hết."

Đường Tung liếc nhìn cô một cái: "Cô lịch sự, cô tùy tiện vào ký túc xá nam, cô thực sự rất lịch sự đấy."

Những lời này trực tiếp khiến Nguyên Minh Thanh tức giận, tranh cãi xem bản thân đúng hay sai?

Nguyên Minh Thanh: "Được, tôi đây đi theo anh, anh đi đâu thì tôi sẽ đi đấy."

Đường Tung: "Cô thích như thế nào thì cứ như thế đi."

Đường Tung không xem lời nói của cô là thật, trực tiếp cầm ba lô lên, định về ký túc xá ngủ trước.

Anh không tin cô gái này có thể công khai xông vào ký túc xá nam như vậy, cho dù là như vậy, thì cũng vẫn còn có quản lý ký túc xá, cô có muốn đi vào cũng không được.

Nhưng Nguyên Minh Thanh dường như là có thể đoán được tâm tư của anh, sâu kín nói: "Anh muốn quay về ký túc xá sao? Đừng tưởng rằng tôi không vào được, nếu tôi đã có thể hai lần vào được ký túc xá nam của các anh, tất nhiên là tôi tự có cách của mình."

". . ."

truyện được edit bởi team Griselda

Đường Tung nuốt nước bọt.

Bình tĩnh, bình tĩnh đi, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió chứ?

Anh không quan tâm đến cô, để mặc Nguyên Minh Thanh đi theo phía sau mình.