Chương 12

Nhưng, quán của nguyên chủ bị ảnh hưởng bởi vị thế mặt bằng, tay nghề cũng không được tốt lắm, món mì phở bình dân do cô ấy cũng bình thường, chỗ nào cũng có. Ngoài ra cô ấy còn phải trả tiền thuê nhà và nhập hàng, mà phải đảm bảo hàng tháng không bị lỗ vốn còn là mục tiêu của cô ấy.

Thâm tâm Lâu Ninh hơi lay động, danh tiếng đối với cô không phải là vấn đề, còn mì phở bình dân, nếu ăn ngon thì sẽ có tiếng thôi. Về những hình thức phức tạp, cô không biết nhiều.

"Cảm ơn góp ý của hai người, tôi sẽ cân nhắc." Vì thế cô cười đáp: "Có lẽ lần sau hai người lại đến, tôi sẽ là trưởng nhóm mua hàng.”

Món mì trộn tương có đầy đủ nguyên liệu, cân nhắc đến khẩu vị của hai chàng trai. Mỗi phần gồm có bốn hoặc hai sợi mì, có thịt có rau, mỗi phần có giá 20 tệ.

Lâu Ninh có chút lo lắng, cô biết giá cả hàng hóa thời đại này qua nguyên chủ, nhưng cô lại tự mình ước lượng giá món ăn.

Kết quả là hai chàng trai ngạc nhiên: “Hai mươi tệ quá rẻ! Có thịt và trứng, một tô to như vậy, ở chỗ nào chứ ở khu phố điện ảnh thì bèo bọt lắm thì cũng phải 25 tệ!."

Hai người này cũng khá thành thật, không nghĩ nhiều, hơn nữa họ thấy Lâu Ninh xinh đẹp nên nói thôi.

"Thật sao?" Lâu Ninh cảm thấy nhẹ nhõm, "Hai mươi tệ thôi, tôi ở vùng hẻo lánh này. Các cậu tìm được đến đây cũng là cái duyên."

"Ừm ừm."

Bánh hỉ càng rẻ hơn, Một phần bốn cái có giá 10 tệ, thanh niên mừng thầm, như bắt được bảo bối! Quét mã QR để thanh toán, cầm bánh rồi rời đi, còn không quên quay lại chụp ảnh biển hiệu quán, lưu lại một tấm ảnh để làm kỉ niệm.

Sau khi tiễn hai khách hàng, mọi việc sau đó cũng không suôn sẻ như vậy. Quán ở nơi hẻo lánh, lại đang là mùa đông nên trong một thời gian không có khách nào đến.

Nhưng Lâu Ninh cũng không rảnh rỗi, cô ngồi xuống, sắp xếp lại hệ thống giao hàng.

Hôm nay trên hệ thống giao hàng luôn ở trạng thái "Đóng cửa", cô bấm mở cửa, đăng món mì trộn tương và bánh hỉ, rồi xóa một số sản phẩm do nguyên chủ đăng lên. Đến khi chỉ còn lại mười món, hệ thống nhắc nhở: "Không thể ít hơn"

Hình như trong cửa hàng ít nhất phải có mười sản phẩm, Lâu Ninh thở dài, đổi những sản phẩm khác thành "Hết hàng". Tạm thời, chỉ có hai trong số mười món trong hệ thống là còn hàng, có vẻ khá không đáng tin lắm, có chút tồi tàn.

Nhưng cô làm gì được đây? Không kịp làm nữa rồi. Hơn nữa, công việc kinh doanh trong cửa hàng lại bán chạy đến bất ngờ, tất cả những chiếc bánh ngọt cô làm suốt cả ngày đều đã bán hết.

Sau khi điều chỉnh lại và xây dựng thực đơn mới cho ngày hôm sau, Lâu Ninh đứng dậy dọn dẹp nhà bếp, một lúc sau cô nhận được thông báo từ hệ thống giao hàng.

Một phần mì tương đậu nành và một phần bánh hỉ, lưu ý rằng nước sốt ngọt hơn một chút, đặc biệt có người chạy vặt đến cửa hàng lấy.

Là Lưu Ngạn đặt hàng, lần đầu tiên anh ta tìm kiếm “Mạch Hương Quán” vẫn chưa mở cửa. Anh ta đi tìm một tiệm khác, gọi món mì hoành thánh tôm, con trai vẫn chưa hài lòng, anh ta bật điện thoại của mình lên cho con trai xem: Đúng thật là chưa mở cửa

Kết quả là Mạch Hương Quán vẫn đang mở cửa kinh doanh như thể đang nói đùa.

Lưu Ngạn và con trai nhìn nhau: "..."

Không còn cách nào khác, anh ta đành đặt một đơn hàng khác, rồi phát hiện ra rằng thực đơn chỉ có mười món mà tán món đã bán hết, chỉ còn lại một món ăn chính và một món ăn tráng miệng. Không còn lựa chọn nào khác, quán cách đó khá xa, nhân viên giao hàng không đến được.

Anh ta chửi thầm trong bụng, tìm thanh niên chạy vặt đặc biệt đi mua nó, boa thêm tám tệ trả công, đau lòng muốn chết.

Đạo diễn lớn cũng không sống ở núi Kim Sơn, ai còn trẻ mà không gặp khó khăn, nếu không vì giá cả thật sự khá rẻ, Lưu Ngạn cũng không muốn đặt hàng..

Thực sự không biết nên nói đứa con trai này là một đứa sành ăn hay là một đứa xảo trá nữa .