Hoắc Dao yên lặng ngồi ở phía sau, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua, im lặng không nói gì. Đường Tử An nhìn trong gương chiếu hậu thấy Hoắc Dao ngồi yên lặng, sườn mặt trắng nõn tinh xảo, lông mi cong dài, nhìn cô như vậy, mái tóc đen như mực buông xuống trước mặt, gương mặt trắng nõn như ngọc, giống như một bức tranh thủy mặc đen trắng, khiến người ta không khỏi ngoái đầu lại nhìn.
Cô chính là cô gái không thể chịu đựng được mà Ngũ ca đã nhắc đến sao?
Nhưng mà, nhìn như vậy cũng rất đẹp.
Cậu đã từng nghe đến tên cô, hôm nay cuối cùng cũng được người rồi. Chỉ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã nhìn thấy được sự chân thành và ôn hòa trong mắt của cô, khi cô cười tươi cũng rất đẹp, khiến người khác không khỏi mỉm cười theo cô.
Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái vừa mới hai mươi mà thôi.
Đường Tử An không khỏi nghĩ đến, Ngũ ca sao lại không khoan dung với một cô gái nhỏ như vậy? Tầm mắt của Ngũ ca cũng cao quá rồi.
Cảm giác lần đầu gặp mặt của Đường Tử An đối với Hoắc Dao rất tốt, đến nỗi cậu nhất thời từ bỏ những suy nghĩ trước đó. Lúc trước cậu kiên quyết đứng về phía Ngũ tẩu của mình, nhưng bây giờ cậu đã đứng về phía Hoắc Dao. Trước đó, cậu vẫn luôn hy vọng anh năm Cố Niên Cẩm có thể quay lại với bạn gái cũ, bởi vì mọi người đều biết, Cố Niên Cẩm để ý người con gái đó như thế nào.
Nhưng bây giờ, cậu không nghĩ như vậy.
Trước đây Ngũ tẩu ích kỷ bỏ lại Ngũ ca mà đi nước ngoài du học, mấy năm nay vẫn không trở về, cũng không chủ động liên lạc với Ngũ ca, vì sao Ngũ ca vẫn còn chờ đợi cô ấy? Cô gái họ Hoắc trước mặt này là một cô gái vừa xinh đẹp lại tốt bụng, quan trọng nhất là cô còn thích Ngũ ca, thích đến nỗi không quan tâm bất kỳ điều gì. Là người ngoài cuộc, cậu không khỏi cảm động.
Cậu quyết định phải giúp đỡ chị gái này một phen, bắt lấy Ngũ ca càng sớm càng tốt, làm Ngũ tẩu mới của cậu!
Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui rồi!
Hoắc Dao tất nhiên không biết những suy nghĩ vọng tưởng của Đường Tử An, cho dù có biết, cô cũng chỉ có thể tiếc nuối nói với cậu, cậu thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi.
Giao thông ở Đế Đô tắc nghẽn đến mức phải đến một tiếng rưỡi sau, bọn họ mới đến được “Trình Nam Nhất Phẩm” của Đường Tử An.
Ở trung tâm thành phố Đế Đô, giá nhà ở trong “Trình Nam Nhất Phẩm” là mười ba triệu một mét vuông, chỉ có căn hộ lớn, không cung cấp những căn hộ quy mô nhỏ.
Một căn hộ đơn sơ cũng có giá gần một trăm triệu nhân dân tệ, khiến giá nhà ở đây đạt mức cao ngất trời ở Trung Quốc, hoàn toàn chỉ dành cho những kẻ có tiền có quyền.
Dọc đường đi, Diêu thiên sư luôn mở to hai mắt, không ngừng nói chuyện, giọng điệu cực kỳ hâm mộ.
Sau khi vào nhà của Đường Tử An, em gái của cậu mang dép lê chạy ra ngoài, kêu một tiếng: “Anh.”. Nhìn thấy bên cạnh anh trai còn có Hoắc Dao và Diêu thiên sư, ban đầu cô bé tỏ ra có chút nhút nhát và thẹn thùng, sau khi cẩn thận trốn ở sau lưng anh trai, thỉnh thoảng thò cái đầu nhỏ ra ngoài quan sát bọn họ. Đôi mắt nhỏ của cô bé chớp liên tục, vô cùng đáng yêu.
Chỉ một lát sau, cô bé đã tự động đến gần Hoắc Dao.
Đường Tử An ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng, em gái cậu không thích người lạ, trong lòng có sự đề phòng rất lớn, hành động chủ động đến gần người lạ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như thế này, có thể nói là phá lệ, cậu ngạc nhiên hỏi: “Em gái… Em sao vậy?”
“Hơi thở trên người chị gái này, rất thoải mái.” Em gái Đường Tử An cẩn thận kéo vạt áo của Hoắc Dao, nhẹ giọng nói.