Hoắc Dao cong môi nói: “Xin chào.”
Đường Tử An ngồi xuống trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Tôi có một chuyện muốn cầu xin cô.”
Chàng trai trước mặt cô có vận mệnh phú quý, tài lộc không thiếu, cuộc sống êm ả, cô không nhìn thấy được cậu có điều gì muốn cầu xin cô, nhưng Hoắc Dao vẫn nói: “Tôi muốn nghe chi tiết.”
Đường Tử An lập tức nói mà không hề do dự, trôi chảy giống như nước được thông nguồn: “Là thế này, tôi có một người em gái ruột, năm nay mới tám tuổi, bát tự yếu, từ nhỏ đã dễ gặp phải ma quỷ. Thường ngày con bé rất nhát gan, buổi tối đi ngủ cũng không chịu tắt đèn, mỗi khi tắt đèn sẽ nói có ma quỷ đè lên giường của con bé, mỗi lần như vậy đều khóc lóc tỉnh dậy. Cứ như vậy mãi, tôi sợ con bé sẽ bị trầm cảm. Tôi muốn cầu xin cô giúp con bé sửa bát tự, để ma quỷ không đến gần con bé nữa.”
Hoắc Dao khẽ mỉm cười, không khỏi lắc đầu: “Sửa vận mệnh?”
Đường Tử An thở dài, mặc dù cậu không có nhiều hiểu biết về thuật sĩ, nhưng cậu cũng biết chuyện thay đổi vận mệnh của một con người không phải là chuyện dễ dàng, người lớn trong nhà đều không tin vào bói toán phong thủy, cho rằng em gái của cậu có bệnh tâm thần, mặc dù đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý nhưng chẳng hề có chút tác dụng gì. Hơn nữa, em gái của cậu cũng dần dần cảm thấy bản thân cô bé có bệnh, bắt đầu trở nên trầm mặc hơn từng ngày. Cậu nhìn thấy điều đó trong mắt mình và trong cả nỗi lo lắng ở trong lòng.
Từ nhỏ cậu đã cực kỳ hứng thú với những thứ như huyền học đoán mệnh linh tinh và bói toán, cho rằng em gái của cậu thật sự có thể nhìn thấy ma. Cậu không biết cô gái trước mặt có năng lực như thế nào, nhưng nghe xong chuyện của Trương Đông, cậu cũng muốn đánh cược một lần.
Dù sao cậu vẫn còn trẻ, thất bại là không thể tránh khỏi.
Đây chính là lý do vì sao hôm nay cậu đặc biệt tìm Trương Đông, để cậu ta dẫn cậu đến đây.
Đường Tử An giằng co một lúc rồi nói: “Tôi biết sửa đổi vận mệnh là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng nếu cô có biện pháp khác để giải quyết vấn đề nhìn thấy ma quỷ của em gái tôi thì vẫn được.”
Hoắc Dao cảm thấy người con trai trước mặt rất hợp duyên, đồng ý nói: “Việc này không cần thay đổi vận mệnh. Nếu thuận tiện, để tôi xem phong thủy nhà cậu, cùng với em gái của cậu, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ lại cách giải quyết.”
Đường Tử An nhìn thấy cô đồng ý, nở một nụ cười rạng rỡ: “Chọn ngày chi bằng trúng ngày, vậy thì hôm nay đi luôn đi.” Cậu nghĩ đến chuyện bố mẹ đều đã đi công tác, trong nhà ngoại trừ em gái thì chỉ có bảo mẫu, điều này giúp cậu tránh được rất nhiều rắc rối.
Diêu thiên sư và Hoắc Dao đều ngồi lên xe của Đường Tử An, nếu Trương Đông chỉ có tác dụng như một người dẫn đường, vậy bây giờ đã gặp được người muốn tìm rồi thì cậu ta cũng không còn tác dụng nữa. Nhưng bị bỏ rơi như vậy mà Trương Đông dường như không có điều gì bất mãn, lại còn mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Diêu thiên sư vừa lên xe thể thao đã liên tục ngạc nhiên, những tiếng kinh ngạc không ngừng vang lên, còn liên tục sờ soạng trong xe, những nơi mà ông chạm vào đều vô cùng thích thú, không có ý buông tay, đôi mắt ông sáng lên, dáng vẻ chưa từng nhìn thấy đồ của thành phố của ông, ngay cả một người mù cũng có thể nhìn thấy.
Tính tình của Đường An Tử rất tốt, không lên tiếng ngăn cản mọi loại hành động của Diêu thiên sư, mà thậm chí còn dùng giọng điệu ôn hòa để giới thiệu với ông về chiếc xe của mình. Ban đầu Hoắc Dao cũng cảm thấy khá mới lạ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi trên chiếc xe như vậy, nhìn thấy từng cử chỉ của Diêu thiên sư, trong lòng cô vừa cảm thấy buồn cười lại vừa chua xót.
Sự chênh lệch giữa giàu và nghèo, bất kể là ở trong thời đại nào, cũng đều tồn tại.