Chương 10: Có thích không?

Giang Hành đã quên mất mình cởϊ qυầи lót Trì Miểu thế nào, khi tỉnh táo lại anh nhận ra mình đã tách hai chân cô ra, ngón tay xoa vào hộŧ ɭε của cô. Phía dưới chảy rất nhiều nước, ở đầu gối đều là mùi hương của cô. Tên của Trì Miểu có liên quan đến nước, phía dưới cũng có nước.

Thật đẹp.

Dây đeo của cô đã bị anh kéo tới xương quai xanh, bầu vυ" tròn trịa lộ ra, lắc lư ở trước mặt anh như thỏ trắng.

Trắng đến lóa mắt.

Bên cạnh Giang Hành đều là các ông già lớn tuổi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy làn da trắng nõn thế này. Đương nhiên, công việc của anh cũng gặp rất nhiều “người” tái nhợt, những “người” đó là thi thể nát bét, khiến anh có một thời gian dài không dám ăn thịt.

Bây giờ nhìn thấy Trì Miểu khiến anh nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Anh muốn ăn cô.

Anh muốn ăn vυ" cô, còn muốn để lại nhiều dấu vết trên người cô. Trắng như vậy, làn da mềm như vậy, anh thoáng nghĩ chỉ cần anh dùng sức thì có thể làm đau cô.

Vợ anh thật mềm mại.

Tay vẫn còn cọ xát cách một lớp qυầи ɭóŧ, anh xoa vòng tròn phía dưới thì chạm vào một chỗ nhô ra. Giang Hành không biết đó là gì, còn tưởng là thứ gì đó, anh dùng sức moi ra.

“Ưm……” Trì Miểu ở trong lòng anh nhịn không được mà rên thành tiếng, hai chân trắng nõn run rẩy, cơ thể căng chặt, cô dùng sức che miệng mình.

Sao cô có thể phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ vậy chứ?

Thật xấu hổ!

Đột miệng bị Giang Hành moi hộŧ ɭε, cô cũng chưa từng chạm vào chỗ kia nên chỗ đó vô cùng mẫn cảm. Phía dưới phun ra một chút nước, qυầи ɭóŧ cũng bị dính, chảy dọc theo hộŧ ɭε của cô.

“Thích không?” Giang Hành thấy cô phản ứng vậy, anh có thể cảm giác được phía dưới chảy rất nhiều nước, tiếng rên là biểu hiện của thích ư?

Trì Miểu: Thật là xấu!

Cô không dám thừa nhận mình bị cảm giác thoải mái này làm cho xấu hổ, che miệng mình lại, cô trừng mắt nhìn Giang Hành.

Sao trước kia cô không phát hiện anh hư vậy chứ, hỏi vậy cũng hỏi được sao? Cô không chỉ thích mà còn sướиɠ nữa! Thật là muốn chết mà.

Ngẩng đầu lên cũng không được, mà cúi đầu xuống nhìn hơi hèn, Trì Miểu quay đầu nhìn chỗ khác, cô đã xấu hổ đến mức không biết nên biểu đạt thế nào.

Kết hôn chớp nhoáng quả thật là một quyết định ngu ngốc nhất, gặp một người không hiểu phong tình, cái gì cũng hỏi hỏi. Cô thật sự mất mặt muốn chết.

Không nghe được câu trả lời, tay Giang Hành lại chạm vào hộŧ ɭε, dùng sức ấn xoa, lại nghe được tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của thỏ trắng trong lòng. Tiếng rên thật con mẹ nó đã, làm cho cả người anh thoải mái không ít. Tiếng rên như tiếp thêm động lực cho anh, biết được bước tiếp theo mình nên làm gì.

Bàn tay phía trên gạt tay đang che mặt của Trì Miểu ra, ngón giữa phía dưới lặng lẽ lẻn vào bên trong qυầи ɭóŧ của cô.

Trong nháy mắt anh hôn môi cô, ngón giữa cũng bắt đầu mân mê phía dưới.

Làm sao Trì Miểu có thể chịu nổi chứ? Lần đầu tiên cô bị thế này, cả người mềm nhũn không còn sức, tay đặt lên vai anh.

Huyệt thái dương của Giang Hành như muốn nổ tung, phía dưới cũng vậy.

Sao có thể chặt vậy chứ? Ngón tay giữa mới vào mà huyệt thịt đã ép chặt, chặt đến mức anh không thể nhúc nhích.

Thứ dưới háng anh còn thô hơn ngón tay gấp mấy lần, làm thế nào để đâm vào đây?

Càng nghĩ vậy, động tác tay càng nhanh.

Trì Miểu muốn kêu lên nhưng đầu lưỡi đã bị anh mυ"ŧ lấy, cô không thể tránh thoát, tứ chi cũng không nghe lời, ngay cả lúc này hai chân đã ôm lấy eo anh.

Đột nhiên ngón giữa chạm tới nơi mẫn cảm, trực tiếp làm cô sướиɠ đến run người.

“Ưm a……” Tiếng rêи ɾỉ vang lên, cuối cùng anh cũng buông Trì Miểu ra, cơ thể cô run rẩy không ngừng.

Cô chảy nước.

Anh chưa dùng thứ kia, chỉ với một ngón tay mà cô đã lêи đỉиɦ.

Thật xấu hổ….