Chương 4: Nỗi ấm ức của cô dâu mới

Trì Miểu có một người bạn lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tên là Cố Phán. Là người ở nước ngoài, luôn gửi loại cà phê tốt nhất cho cô qua bưu điện.

Cô ấy đang học ở bên kia, không thể đến hôn lễ của cô được nhưng cô ấy vẫn tham dự hôn lễ qua livesteam, cũng là người duy nhất hiểu tâm trạng của Trì Miểu.

“Không phải chứ? Ngay cả động phòng mà anh ta cũng không làm? Có phải là “không được” hay không vậy?!”

“Làm sao tớ biết được chứ……” Trì Miểu chột dạ.

Hình như cô quên nói với Cố Phán là mình và Giang Hành đến bây giờ vẫn chưa hôn, thậm chí còn chưa có hành động thân mật nào khác.

Không đúng, vừa rồi trước khi đi anh còn ôm và hôn trán cô.

Đầu cô xuất hiện hình ảnh vừa rồi, nhớ lại cái ôm, cơ thể dường như còn cảm nhận được nhiệt độ có thể anh. Không biết vì sao mặt cô bắt đầu đỏ bừng, Trì Miểu thẹn thùng.

Tạo hình váy cưới cô mặc hôm nay còn chưa hỏi Giang Hành xem có đẹp hay không, càng không biết Giang Hành có cảm giác gì với cô. Nụ hôn vừa rồi cũng thật mơ hồ.

Trì Miểu trầm mặc, không biết mình có sai hay không.

Sau đó cô đã quên những lời Cố Phán nói tiếp theo, cô chỉ biết hôm nay mình rất mệt còn rất ấm ức, tắm xong cô cũng không sấy khô tóc, trực tiếp lên giường đi ngủ.

Giường rất lớn, lớn đến mức cô nằm ngang cũng không vấn đề gì.

Anh không có lựa chọn nào khác, nếu đã lựa ngành này thì anh bắt buộc phải làm. Người chịu ấm ức là Trì Miểu, nhưng đêm tân hôn anh đã được bên trên phê duyệt, có thể ở cùng cô gia tăng tình cảm vợ chồng.

Chỉ là chuyện này anh chưa kịp nói với Trì Miểu, dù sao đây là lần đầu tiên anh hẹn hò với một cô gái, căn bản không biết đã làm cô đau lòng.

Vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về thì đã là 3 giờ sáng. Giang Hành cởϊ áσ ra, đợi nhiệt độ cơ thể hạ xuống anh mới rón rén bò lên giường, anh sợ khí lạnh trên người sẽ làm cô tỉnh giấc.

Anh còn nhớ khi đông đến cô thường bị bệnh, trong lòng anh, Trì Miểu rất mỏng manh.

Lúc bò lên giường anh rất nhẹ nhàng, lúc này anh phát hiện cô mặc đồ gợi cảm nằm trên giường nhưng không đắp chăn.

Tóc còn hơi ướt, cầm điện thoại trong tay, màn hình thường xuyên lóe sáng, đều là tin nhắn của Cố Phán.

Anh biết Cố Phán là người chơi với cô rất thân và đối xử rất tốt với cô.

Sự ghen tuông cũng giảm bớt, anh cầm điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường rồi đi lấy một cái khăn sạch, dùng tư thế kỳ quái lau tóc giúp cô.

Anh lớn lên cao ráo, vì thường xuyên rèn luyện nên có cơ thể cường tráng, bây giờ lại ở một góc nhỏ lau tóc giúp cô.

Anh không dám mở đèn, sợ ánh sáng sẽ làm cô tỉnh giấc.

Cổ hơi đau, tay cũng bắt đầu đau.

Đặc biệt là khi Giang Hành ngẩng đầu lên, anh có thể nhìn thấy cần cổ và cảnh đẹp của Trì Miểu, nơi nào đó nhấp nhô, dây đeo vừa lúc che được nơi quan trọng ở giữa.

Chóp mũi có mùi hương thuộc về Trì Miểu, nhàn nhạt, có chút ngọt.

Anh nghi ngờ rằng đồ vật càng mê người có phải càng chết người hay không. Sau khi anh ngửi một lúc, mùi hương như thuốc độc khiến toàn thân anh nóng ran.

Du͙© vọиɠ dồn xuống phía dưới, cứng đến mức đầu anh đau nhức.

Bây giờ không phải lúc. Giang Hành tự cảnh báo trong lòng, Trì Miểu luôn ngây thơ, anh không thể làm đau cô, càng không thể làm cô sợ hãi.

Trong lòng anh nghĩ vậy nhưng tay vẫn nhanh hơn não. Chờ anh phản ứng thì tay anh đã đặt lên nơi tròn trịa của Trì Miểu. Chỉ cần hơi dùng sức là có thể bóp nát, thật mềm.

Giang Hành hít sâu một hơi, may mắn Trì Miểu là người tốt, sẽ không làm chuyện xấu.

“Nếu không thì anh sẽ không khống chế được mà làm chuyện đồϊ ҍạϊ .”

Anh vùi đầu vào vai cô, thấp giọng gọi.