Chương 24: Chùa Trường Cát

Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi

Hàn Cẩm Thư đã tra đường qua ứng dụng bản đồ trên điện thoại, chùa Trường Cát ở Tây Sơn, cách trung tâm thành phố Ngân Hà gần 160 km, lái xe đến đó mất khoảng 2 tiếng.

7h30 sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đổ chuông rất đúng giờ.

Reng reng reng, reng reng reng… hàng loạt tiếng kêu réo không ngừng.

Rất ít người đến bệnh viện thẩm mỹ vào sáng sớm để tư vấn hoặc làm liệu trình nên Hàn Cẩm Thư thường phải 10 giờ mới đến văn phòng làm việc. Thời gian thức dậy hàng ngày của cô cơ bản cố định vào lúc 9 giờ.

7h30, cô vẫn đang ngủ say, căn bản không dậy nổi.

Giấc mơ ngọt ngào bị quấy nhiễu, Hàn Cẩm Thư phiền não nhíu mày, kéo cao chăn che đầu theo bản năng, tiếp tục chìm vào giấc mộng của mình, hoàn toàn quên mất buổi sáng phải đón bà cô đi lễ chùa.

Đồng hồ báo thức vang lên một lát rồi dừng lại, ít lâu sau lại tiếp tục vang lên.

Hàn Cẩm Thư thức dậy, máu nóng xông lên não, cáu kỉnh lẩm bẩm một câu chửi thề. Khi đồng hồ báo thức vang lên lần thứ N, rốt cuộc cô cũng thò cánh tay khỏi chăn, xòe năm ngón tay mò mẫm điện thoại ở tủ đầu giường.

Ngay trước khi cô có thể chạm vào điện thoại thì đồng hồ báo thức đáng ghét kia đột nhiên ngừng lại.

Tiếp theo là một giọng nói trầm thấp dễ nghe, âm điệu nhàn nhạt, không có sắc thái tình cảm, nói: “Từ đây lái xe đến nhà bố mẹ em nếu không kẹt xe thì mất khoảng 30 phút”.

Hàn Cẩm Thư: “Hử?”.

Hàn Cẩm Thư mơ hồ, còn chưa lấy lại tinh thần. Cô mơ mơ màng màng kéo chăn xuống, để lộ ra mái tóc rối còn hơn cỏ dại cùng đôi mắt lim dim ngái ngủ.

Người nói chuyện là Ngôn Độ.

Anh im lặng đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô, khuôn mặt lạnh lùng. Thấy cô nhìn mình, anh lại nói tiếp: “Tối hôm qua em đã hẹn với mẹ 8 rưỡi sẽ qua đón bà cô, nói cách khác, muộn nhất là 8 giờ chúng ta phải xuất phát”.

Hàn Cẩm Thư: “…”

Đinh!

Bộ não bị nghẽn vài giây đã hoạt động trở lại bình thường. Cuối cùng Hàn Cẩm Thư cũng nhớ ra chuyện hôm nay phải đưa bà cô đi Tây Sơn, chớp mắt đã ngồi bật dậy trên giường.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”, Cô ôm trán.

“7 giờ 48”. Ngôn Độ rũ mắt, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay trái: “Em còn 12 phút để rửa mặt và chuẩn bị”.

Không đợi Ngôn Độ nói xong, Hàn Cẩm Thư đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chạy vọt vào nhà vệ sinh.

Vừa đánh răng, cô vừa nghiến răng nghiến lợi oán giận: “Anh biết rõ thời gian gấp gáp mà sao không gọi em dậy?”.

Ngôn Độ nghiêng người dựa vào khung cửa, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn cô, nói: “Gọi rồi mà”.

Hàn Cẩm Thư “Phụt” một tiếng phun ra bọt nước trong miệng: “Ý em là sao anh không gọi sớm một chút”.

Ngôn Độ nói: “12 phút đủ để đánh răng rửa mặt và thay quần áo”.

“Làm ơn đi, em là con gái, sáng tối đều phải dưỡng da”. Hàn Cẩm Thư không nhịn được, trợn mắt lên trời, thuận tay cầm lấy dụng cụ dưỡng da trên bồn rửa mặt, vung tay về phía Ngôn Độ: “Gấp như vậy, em không chỉ không có thời gian trang điểm, mà thời gian dưỡng da cũng không đủ”.

Ngôn Độ khẽ nhướng mày: “Đồng hồ báo thức reo hơn 10 phút, em ngủ nướng không chịu dậy, giờ lại quay sang trách anh? Hàn đại tiểu thư, em có lý hơn chút được không?”.

Hàn Cẩm Thư tự biết đuối lý, yên lặng bỏ dụng cụ dưỡng da về chỗ cũ. Sau khi cấp tốc bôi lung tung một chút mỹ phẩm dưỡng da lên mặt, cô chạy như bay vào phòng thay đồ, tùy tiện lấy một chiếc áo dài tay và quần jean.

Tới phòng khách, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn ăn có một túi giấy đựng thực phẩm.

Hàn Cẩm Thư có chút nghi hoặc, cô nhớ rõ tối hôm qua trước lúc đi ngủ, trên bàn không có túi thực phẩm này, nó xuất hiện từ lúc nào, bên trong là cái gì?

Suy tư một lúc, Hàn Cẩm Thư đi đến bên bàn ăn, cầm túi lên xem.

Vừa định mở ra xem một chút, phía phòng ngủ truyền đến một giọng nói hỏi cô: “Em chuẩn bị xong rồi à?”.

Hàn Cẩm Thư vội vàng lên tiếng: “Ừ”.

“Vậy thì chuẩn bị xuất phát thôi”. Ngôn Độ thay xong quần áo đi ra, thấy Hàn Cẩm Thư cầm túi thực phẩm trên tay, anh nói: “Cầm túi đó đi”.

Hàn Cẩm Thư tò mò: “Đây là thứ gì?”.

“Bữa sáng cho em”. Ngôn Độ nói: “Hai quả trứng gà, một cái bánh hấp, còn có sữa đậu nành đen ép tươi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, nói: “Anh dậy lúc mấy giờ, lại còn có thời gian tự tay làm bữa sáng?”.

Ngôn Độ thay một đôi giày màu nhạt, thuận miệng trả lời cô: “6 giờ”.

Hàn Cẩm Thư nghẹn ngào: “Sao anh dậy sớm vậy?”.

Ngôn Độ nói: “Không ngủ được”.

“Không phải gần đây anh bị mất ngủ đấy chứ?”.

“Gần như vậy”. Ngôn Độ trả lời.

Trên thực tế, không phải Ngôn Độ mới mất ngủ gần đây. Anh vốn ngủ rất ít, chất lượng giấc ngủ cũng rất kém, mấy năm nay, vì có cô ở bên cạnh nên thỉnh thoảng anh mới có thể ngủ ngon giấc.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để có một giấc ngủ ngon chính là làm chuyện vợ chồng với cô.

Nếu không, giấc ngủ sẽ chỉ tồi tệ hơn.

Giống như đêm qua vậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ dịu dàng và yên tĩnh của cô, chỉ có trời mới biết anh đã phải vất vả để kìm nén ham muốn, nhẫn nhịn không chạm vào cô như thế nào.

Hàn Cẩm Thư đương nhiên không biết lúc này ông chồng mặt mày như tranh vẽ, thoạt nhìn lạnh lùng thấu xương như hàn ngọc trên núi cao này của mình đang nghĩ gì trong đầu.

Đúng lúc cô đang đói bụng.

Hàn Cẩm Thư mở túi ra lấy một miếng bánh hấp hình vuông, cắn một miếng. Bánh hấp được làm từ bột mì ít gluten, trộn lẫn với cà rốt nghiền mịn và ngô, xốp mềm ngọt thanh hợp khẩu vị, thật sự rất ngon.

Thức ăn ngon đã chữa lành chứng cáu kỉnh và buồn bã của việc dậy sớm. Hàn Cẩm Thư nhai ngấu nghiến phồng căng hai má, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó, hỏi anh: “Sao chỉ có phần của em, phần của anh đâu?”.

Một hạt cà rốt dính lên khóe miệng cô.

Ngôn Độ nhìn thấy vậy, ánh mắt hơi tối lại. Anh đáp: “Anh ăn rồi”, sau đó âm thầm ngoảnh mặt đi, cầm lấy chìa khóa xe treo cạnh cửa ra vào.

Anh khom lưng, thuận tay mở tủ giày màu đen bên cạnh.

Không gian bên trong tủ được ngăn cách rộng rãi bày biện gọn gàng các loại giày nữ, cao gót, đế bằng, đủ mọi màu sắc hình dáng khác nhau.

Ngôn Độ hỏi: “Hôm nay em đi đôi giày nào?”.

Hàn Cẩm Thư đang ăn bánh hấp suy nghĩ một chút, nói: “Hôm trước em mới mua một đôi giày màu lam, chưa đi lần nào, hôm nay đi nó vậy, đặt ở ô thứ tư bên trái của tầng bốn”.

Ngôn Độ nhìn đôi giày đó, sạch sẽ bóng loáng, hoàn toàn mới tinh.

Anh trầm mặc, nói: “Anh khuyên em không nên đi giày mới, đường núi không dễ đi, giày mới sẽ làm đau chân”.

“Trước đây e từng đi Tây Sơn chơi rồi, có cáp treo, hơn nữa đây là giày đế bằng, không sao đâu”.

Hàn Cẩm Thư vừa nói vừa đi tới lấy ra đôi giày đế bằng màu lam, đi vào ngắm nghía trái phải.

Kiểu dáng đơn giản, trang nhã lịch sự. Hơn nữa màu lam rất độc đáo, có thể nói là rất hợp với trang phục hôm nay của cô.

Ngắm nghía xong, Hàn Cẩm Thư hài lòng nhếch khóe miệng, trong lòng tự mãn tán thưởng trang phục của mình.

Sau đó, cô mở khóa cửa đi thằng vào thang máy, tiếp theo nhấn nút “Mở cửa”, chờ Ngôn Độ đi vào.

Ngôn Độ lại nhìn mặt Hàn Cẩm Thư, cô không hề phát hiện hạt cà rốt nhỏ còn dính ở khóe miệng, nhìn có chút lem nhem, cũng có chút buồn cười, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Anh thu hồi tầm mắt, trở tay đóng cửa lớn rồi đi vào thang máy.

Hàn Cẩm Thư nhấn sáng nút “B2” là tầng để xe, cửa thang máy từ từ khép lại, bắt đầu đi xuống.

Cả thang máy im lặng không một tiếng động, hai người không ai nói gì nữa.

Hàn Cẩm Thư lấy di động ra nhìn đồng hồ, 7 giờ 58 phút. Nghe nói người nào đó quản lý thời gian vô cùng nghiêm ngặt, chuẩn đến từng phút từng giây, thời gian rất vừa vặn. Sau đó, cô đăng nhập vào Wechat, tìm được ảnh đại diện hình bông hoa nhỏ của bà Bùi Uyển Từ, soạn một tin nhắn.

[Mẹ, con và Ngôn Độ xuất phát đây.]

Vừa mới gửi đi, cổ tay trái buông xuống bên người bỗng nhiên bị ai đó nắm chặt.

Hàn Cẩm Thư:?

Hàn Cẩm Thư khó hiểu quay đầu nhìn về phía Ngôn Độ. Khuôn mặt anh tỉnh bơ, góc mặt nghiêng tuyệt đẹp được l*иg dưới tầng ánh sáng mờ ảo, phản chiếu vẻ mê hoặc không thể diễn tả được.

Hàn Cẩm Thư không biết vì sao Ngôn Độ lại đột nhiên nắm tay cô.

Trong khoảnh khắc mấy giây cô chìm trong sững sờ và khó hiểu, người đàn ông bên cạnh lại có động tác mới.

Năm ngón tay anh hơi dùng sức kéo lại khiến cô không đứng vững, lảo đảo tiến lại gần anh hai bước. Sau đó, bàn tay kia của Ngôn Độ nắm lấy cằm cô.

Không hề có dấu hiệu báo trước. Ngôn Độ cúi đầu, hôn lên môi Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư bất ngờ, kinh ngạc mở to hai mắt.

Sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, bạo quân thình lình hôn nồng nhiệt, vừa nóng bỏng, lại vừa mãnh liệt, hôn đến mức khiến cô mụ mị.

Đến khi ngồi vào trong xe, hai chân Hàn Cẩm Thư vẫn mềm nhũn.

Mặt cô đỏ bừng, hô hấp không ổn định, miệng cũng hơi sưng lên. Quay đầu nhìn sang bên cạnh, sắc mặt người khởi xướng lại vô cùng thong dong và bình tĩnh.

Dáng vẻ quân tử như đóa hoa lạnh lùng cấm dục này khiến Hàn Cẩm Thư tức giận nghiến răng ken két.

Cô dùng mu bàn tay ra sức lau miệng, lên tiếng: “Sao anh lại vô duyên vô cớ hôn em?”.

Lông mày Ngôn Độ giãn ra, có thể thấy được tâm trạng của anh đang khá tốt. Anh lái xe, trả lời vu vơ: “Vừa rồi khóe miệng em dính bánh hấp, anh có lòng tốt lau giúp em thôi mà”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Lợi hại.

Quá lợi hại.

Khó mà tìm được người nào khác trên thế giới này tô điểm cho sự phát tiết và ham muốn của mình một cách đàng hoàng và trơ trẽn như anh.

Hàn Cẩm Thư bực bội cười ra tiếng, nói: “Vậy em có cần phải cảm ơn anh không, Ngôn Độ tiên sinh, anh tốt bụng như vậy mà?”.

Ngôn Độ lười biếng nhếch khóe miệng: “Vợ chồng với nhau, Hàn Cẩm Thư tiểu thư cũng không cần quá khách sáo”.



Trên đường về nhà bố mẹ Hàn Cẩm Thư, cô tức giận không thèm để ý đến Ngôn Độ, Ngôn Độ cũng không chủ động nói chuyện nữa, hai người im lặng suốt quãng đường đi. Khi đến nhà họ Hàn, bố mẹ Hàn và bà cô đã chờ sẵn ở cửa chính.

Bà cô được Ngôn Độ dìu lên xe, ngồi ở ghế sau. Sau khi bà cô đã ổn định chỗ ngồi, Ngôn Độ còn khom lưng thắt dây an toàn cho bà cụ.

Bà cô vốn có ấn tượng tốt đối với người cháu rể này, gia thế tốt, ngoại hình ưa nhìn, tuổi trẻ có triển vọng, khí chất xuất chúng. Bây giờ thấy anh còn thân thiết và hiểu chuyện như vậy, trong lòng lại càng thích.

“Đi Tây Sơn mất khoảng hai tiếng, còn có hơn nửa tiếng là đường núi”. Ngôn Độ dịu dàng nói: “Cẩm Thư bảo cháu chuẩn bị thuốc say xe cho bà, bà cần gì thì cứ nói với cháu”.

“Được, được, được”. Bà cô cười không khép miệng lại được, vỗ tay Ngôn Độ: “Cảm ơn cháu nhé Ngôn Độ”.

“Bà khách sáo rồi ạ”. Ngôn Độ thản nhiên nói: “Đây là chuyện mà cháu và Cẩm Thư nên làm”.

Vừa vẫy tay chào bố mẹ quay trở lại xe, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bà cô và Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư bỗng chốc ngẩn người.

Đúng vậy! Bà cô tuổi tác đã cao, phận làm con cháu nên chuẩn bị trước khi xuất phát.

Cô đã quên khuấy mất chuyện đó.

Còn Ngôn Độ, ông chồng hờ của cô không chỉ giúp cô bù đắp sơ suất mà còn đẩy hết công lao và thể diện về cho cô.

Sáng sớm mùa thu, ánh mặt trời dịu nhẹ, gió mát hiu hiu.

Ngôn Độ và bà cô nói chuyện xong, từ từ đứng thẳng dậy. Từng tia nắng mặt trời chiếu xuống bao phủ anh trong một mảnh ánh sáng trong veo. Làn da săn chắc, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sâu như biển, lạnh như ngọc, dáng vẻ đoan chính nghiêm túc.

Hàn Cẩm Thư nhìn bóng dáng của anh, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác khác thường.

Dường như cảm nhận được ánh mắt cô đang dõi theo mình, Ngôn Độ liếc mắt nhìn cô. Anh hỏi cô: “Sao vậy?”.

“Không có gì”. Hàn Cẩm Thư lắc đầu, chợt thu lại suy nghĩ ngồi vào trong xe.



Có nhiều giả thuyết về nguồn gốc của chùa Trường Cát, một ngôi chùa ngàn năm tuổi, trong đó có một giả thuyết phổ biến nhất là vào thời nhà Đường, Tây Sơn có một đợt hạn hán kéo dài ba năm, mùa màng thất bát, một vị cao tăng đắc đạo pháp hiệu Trường Cát đã tình cờ đến đây, vũ hóa đăng tiên ngay tại nơi này. Đêm đó, một trận mưa rào trút xuống. Sau lần đó, Tây Sơn đã trở thành một nơi phong cảnh tú lệ, đất đai phì nhiêu.

Người đời sau đều cho rằng tất cả những điều này là do tấm lòng bồ tát của cao tăng Trường Cát.

Vì cảm kích vị Phật sống nhân gian này, mọi người đã xây chùa và dựng bia cho ngài, từ đó về sau mới có ngôi chùa Trường Cát.

Tương truyền, chùa Trường Cát rất linh, được linh hồn của Trường Cát đại sư che chở. Hàng năm đều có vô số thiện nam tín nữ không ngại ngàn dặm xa xôi đặc biệt leo lên Tây Sơn cầu nhân duyên, cầu sức khỏe, cầu sự nghiệp, cầu học hành.

Lần này bà cô đi chùa Trường Cát chủ yếu là muốn cầu phúc cho cháu ngoại sắp đi thi đại học của bà, cầu nguyện cho đứa nhỏ có thể phát huy sở trường, thi được thành tích tốt.

Chùa Trường Cát nằm trên đỉnh núi Tây Sơn.

Ngôn Độ đậu xe ở bãi xe ngoài trời dưới chân núi, sau đó dẫn theo Hàn Cẩm Thư và bà cô ngồi cáp treo lên núi.

Tây Sơn vốn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng gần thành phố Ngân Hà. Từ chân núi lêи đỉиɦ núi, trên đường có rất nhiều điểm tham quan để du khách chụp hình. Từ dưới lên trên lần lượt là gò Kim Kê, đập Hàn Động, đỉnh Song Đà, chùa Trường Cát.

Ban đầu, họ định đi cáp treo thẳng đến chùa Trường Cát, ai ngờ khi mua vé, người bán vé nói với ba người, cáp treo từ đỉnh Song Đà đến chùa Trường Cát đang trong thời gian bảo trì, tạm thời không thể sử dụng. Cáp treo chỉ đến đỉnh Song Đà, từ đỉnh Song Đà đến cổng chùa Trường Cát ước chừng còn khoảng 2 km leo bậc đá, chỉ có thể đi bộ.

Biết chuyện này, Hàn Cẩm Thư lo cho bà cô đã lớn tuổi, đi đứng có thể không tiện, cô hỏi bà có muốn tiếp tục lên núi không hay quay về thành phố.

Bà cô xua tay, nói: “Lên núi đi, bà là đội viên của đội leo núi người cao tuổi ở Lan Giang đấy, đi có 2 km, chuyện nhỏ thôi mà”.

Tâm ý bà cô đã quyết, ba người mua vé ngồi cáp treo đến đỉnh Song Đà trước, sau đó đi men theo bậc đá lên núi, đi bộ tới chùa Trường Cát.

Bà cô không hổ là người của đội leo núi, chuẩn bị đầy đủ, mặc đồ thể thao dành cho người già, tay cầm gậy leo núi, chân đi giày leo núi, bước đi nhẹ nhàng như bay, leo liên tiếp mấy chục bậc thang mà không thở gấp.

Trên đường tình cờ gặp được mấy người đồng hương cùng tuổi ở Lan Giang, bà cô trò chuyện rất hứng khởi, cứ thế vô thức tiến về phía trước, bỏ lại cặp đôi thanh niên đi cùng họ ở phía sau.

Phía bên này.

Vầng trán Hàn Cẩm Thư mồ hôi chảy ròng ròng, cô cúi đầu cẩn thận leo lên bậc đá, thỉnh thoảng hít một hơi khí lạnh, lấy khăn giấy lau mồ hôi.

Ngôn Độ cố ý đi chậm lại, cất bước đi theo phía sau cô, một đường trầm mặc.

Đi tới chỗ nghỉ chân, Hàn Cẩm Thư rốt cuộc không chịu nổi được nữa, ngồi trong đình nghỉ mát xua tay, miệng nói: “Xin lỗi, em cần nghỉ ngơi một chút”.

Cách đó hai bước, Ngôn Độ rủ mi mắt nhìn cô. Giây sau, anh ngồi xổm xuống, đưa tay ra, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô.

Hàn Cẩm Thư bị hành động kỳ quặc của anh dọa cho giật mình: “Anh muốn làm gì?”.

Ngôn Độ im lặng không nói gì, giữ chặt cổ chân cô đang cố gắng giãy giụa, động tác nhẹ nhàng, cởi giày trên chân phải cô.

Hàn Cẩm Thư bị đau, khẽ kêu thành tiếng.

Một bàn chân trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài, gót chân phía sau mắt cá và khớp ngón chân cái đã xuất hiện những vết phồng rộp, vô cùng thê thảm.

Hàn Cẩm Thư trầm mặc, hỏi anh: “Sao anh biết chân em không thoải mái?”.

Ngôn Độ ngước mắt nhìn cô: “Bước khập khiễng, đi chậm như rùa, chỉ có người mù mới không nhìn ra”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ nói xong lại cúi đầu cẩn thận kiểm tra vết thương trên chân phải cô, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn hiếm thấy: “Buổi sáng anh đã nói với em rồi, giày mới sẽ làm đau chân, không thích hợp đi đường núi. Em lúc nào cũng không ngoan, không chịu nghe lời”.

Hàn Cẩm Thư cực kỳ xấu hổ, hai gò má cô hơi ửng hồng, ngập ngừng trả lời anh: “Em không biết sẽ gặp phải sự cố cáp treo bảo trì”.

Ngôn Độ không nói nên lời.

Vài giây sau, anh đi giày lại giúp cô, vẻ mặt lạnh lùng xoay người lại, đưa lưng về phía cô.

Hàn Cẩm Thư nhìn bóng lưng rộng lớn đẹp đẽ của bạo quân, cảm thấy hết sức khó hiểu: “Làm gì vậy?”.

Ngôn Độ nói: “Lên đây, anh cõng em”.