Cô không thể không cảm thán, người thầy hiện tại của mình thật sự vô tư quá mức. Tất cả những biểu hiện bất thường của cô đều bị ông xem như di chứng của việc thất tình, không thèm hoài nghi dù chỉ một chút về việc học trò của mình đã không phải là người học trò lúc trước. Đến nỗi thất tình là gì? Cô đã học được từ phim thần tượng chiếu vào lúc 8 giờ mỗi tối.
Ai có thể ngờ được, thầy của cô đã lớn tuổi cỡ này, vậy mà vẫn thích xem… phim thần tượng cơ chứ!
Chẳng qua, như vậy cũng không có gì là không tốt, giúp cô giản lược rất nhiều chuyện phiền toái.
Trương Đông nghe vậy bèn nhìn lại những tờ tiền trong tay, Hoắc Dao này, không phải là buồn quá hoá ngu rồi?
Nếu không, tiền trong tay cậu ta rõ ràng là đủ, tại sao cô ấy lại nói là “không đủ”?
Hoắc Dao như đọc được suy nghĩ của cậu ta, rũ mắt nói tiếp, “Nhưng nếu muốn hoá giải vận rủi, vậy chút tiền này đương nhiên không đủ.”
Trương Đông nghe xong, giận đến bật cười.
Trách không được vừa nãy cậu ta châm chọc trào phúng thầy trò bọn họ đến cỡ nào cũng không thể khiến cô ấy mảy may dao động. Dựa theo tính cách trước kia của cô ấy, sợ là đã sớm nhảy dựng lên mắng chửi người khác rồi. Nhưng lúc này thế mà lại bình tĩnh mà ngồi đó, không chút phản ứng. Con người của cô ấy, cậu đi theo Cố Niên Cẩm từng ấy năm, xem như cũng hiểu biết mấy phần. Lòng tự trọng cực cao, không muốn nghe người khác nói họ nghèo, cũng không chịu nổi thái độ bố thí của người khác.
Trách không được, trách không được!
Hoá ra là chờ cậu ta ở đây!
Cô ấy đang trù ẻo cậu sẽ gặp xui xẻo?
Vậy thì cậu càng phải nghiêm túc nghe xem mình sẽ gặp chuyện xui rủi gì!
“Hả? Vậy cô nói thử xem tôi sẽ gặp chuyện xui rủi gì?” Giọng điệu Trương Đông không chút để ý.
Hoắc Dao cũng không bị giọng điệu của cậu ta ảnh hưởng, công tư phân minh, xử lý rõ ràng, “Cậu có tai họa vỡ đầu. Nhẹ thì tàn phế, nặng thì đi đời nhà ma.”
Người con trai trước mặt không đẹp nhưng cũng không xấu trai, mũi hơi to, là dáng mũi củ hành, vành tai nhỏ, có chút gây hoạ. Kết hợp với tướng mạo, có thể thấy là cậu ta có xuất thân không tệ, nhưng ý chí không kiên định, khó có thể làm nên sự nghiệp lớn. Nhưng lúc này, hai bên trán của cậu ta đều có vạch đen. Bên trái xuất hiện vạch đen, chứng tỏ phần đầu sẽ bị thương. Nhưng bên phải cũng có, hơn nữa vạch đen rất đậm, màu sắc hơi hơi ngả sang màu xanh đen, chứng tỏ đây là bị thương nặng đến mức vỡ đầu, nhẹ thì tàn phế, nặng thì đi đời nhà ma, Hoắc Dao không hề nói quá dù chỉ một chút. Dựa theo màu sắc này, hẳn là chuyện sẽ xảy ra trong ngày hôm nay.
Trương Đông nghe vậy, hơi hơi sững người, suýt chút nữa không đứng lên được.
Tục ngữ có câu, độc nhất phụ nhân tâm, những lời này quả thật không sai. cô ấy vừa mở miệng ra đã trù ẻo cậu không tàn phế thì cũng đi đời nhà ma, đây là thù oán lớn đến mức nào cơ chứ?
(* Độc nhất phụ nhân tâm: Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.)
Diêu thiên sư đứng bên cạnh nghe thấy vậy, cười thầm trong lòng, bộ râu không ngừng run rẩy. Ông không nhịn được mà lén giơ ngón tay cái về phía học trò của mình.
Trương Đông cười lạnh một tiếng, “Đúng không? Vậy cô nói thử xem nên hoá giải như thế nào?”
Hoắc Dao giơ một ngón tay ra.
“Có ý gì?” Trương Đông nhíu mày, không hiểu rõ ý của Hoắc Dao.
“Mười vạn.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Trương Đông nhịn không được mà bật cười không ngớt. cô ấy thiếu tiền đến mức phát điên rồi đúng không? Cậu ta trông giống thằng ngu lắm à? Dễ bị cô ấy lừa đến vậy?
“Cậu cảm thấy cái mạng của mình không đáng giá mười vạn à?” Hoắc Dao cũng không tức giận vì thái độ của cậu, thậm chí sắc mặt không chút thay đổi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như lúc đầu.
Xem bói cho người khác, nhìn trộm thiên cơ, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Bởi vậy, những người làm huyền học như bọn họ, nếu muốn thay người khác nhìn trộm thiên cơ thì hiển nhiên phải thu rất nhiều tiền hoặc nhận quà tặng cực kỳ quý báu làm tiền công. Nói cách khác là sẽ bị ảnh hưởng bởi nhân quả. Phần lớn tu sĩ huyền học có tu vi không cao đều không có kết cục tốt. Hoặc là cô độc cả đời, hoặc là thê ly tử tán, nguyên nhân cũng ở chỗ này. Ngoài ra, cho dù là ở kiếp trước, bởi vì người kia nên cô rất hiếm khi xem bói cho người khác. Nhưng kiếp này, Trương Đông là vị khách đầu tiên của cô, cái giá này đã là ưu đãi rất nhiều rồi.
Rốt cuộc, so sánh với mấy vạn hay mười mấy vạn lượng vàng, thì cái giá mười vạn nhân dân tệ thật sự không đáng kể.
Trương Đông hiển nhiên sẽ không thật sự tin vào lời nói của cô, chẳng qua cậu ta nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Hoắc Dao ngay bây giờ, trên người mặc bộ quần áo rẻ tiền chỉ trị giá mấy chục đồng, lại nghĩ đến chuyện cô vừa mới suýt chết, có lẽ cũng chưa có tiền mua đồ bồi bổ sức khỏe, không tránh khỏi động lòng trắc ẩn.