Nhìn khuôn mặt Lâm Chi Ngọc lạnh nhạt, đáy mắt Chu Nam Húc lại là một trận si mê. Khó trách Cung thiếu có tiếng hoa hoa công tử như vậy, cũng muốn nếm lần thứ hai. Đáng tiếc, Lâm Chi Ngọc lấy chết dọa dẫm, như thế nào cũng không muốn……
Chu Nam Húc nhớ tới Cung thiếu phân phó người đem cho mình cái nhân vật kia, đáy lòng một trận dị động. Đó là một tác phẩm kinh điển, ở trong ngành có thể coi là yêu cầu rất cao. Một người mới tốt nghiệp như hắn, có thể ở trong đó diễn vai một nam xứng, đã là vinh quang cực đại, có thể thấy được Cung thiếu đối một đêm kia có bao nhiêu vừa lòng……
Nghĩ, Chu Nam Húc đáy lòng có chút khó chịu. Nếu Lâm Chi Ngọc không yêu mình như vậy, nếu cô ấy không phải xinh đẹp như vậy, có phải hay không, hiện tại chính mình, sẽ không khổ sở như vậy.
Hắn ngồi dưới đất, bị Lâm Chi Ngọc đá đến ngực, có chút đau rầu rĩ. Hắn nhìn Lâm Chi Ngọc, nhìn đáy mắt Lâm Chi Ngọc không kiên nhẫn, cảm thấy tim mình bị đâm đến chảy máu ra rồi. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chi Ngọc sẽ lộ ra biểu tình lạnh nhạt như vậy với mình.
Đứng dậy, mặc tốt quần áo.
Chu Nam Húc đưa lưng về phía Lâm Chi Ngọc: “Anh biết em còn luẩn quẩn trong lòng. Chính là, anh muốn cho em biết, tuy rằng em…… Cùng Cung thiếu thân thiết qua. Anh cũng sẽ không ghét bỏ em. Giới giải trí còn không phải là như vậy sao, không phải Cung thiếu, cũng sẽ có những người khác. Anh không thèm để ý, cũng không có tư cách để ý. Chỉ có khi chúng ta đứng ở đỉnh cao, chúng ta mới có đủ tư cách để ý những việc này. Chính là, lúc ấy, chúng ta chỉ sợ cũng không có tâm tình để ý.”
Dừng một chút, Chu Nam Húc chuyển thân mình qua, nghiêm túc nói với Lâm Chi Ngọc: “Chi Ngọc, em không cần cố chấp. Giới giải trí chính là cái nơi dơ bẩn nhất, không ai có thể sạch sẽ. Anh không thèm để ý em không sạch sẽ, anh sẽ vẫn luôn ở bên em, chờ đến khi anh có năng che chở em cả đời, anh nhất định làm em chỉ thuộc về một mình anh.”
Lâm Chi Ngọc cảm thấy có điểm ghê tởm. Đời trước cô gặp qua quá nhiều người vô sỉ, nhưng người vô sỉ đúng lý hợp tình như vậy, lại là hiếm thấy. Đời trước, những cái nữ nhân đó cũng giống nam nhân thế giới này, hoa tâm lạm tình (1), nhưng không có một người nào lấy thân thể của những tên nam tử kiều kiều nhược nhược dùng để đổi lấy tiền đồ cho mình còn tỏ ra hợp tình hợp lí. Người như vậy, ngay từ phút đầu đã bị người khác xem thường.
“Vì cái gì ta phải đợi ngươi hả?” Lâm Chi Ngọc nở nụ cười, ánh mắt nhìn Chu Nam Húc tất cả đều là ác ý, “Nếu ta muốn, có rất nhiều nam nhân nguyện ý quỳ gối dưới chân ta, cầu ta rũ lòng thương. Vì cái gì, ta phải đợi một tên nam nhân vô sỉ, chờ một tên tiểu nhân ghê tởm dùng ta đổi tiền đồ?”
Nói xong, Lâm Chi Ngọc chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Nam Húc, nắm tiểu Chu Nam Húc ngoạn ý, tùy ý cười: “Hơn nữa, vẫn là cái ‘ tiểu ’ nam nhân.”
Chu Nam Húc cơ hồ không quen biết nữ nhân trước mắt.
Lâm Chi Ngọc cô là dáng người mảnh mai như vậy, cho dù nghe được một hai câu mang mang ý trêu ghẹo, đều có thể xấu hổ đến nửa ngày, cô tuyệt đối không thể làm ra như vậy…… Làm chuyện càn quấy.
“Ngươi là ai!” Chu Nam Húc có chút không thể tin tưởng nhìn Lâm Chi Ngọc, Lâm Chi Ngọc không có khả năng biến thành như vậy.
Lâm Chi Ngọc nhướng mày, cô không nghĩ tới Chu Nam Húc nhanh như vậy liền ý thức được mình cùng nguyên chủ bất đồng. Tuy rằng cô chưa từng che dấu, nhưng cô lại không có nghĩ tới, tiện nam nhân đến vậy mà cũng ý thức được cô dị thường. Chỉ là, Lâm Chi Ngọc không chuẩn bị nói cái gì mà mượn xác hoàn hồn hay xuyên qua gì đó, ở trong trí nhớ nguyên chủ, chuyện như vậy, là không phù hợp “Khoa học”, sẽ bị người ta gọi là kẻ điên.
“Ta?” Lâm Chi Ngọc cười khẽ một tiếng, mở cửa, làm động tác tiễn khách, “Lâm Chi Ngọc.”
Cho dù cô đang cười, Chu Nam Húc lại vẫn như cũ cảm giác được khí chất cao cao tại thượng và quý khí không thể giả từ trên người Lâm Chi Ngọc. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình tựa hồ đã mất đi cái gì đó, không thể tìm trở lại.
Lâm Chi Ngọc nhắm hai mắt, sửa sang lại ký ức thuộc về nguyên chủ trong đầu, không thể không cảm thán, nguyên lai có thế giới có thố ti (2) hoa nam nhân thì thế giới này cũng có thố ti hoa nữ nhân. Nguyên lai Lâm Chi Ngọc, chính là một người mãi mãi không thể thẳng lưng mà tồn tại.
Bị cha mẹ vứt bỏ, bị ông bà ghét bỏ, bị nam nhân trong thôn mắng là hồ ly tinh, bị nữ nhân trong thôn phỉ nhổ, ra thôn, lên đại học, cũng là nơi nhiều chịu xa lánh, Chu Nam Húc là ánh sáng sinh mệnh của cô ấy, cô chỉ biết gắt gao bắt lấy, sẽ không từ bỏ.
Lâm Chi Ngọc chưa bao giờ gặp qua nữ nhân sống uất ức như vậy. Đại nữ tử, sống phải đỉnh thiên lập địa, nói chuyện có thể nói năng khí phách, thân ở nghịch cảnh, cũng hẳn là không ngừng vươn lên, sống cho ra hình ra dạng. Cách làm của nguyên chủ, Lâm Chi Ngọc chướng mắt, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, đến cả chính bản thân mình mà cũng không tâm tư phản kháng, ai lại sẽ đi thay ngươi bất bình?
Nằm ở trên giường, Lâm Chi Ngọc nhìn quanh phòng một chút. Trong trí nhớ, ở đây là gọi khách sạn, mà nguyên chủ hiện tại là sinh viên đại học năm hai, không hề có tài sản, toàn dựa vào một ít đồng lương từ các nhân vật quần chúng mà sống.
Diễn viên……
Lâm Chi Ngọc nở nụ cười. Tuy rằng con hát địa vị thấp hèn, nhưng ở thế giới này diễn viên lại có bất đồng. Ở trong trí nhớ nguyên chủ, những nhân vật trên đỉnh giới giải trí, đều là hô mưa gọi gió, nói một không hai, nhất cử nhất động của bọn họ cũng có ảnh hưởng rất lớn tới cở sở quyết định của quần chúng. Nhưng nếu nói nam nữ diễn viên bên trong, ai là độc nhất vô nhị không thể không có, thì lại chẳng có ai cả. Mà Lâm Chi Ngọc muốn, chính là cái vị trí độc nhất vô nhị kia.
Lâm Chi Ngọc biết, huy hoàng của mình đã là sự tình đời trước. Nhưng nếu đời này cô không đi đến đỉnh núi, lấy tướng mạo hiện tại của cô, chuyện của nguyên chủ, chỉ sợ phát sinh thêm không ít lần nữa. Cho dù hiện tại nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, mỗi người bình đẳng, nhưng trên đời có nơi nào nhiều chuyện bình đẳng như vậy? Nữ hoàng bệ hạ chưa bao giờ tin những giả dối đó.
Đối với chuyện nam nữ kia, Lâm Chi Ngọc trước nay không để ý, nhưng, không đại biểu cô sẽ không thèm để ý bên giường của mình có khả năng tồn tại một nam nhân tướng mạo xấu xí, càng không đại biểu cô sẽ vui vẻ trở thành người yếu ớt trong mắt mọi người, bị nam nhân cưỡng bách. Cô tuyệt đối sẽ không cho phép. Vì vậy, cô yêu cầu quyền lên tiếng, yêu cầu bất luận kẻ nào đều không được ngăn cản quyền của cô.
Tay không lập nghiệp, ở bất luận thời điểm nào đều là cực kỳ gian nan. Đặc biệt là thời đại này, cô hoàn toàn không quen thuộc, cho dù là biết những thủ thuật trị quốc, cô cũng khó có thể thi triển. Lối tắt duy nhất, chính là đi làm diễn viên, chỉ sợ đó là
con đường có hiệu suất tối cao tiến tới mục đích.
Diễn viên? Lâm Chi Ngọc hơi hơi mỉm cười, mỗi người hoàng đế đều là diễn viên đủ tư cách nhất, tại hậu cung, trước mặt nam tử, cô là đế vương nhu tình nhất, ở trước mặt thần tử, cô là đế vương cơ trí nhất, ở trước mặt địch nhân, cô là nữ nhân tàn khốc nhất, một người ngàn mặt, tùy người đối diện, cô sẽ là người nào.
Hoàng đế, là người trên đời này có kỹ thuật diễn tốt nhất. Bởi vì, có đôi khi, đến chính bản thân họ cũng sẽ phân không rõ, chính mình đến tột cùng có mang theo mặt nạ hay không, lời nói ra, có phải xuất phát từ thật lòng hay không.
Diễn viên? Vậy cô chính là trời sinh.
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, Lâm Chi Ngọc nhặt di động vốn bị vứt trên mặt đất, nhìn cái công cụ kỳ diệu truyền âm này, đáy lòng càng thêm cảm khái thế giới này kỳ lạ. Nhưng đến cả địa vị nam nữ bị trao đổi, nữ hoàng đại nhân đều tiếp nhận rồi, việc nhỏ như vậy, cô cũng chỉ là kinh dị một chút mà thôi.
“Uy?” Ấn theo phương thức trả lời trong trí nhớ nguyên chủ, Lâm Chi Ngọc hướng di động nói.
“Lâm Chi Ngọc sao? Cô suy xét thế nào?” Giọng nữ đầu bên kia điện thoại có vẻ rất bình tĩnh, “Điều kiện Cung thiếu thực ưu việt, giao dịch công bằng, cô bán mình, Cung thiếu liền đem cô phủng thành một đường.” (3)
Lâm Chi Ngọc nhướng mày, đây là để cô ăn cơm mềm của nam nhân sao? Nếu là Cung thiếu lớn lên có “Hương vị nam nhân” một chút, nữ hoàng bệ hạ thật ra rất nguyện ý từ bỏ tiết tháo tiếp nhận rồi, nhưng cố tình Cung thiếu kia, tuy rằng khí chất không tồi, nhưng diện mạo lại thật sự không phải là vẻ đẹp mà Lâm Chi Ngọc hướng tới. Muốn ở trên nam nhân như vậy, đối Lâm Chi Ngọc tới nói, thật sự khó khăn có chút lớn a.
“Không cần, cám ơn.” Đáy lòng Lâm Chi Ngọc không thiếu tiếc nuối, nói với đầu bên kia.
Người ở bên kia tựa hồ đã sớm biết cái gọi là kiên trì của Lâm Chi Ngọc, đáy lòng tuy rằng khinh thường, lại cũng không biểu lộ chút nào. Chỉ là khẽ gật đầu, trả lời: “Vậy sao. Tôi hiểu được.”
Cúp điện thoại, người nọ mới lạnh lùng nở nụ cười. Làm kỹ nữ còn lập đền thờ cái gì? Cự tuyệt Cung thiếu, hoặc là chính là lạt mềm buộc chặt, hoặc là chính là thật sự không có mắt. Mặc kệ là cái nào, đều không có kết cục tốt là được. Lý Thanh An cô thấy nhiều những nữ nhân chơi lạt mềm buộc chặt với Cung thiếu, nhưng cuối cùng, một đám đều không đều là quỳ xuống cầu Cung thiếu, muốn hắn liếc mắt nhìn các mấy người cô ta một cái?
Lâm Chi Ngọc tuy rằng đẹp, nhưng hành vi của cô ta như vậy, chỉ sợ cũng sẽ không có khác gì những nữ nhân đó cả.
Bĩu môi, có chút tiếc nuối lại là một mỹ nhân bình hoa tóc dài đầu ngắn (người đẹp ko thông minh), Lý Thanh An gõ mở cửa phòng Cung thiếu, nhìn sườn mặt Cung thiếu như ngọc, hơi hơi ngây người, đáy lòng thầm mắng một câu họa thủy, lúc này mới cung cung kính kính đáp: “Cô ấy cự tuyệt.”
Đầu Cung Phái Duệ cũng không có nâng, nghe được lời này, động tác trên tay không ngừng: “Ân.”
Lý Thanh An nhìn biểu hiện Cung Phái Duệ, liền biết, Lâm Chi Ngọc chỉ sợ là vào sổ đen của Cung thiếu. Cung thiếu diện mạo anh tuấn, Cung gia lại là lão đại trong giới giải trí, hắn nghĩ muốn cái mỹ nhân dạng gì mà không có? Coi trọng một nữ nhân, đó chính là phúc của nữ nhân kia, cuộc đời của người nữ nhân đó rất nhanh sẽ hóa thành phượng. Chỉ có người cự tuyệt Cung thiếu, trăm triệu lần đó là người không có mắt mới dám cự tuyệt Cung thiếu.
Cung Phái Duệ chờ Lý Thanh An ra cửa, mới ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. Lâm Chi Ngọc sao……
Cung Phái Duệ có ba cái nguyên tắc, người ngoài vòng không chạm vào (người không ở trong showbiz), cầu yêu không chạm vào, không tự nguyện không chạm vào. Hắn làm việc bá đạo, nhưng bởi vì ba cái nguyên tắc này, nhiều năm qua như vậy, cùng những nữ nhân đó đều là hảo tụ hảo tán (4). Nhưng cố tình, gặp gỡ một người tên Lâm Chi Ngọc.
Khi nhìn thấy ảnh chụp Lâm Chi Ngọc, Cung Phái Duệ kinh diễm. Quen nhìn mỹ nhân giới giải trí, nhìn đến Lâm Chi Ngọc cũng không thể không thừa nhận, trên đời này lại có thể có loại mỹ nhân là có thể đẹp đến mức áp hoa thơm cỏ lạ. Cho nên lúc hắn nghe nói bạn trai Lâm Chi Ngọc vì cầu tiền đồ tốt đẹp, muốn đem cô ta bán cho mình, mặc dù có chút không khoẻ, nhưng vẫn như cũ đáp ứng giao dịch. Theo như nhu cầu, rất công bằng, hơn nữa, mỹ nhân chân chính có quyền lợi tùy hứng.
Đêm hôm đó, thực sảng.
Hắn trước sau vẫn nhớ rõ đôi mắt yêu mị của Lâm Chi Ngọc, thân mình phiếm hồng, cùng tiếng hô nho nhỏ khi phá vỡ một tầng mỏng manh kia.
Chính là ngày hôm sau nhìn đôi mắt Lâm Chi Ngọc mê mang, cùng nước mắt ràn rụa. Cung Phái Duệ rốt cuộc ý thức được không đúng, tối hôm qua cảm xúc diễm tình quá nồng, không có ý thức được dị thường, nhưng vừa tỉnh, thoáng bình tĩnh liền sẽ phát hiện, Lâm Chi Ngọc chỉ sợ không phải tự nguyện.
Nguyên tắc bị phá. Bị lừa gạt và phẫn nộ làm Cung thiếu cơ hồ muốn hạ lệnh huỷ hoại tiền đồ tên nam nhân kia. Nếu không phải Lâm Chi Ngọc đau khổ cầu xin, cuộc đời Chu Nam Húc chỉ sợ này không còn có ngày xuất đầu. Bất quá trải qua chuyện như vậy, Lâm Chi Ngọc ở đáy lòng Cung thiếu cũng để lại ấn tượng. Nữ nhân này, tựa hồ có chút ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức bị người ta bán, cũng chỉ khóc lóc thay người khác kiếm tiền.
Nhớ tới bộ dáng Lâm Chi Ngọc hoa lê dính hạt mưa (người đẹp khóc), Cung thiếu nhẹ nhàng thở dài. Thôi, nếu không muốn, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.
=============================
1.
hoa tâm lạm tình: phong lưu
2.
thố ti hoa: giống như cây tầm gửi, sống phụ thuộc vào 1 cái gì đó
3.
phủng thành một đường: nâng đỡ
4.
hảo tụ hảo tán: đến với nhau trong vui vẻ, chia tay trong tốt đẹp
======================
Để tại hạ giải thích 1 chút về nhân sinh quan của nữ hoàng nào
-
Trong thế giới của cô ấy, con gái mạnh mẽ, nam nhân yếu đuối, sống phụ thuộc vào nữ nhân
-
Thích nam nhân mềm mại, yếu ớt, nhẹ nhàng, muốn cùng người này sống tới hết đời
-
Ghét cái nam nữ bình đẳng như đã được giải trong chuyện
- Phong lưu với cả nam lẫn nữ.