Chương 3

Editor: Bụt đáng yêu nhất

Đường Tung thuận lợi đưa cô ra cổng trường bên cạnh, không nói thêm mấy câu đã bỏ cô xuống vội vàng rời đi.

Rốt cuộc cũng có thể không giả vờ nữa.

Nguyên Nhật Minh nhẹ nhàng thở ra, cô không có giấy thông hành trường bên cạnh, chỉ có thể gọi điện thoại cho em họ thật của mình xuống.

Khi Nguyên Minh ngọc xuống đến cổng trường, chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác rộng thùng tình đang ngồi xổm ở bên đường, một chút cũng không thấy bóng dáng của anh họ cô ấy.

Cô đang chuẩn bị mắng tên anh họ của mình là lão tặc vô sỉ, lại nghe thấy một tiếng kêu “Minh Ngọc”.

Là cô gái mặc áo khoác rộng thùng thình kia.

“……” Nguyên Minh Ngọc đề cao cảnh giác, chậm rì rì mà tới gần cô gái còn lùn hơn cô ấy nửa cái đầu: “Sao vậy em gái nhỏ? Sao em lại biết chị tên gì?”

“Em gái cái đầu cô!” Cô gái bỗng chốc đứng lên, nhìn đôi mắt cô ấy chằm chằm: “Tôi là anh của cô, tôi là anh họ phong lưu tiêu sái lại phóng khoáng của cô đấy!”

Nguyên Minh Ngọc: “……”

Nguyên Minh Ngọc: “Bệnh tâm thần.”

“Thật sự!” Nguyên Nhật Minh túm chặt lấy tay của Nguyên Minh Ngọc, ngăn cản cô ấy bỏ đi: “Anh thật sự là Nguyên Nhật Minh, em nhìn không ra sao?”

“Cô có bệnh sao, anh họ tôi là nam!” Nguyên Minh Ngọc quay đầu lại giận trừng mắt gọi tên anh họ cô ấy: “Tôi cảnh cáo cô, nếu còn dây dưa như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Nguyên Minh Ngọc nhẹ nhàng ném tay cô gái ra, sai bước rời đi không hề quay đầu lại, cũng mặc kệ Nguyên Nhật Minh rít gào đến khàn cả giọng cỡ nào.

“Minh Ngọc!”

“Em đã quên sao! Em giấu dưới đáy giường 1 đống bài thi không đạt tiêu chuẩn! Dùng hộp sắt khóa lại, anh còn giúp em giả mạo dì kí tên cho!” Cô lại bổ sung nói: “Anh còn nhớ rõ hồi lớp 4 tiểu học em thi toán được 70 điểm, còn không dám về nhà!”

Nghe đến đó, Nguyên Minh Ngọc dừng bước.

Thấy có chút hiệu quả, cô tăng lớn âm lượng, hét lên với Nguyên Minh Ngọc: “…Lúc trước em mới vừa tiến đại học, lúc có người bạn trai đầu tiên, em còn nói cậu ta tiểu nhân, còn mắng, cắm vào tới một chút cảm giác cũng không có, em diễn thật sự thống khổ.”

“Chuyện này em còn nói chỉ nói cho anh nghe! Em còn dặn anh đừng nói ra……”

“Được rồi được rồi được rồi.” Nguyên Minh Ngọc tiến lên che miệng cô gái lại, kéo cô đến phía dưới bóng cây.

Nguyên Minh Ngọc: “Anh thật sự là…… Nguyên Nhật Minh?”

“Phải Phải.” Nguyên Nhật Minh gật đầu: “Cam đoan không giả.”

“Vậy anh sao lại… Biến thành bộ dạng này.” Nói rồi, tầm mắt Nguyên Minh Ngọc di chuyển xuống dưới, nhìn thấy cái gì không nên xem, chỉ vào ngực cô: “Anh còn rất cởi mở nha, vậy mà lại không mặc áo ngực.”

“Anh không có loại đồ vật này.” Nguyên Nhật Minh chỉ lo phản bác đối phương, hoàn toàn đã quên mất cái đó của mình đã bị ai nhìn.

“……” Nguyên Minh Ngọc nhìn chằm chằm mặt cô, sững sờ hồi lâu, tạm thời bỏ qua lý do tại sao anh họ lại biến thành dáng vẻ này như vậy, hẳn là rất khó trở lại trường học ban đầu.

“Như vậy đi.” Nguyên Minh Ngọc đưa ra cho cô kiến nghị: “Em có người bạn học, mẹ cô ấy cho thuê phòng trọ, một tháng không phải rất quý nhưng cũng có chút mắc, anh ở tạm trước đi.”

“Có thể.”

“Sau đó anh lại đi đổi thân…… Bình thường, ít nhất che lại sự kỳ lạ của anh.”