Chương 25

"Cậu vừa mới truyền dịch xong, nên nghỉ ngơi cho tốt." Hoắc Huyền bế Lê Đậu Đậu đang nằm trên đùi mình lên, thuận tay đặt lên vai cõng, rồi đi theo sau Lê Vô vào bếp.

Lê Vô lấy ra hai quả cà chua từ túi đồ: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ khiến anh phải gáy vì tài nấu nướng của em."

Hoắc Huyền tối sầm mặt: "... Là hét lên chứ?"

Lê Vô lơ đãng vẫy tay: "Gì cũng được."

Hoắc Huyền: "..."

Hoắc Huyền muốn giúp đỡ, nhưng sau khi bị Lê Vô từ chối nghiêm khắc nhiều lần, hắn đành phải quay lại ngồi xuống ghế sofa.

Ngay cả khi đang chơi thảm nút bấm với Lê Đậu Đậu, hắn vẫn thỉnh thoảng ngoái đầu lại, lo lắng nhìn về phía nhà bếp.

Tiểu điện hạ đã được hưởng phúc nhiều năm như vậy, làm sao có thể biết nấu ăn được.

Không làm nổ tung nhà bếp là hắn đã phải tạ ơn trời đất rồi.

Hai mươi phút sau, ngay khi nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ nhà bếp, Hoắc Huyền vừa bật dậy khỏi ghế sofa, vừa không khỏi cảm thán về sự trắc trở của số phận, cũng như sức mạnh của lời nói thành hiện thực.

Hắn vừa đưa tay định đẩy cửa nhà bếp, không ngờ ngay lập tức, cửa bếp được Lê Vô mở từ bên trong, bình tĩnh nhìn Hoắc Huyền đang đứng trước cửa:

"Không sao đâu, em đã nấu xong canh rồi."

"Vậy... tiếng động vừa rồi là gì?" Hoắc Huyền đầy vẻ nghi hoặc.

Nghe vậy, Lê Vô quay đầu nhìn lại nhà bếp, nhẹ nhàng nói: "Ồ, nắp nồi nổ tung."

Hoắc Huyền: "??!"

Sau khi xác nhận trên tay Lê Vô không có vết thương, Hoắc Huyền nhận lấy bát canh, đặt lên bàn ăn.

Lê Vô thích uống canh, nên hôm nay cũng theo công thức tìm được trên mạng, nấu cho Hoắc Huyền một bát canh.

Nhưng cho đến khi đã bưng bát canh lên bàn ăn, Hoắc Huyền vẫn chưa động đũa.

... Có gì đó không ổn. Lê Vô nghĩ thầm.

"Hoắc Huyền, anh đang lén lút làm gì vậy?"

Tuy chưa kịp tiếp nhận toàn bộ kiến thức của thế giới này, nhưng phản ứng và khả năng cảm nhận của Lê Vô vẫn rất nhạy bén, chỉ cần liếc mắt đã phát hiện ra điều bất thường của Hoắc Huyền.

Trong lúc hoảng hốt, Hoắc Huyền lén đặt tay dưới bàn nghịch điện thoại quên khóa màn hình, bị Lê Vô đi đến bên cạnh nhìn thấy ngay dòng chữ trong ô tìm kiếm trên màn hình, cùng với lịch sử tìm kiếm bên dưới —

【Làm thế nào để lịch sự từ chối ý định nấu ăn cho mình của đối phương】

【Canh cà chua trứng màu đen, uống có bị ngộ độc không】

【Nếu vô tình nuốt phải mảnh sứ trong canh có chết không】

【Thời gian vàng cấp cứu sau khi ngộ độc là bao lâu】

"Lợn rừng không ăn được cám mịn." Lê Vô tức giận ôm bát canh của mình, ngồi xuống góc bàn xa nhất với Hoắc Huyền.

Hoắc Huyền: "..."

May mắn thay, trong quá trình mua bếp từ, Hoắc Huyền còn mua một số thực phẩm ăn liền rất tiện lợi.

Bát canh cà chua trứng đen sì trên bàn này thuộc loại chỉ có thể uống một lần trong đời, Hoắc Huyền không dám tùy tiện đặt mạng sống của mình và Lê Vô vào đó.

Lê Vô hài lòng đến mức không thể tả với lẩu tự sôi mà Hoắc Huyền mua, dù bị cay đến mức đầu mũi rịn mồ hôi cũng không chịu buông đũa, nhất quyết phải ăn hết cả bát lẩu mới thôi.

Hai người ăn no uống đủ, vừa đặt đũa xuống, Lê Đậu Đậu cũng đã thưởng thức xong thức ăn và đồ ăn vặt của mình, kiêu ngạo vểnh đuôi lên, đi dạo một vòng trước mặt Lê Vô và Hoắc Huyền.

Thảm nút bấm nằm ngay cạnh bàn ăn, Lê Đậu Đậu đi đến bên cạnh một nút màu đỏ, đưa bàn chân nhỏ ra ấn một cái.

"Sủa hai tiếng~ Sủa hai tiếng~"

Sau khi ấn nút xong, Lê Đậu Đậu dùng đuôi móc vào ngón tay của Hoắc Huyền, như thể đang ra hiệu gì đó.

"A Vô, nó đang gọi anh phải không?" Hoắc Huyền ngạc nhiên liếc nhìn Lê Đậu Đậu, rồi quay sang nhìn Lê Vô, chờ cậu giải thích hành động của Lê Đậu Đậu.

Lê Vô cũng không chắc Lê Đậu Đậu muốn làm gì, nên chỉ có thể cùng Hoắc Huyền quan sát hành động tiếp theo của Lê Đậu Đậu.

"Sủa hai tiếng~ Sủa hai tiếng~" Lê Đậu Đậu kiên trì ấn nút đỏ đó.

Lê Vô thấy chú mèo nhỏ kiên trì như vậy, không nhịn được khuyên Hoắc Huyền: "Hay là anh nghe lời nó đi, sủa hai tiếng, xem nó muốn làm gì tiếp theo?"

Hoắc Huyền đối với Lê Vô luôn là có cầu tất ứng.

Hơn nữa hắn cũng rất muốn biết Lê Đậu Đậu rốt cuộc muốn làm gì.

Vì vậy, sau khi do dự trăm bề, Hoắc Huyền cuối cùng vẫn phải nén xấu hổ, bị sự tò mò thúc đẩy, bi tráng mở miệng: "Gâu."

Lê Đậu Đậu hài lòng nghiêng đầu, rồi lại đặt bàn chân nhỏ lên một nút màu xanh lá —

"Chó ngoan~ Chó ngoan~"

Hoắc Huyền: "..."

Lê Vô: "..."

Mèo vằn đều là đồ thần kinh.