Lại một ngày mới bắt đầu, chim ca ríu rít, hoa nở tỏa hương, người trong Mãn Nguyệt Lâu bận rộn a bận rộn.
Lại 1 lần đi thăm các vị tỷ muội thì quay về Nguyệt Ảnh Lâu, ăn chút trái cây nghĩ ngơi, nằm trong vườn cây hưởng thụ ánh nắng ấm áp, từng làn gió thổi nhè nhẹ, tay gõ nhẹ lên chiếc trường kỷ đang nằm.
“Yến Nhi.”
“Vâng, Tiểu Thư.” Phi Yến một bên giúp nàng xoa bóp ngẩn đầu lên đáp.
Kỳ Nhi mở mắt hạnh ra, kéo nàng dậy ngối kế mình: “Không cần đâu, tỷ đâu có yếu ớt đến thế.”
“Không được, Tử Dương tiểu thư đã dặn hằng ngày đều phải xoa bóp toàn thân, nhất là chân và vai, tỷ xem đều sưng lên thế kia rồi.” Phi Yến nghiêm giọng nói.
“Được rồi tùy muội vậy, có nghe được thông tin nào từ chỗ Nam Cung gia hay không.” Kỳ Nhi nhắm mắt lại hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp điêu luyện của Phi Yến.
“ân! có nghe một chút, nghe nói là hai vị phu nhân kia rất tức giận náo loạn lên đến cả hoàng thượng, gà bay chó sủa cảnh tượng thật li kì.” Phi Yến cười tươi khi có người gặp họa, người ta gọi đây là chủ nào tớ nấy.
“Cứ để cho hắn giải quyết, được rồi muội không cẩn xoa nữa!….tỷ muốn ăn lệ chi viên*” Kỳ Nhi hết cách bảo nàng, đánh phải đòi ăn tiếp…
*trái vải
“Hảo, muội đi lấy ngay” Phi Yến buông tay cười chạy đi.
Kỳ Nhi nhìn trời!…tính thử một chút, xem ra giờ này cha mẹ cùng đại ca đại tẩu sắp đến rồi a. Thiên Sứ chắc cũng sắp về tới,..ai..vẫn là đi trêu chọc vị anh tuấn minh chủ kia giải sầu chút thôi, bởi vì các nam nhân kia không dám đến Nguyệt Ảnh Lâu, ban đầu đến thăm bệnh còn bị Kỳ Nhi chỉnh cho phải nước mắt chảy ngược, có oan phải nuốt vào bụng …v..v…thành ra chỉ còn các nữ nhân đến thôi.
Dùng bữa trưa cùng mọi người xong, chỉ mới đi dạo một lát mà trời đã tối đen, Kỳ Nhi quay về phòng ăn chút thức ăn nhẹ do Zổ tỷ của nàng mang đến, trò chuyện thêm một lát cùng với các tỷ muội thì bị “cưỡng ép” đi ngủ.
Mọi người thấy nàng đã tà tà ngủ say mới đi ra ngoài, Kỳ Nhi trở mình, tay đỡ lấy cái bụng đã to hơn cả nàng tránh làm kinh động đến con, gần đây đứa nhỏ cứ đạp hoài khiến nàng thấy rất khó chịu.
Tử Dương đã nói nàng là mang song thai nên phải cận thân gấp bội, bởi vậy nàng rất tích cực vận động a~, thường xuyên đi dạo chung quanh lâu đến thăm các tỷ muội nè.
Bất giác lại nghĩ đến hắn, không biết giở này Hiên Viên Hạo đang làm gì? tức giận hay đau thương, dù ở mặt nào thì nàng cũng thật muốn nhìn xem, nở nụ cười thõa mãn chìm vào giấc mộng đẹp.
…..
“Mọi chuyện đã chuẩn bị xong.”
“Tốt lắm đi thôi, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.”
“Đã rõ.”
Hơn chục bóng đen lao ra từ một ngôi nhà lớn, đi như bay trên nóc nhà hướng về Mãn Nguyệt Lâu thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành Thùy Thiên, khinh công tất cả rất cao chỉ thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
“Quả nhiên đúng như lời đồn, thanh lâu này đóng cửa rất sớm.”
“Theo ta.” Một bóng đen dẫn đầu đi về phía một tòa nhà nằm nơi bóng trăng chiếu vào, phía trước được đúc bằng bạch ngọc trong suốt, lát bằng đá cẩm thạch trắng, chủ nhân căn nhà giống như có tính khích phiến.
“Đã giải quyết xong những ảnh vệ.” năm bóng đen từ các phương lao ra chấp tay báo cáo.
“Làm tốt lắm,..Ảnh Song.” Hắc y nhân đi đầu ra lệnh.
Hắc y nhân đi thứ ba nhận được dấu hiệu của người đi đầu, đi lên trước vài bước lấy trong tay áo ra một ống trúc gỡ bỏ miếng vải trên đầu để lên bậc cửa, trong ống trúc tỏa ra một luồng khói trắng phiêu tán vào phòng.
Kỳ Nhi nằm trên giường nghe tiếng động nhỏ bên ngoài, hai mắt mong lung mở ra, hơi ngồi dậy nhìn ra phía cửa. — có trộm sao? không nghe thấy có tiếng người hít thở xung quanh, chậc! bên ngoài có ảnh vệ do Zổ tỷ phái đến mà, ngủ thôi.
Kỳ Nhi nghĩ vậy liền nằm lại ngủ tiếp, công lực của nàng đã tiêu hao hơn nữa do bị trúng độc, nửa còn lại lại mất thêm 3 phần cho việc bảo vệ thai nhi, tính ra nàng cũng chỉ như những người mới tập võ, không nghe thấy được nhiều tiếng động bên ngoài cũng phải.
“hửm!” trong căn phòng cách đó không xa Nguyệt Ảnh Lâu, một nữ nhân chỉ mặc trung y đơn giản từ trên giường ngồi dậy.
“Thảo nhi sao vậy.” Lãnh Ngân Phong mở mắt nhìn người đang mặc lại quần áo bên cạnh, hơi nằm nghiêng người tay chống đầu xem mỹ nhân.
“Có một đám người không biết sống chết mà thôi.” Độc Cô Thảo cười tươi như hoa như ngọc.
Nhưng Minh chủ của chúng ta đã đổ một trận mồ hôi lạnh toàn thân, khi nàng ấy cười như vậy chứng tỏ là sắp đại khai sát giới, hắn cũng nhận ra động tĩnh phát ra rất nhỏ từ chỗ của vị muội muội “đáng yêu” kia, định là sẽ nhẹ nhàng giải quyết không ngờ phu nhân hắn còn ra tay sớm hơn, nhìn phu nhân cầm kiếm nhẹ nhàng phi thân ra khỏi phòng, Minh chủ anh tuấn của chúng ta chỉ biết thở dài mặc quần áo rồi chạy theo.
Độc Cô Thảo còn chưa đi được hai bước đã nghe người kêu la cháy nhà, siết chặt thanh kiếm trong tay nàng tăng nhanh tốc độ đi về phía trước, khinh công nàng có cao cũng đâu thể chỉ hai ba bước là đến nơi.
Đáp xuống đất cảnh tượng trước mắt nàng là một mảnh đỏ rực, lửa cháy cao ngút trời, Nguyệt Ảnh Lâu như bị lửa bao vây, có vài ảnh vệ đang giao thủ cùng vài hắc y nhân.
Không nhiều lời, Độc Cô Thảo rút kiếm ra giải quyết đám người kia nhanh chóng, nhưng lửa chảy quá lớn căn bản không ai có thể vào được bên trong, những người ban đầu xông vào đều đã chạy ra, Độc Cô Thảo túm lấy một ảnh vệ hỏi: “Kỳ Nhi tiểu thư đâu.”
“Bẩm nhị thư kí, thuộc hạ cùng một vài người khác xông vào nhưng tìm không thấy.” Ảnh vệ run run nói.
Độc cô Thảo hai mắt tỏa ra sát khí nồng đậm như muốn hủy diệt những thứ xong quanh, tay nàng cầm kiếm chặt đến trắng bệnh, hàm răng cắn nát cánh môi dưới, ánh mắt thủy chung nhìn vào đám lửa kia — nếu nàng đến sớm hơn một chút, chỉ cần sớm hơn một chút…
Các người khác cũng đã chạy đến, nghe lại tình hình ai cũng mắt phượng mở to căm phẫn là không thể kể hết, Mộ Dung Tử Như siết chặt tay móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu, bắt buộc mình phải bình tĩnh mà phân tích.
Khoảng một canh giớ sau lửa được dập tắt, cũng may là không lan ra bên ngoài, Mộ Dung Tử Như ra hiệu cho tắt cả tỷ muội vào trong phòng nghị sự, nam nhân không được phép bước vào, tuy không hiểu dụng ý của Tử Như nhưng tất cả vẫn yên lặng chờ bên ngoài đại sảnh.
“Cua nàng tìm ra manh mối gì sao?” Tiểu Miêu là người không kịp chờ nhìn Tử Như hỏi trước.
Tử Như trầm mặt một lát, buông ra một câu khiến tất cả thất vọng: “Không có.”
“Chết tiệt.” Độc Cô Thảo tức giận vẫn còn, tùy tay bóp nát cái chén trà bằng ngọc trên bàn.
“Cho Thiên Cơ Các đều tra xem.” Lệ Phong ánh mắt ngày thường đã như vào đông nay lại băng giá có thể đóng băng người.
“Đã cho người đều tra, nhưng nhanh nhất cũng phải là sáng mai mới có tin tức.” Tử Như nhìn qua Độc Cô Thảo “Zổ, các ảnh vệ đã nói sao.”
“Tất cả đều bị một đám hắc y nhân võ công rất cao phục kích, khi tỉnh lại thì thấy một đám người đang bồng Kỳ Nhi chạy đi thuận tay còn châm lửa, hẳn là cản lại không cho chúng ta đuổi theo.” Độc Cô Thảo nói.
“Phi Yến và các nha hoàn khác thì sao.”
“Các nha hoàn khác đều bị gϊếŧ chết, Phi Yến bị trọng thương rất nặng đang được chữa trị, duy chỉ các ảnh vệ là bị đánh bất tỉnh.”
Tiểu Miêu suy nghĩ một chút rồi nói: “gần đây Tiểu Kỳ có đắc tội với ai hay không hoặc giả có người muốn chống đối Mãn Nguyệt Lâu nên ra tay với muội ấy.”
“Muội ấy cả tháng nay không ra khỏi nhà, dù có cũng chỉ là đi dạo, ta nghiêng về phía có người muốn dùng muội ấy trao đổi lợi ích với chúng ta nhiều hơn.” Tử Như xoay chén trà trong tay.
Tử Dương nãy giờ vẫn yên lặng nghe, nghe được Tử Như nói thế bèn nói: “tại sao lại chọn Kỳ Nhi mà không chọn muội hay Tiểu Miêu, Kỳ Nhi biết võ công sẽ phản kháng còn bọn ta thì không biết.”
Độc Cô Thảo lắc đầu giải thích: “Thứ nhất, Kỳ Nhi đang mang thai sẽ bị hạng chế hành động, nàng ấy dù muốn cũng không thể phản kháng vì sợ đứa nhỏ tổn thương, thứ hai trong tất cả các lâu, uyển, các, thì nơi của nàng ta tương đối vắng, ít người rất thuận tiện để ra tay.”
“Nhưng Kỳ Nhi bị bắt đi chẳng lẽ không phản kháng một chút, để lại một chút manh mối cho chúng ta.” Tiểu Miêu xoa cằm nhìn mọi người.
Tử Dương lắc đầu than: “Không phải không muốn, nàng ta bị hạ hóa công tán cùng nhuyễn cân tán, dù muốn cử động chút xíu cũng không được, khi nãy chạy tới tính cờ ngửi được mùi của hai loại dược đó.”
“Nhàn Vương.” Lệ Phong thình lình lên tiếng khiến cả đám đang đăm chiêu giật nảy lên.
“Hắn sẽ không ngu ngốc đắc tội chúng ta lúc này.” Tiểu Miêu xua tay.
Độc Cô Thảo gõ tay lên bàn: “Không hẳn, hắn có thể sẽ không nhưng còn một người sẽ dám làm, nhưng ta vẫn còn một điều thắc mắc chưa giải đáp.”
“Ý của nàng là, bọn chúng tìm đâu ra nhiều cao thủ như vậy.” Tiểu Miêu nhăn mặt trong đầu hiện lên tình cảnh xấu nhất.
“Nếu bọn chúng ngay từ đầu thật có nhiều cao thủ như thế sẽ không chịu im lặng đến bây giờ, đã nhanh chóng gϊếŧ vua đoạt ngôi rồi.”
Cả 5 người nhìn nhau đồng thanh nói ra bốn từ: “Có kẻ thứ ba.”