- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
- Chương 15: Tháng Ngày Hạnh Phúc…Kẻ Giả Mạo
Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
Chương 15: Tháng Ngày Hạnh Phúc…Kẻ Giả Mạo
Hai người đi đến chiều tà mới quay về nhà, vừa về tới thì thấy một nam tử cùng một cô nương đang ngồi trong đại sảnh, cô nương kia thanh tú mỹ lệ dáng người nhỏ nhắn nhưng sao gương mặt cô ta nhìn hơi quen nhỉ.
Bên cạnh là Tiểu Vy đang đứng châm trà thấy hai người liền tiến lên nói: “Gia, người này nói đã kiếm được người Gia cần tìm.”
Kỳ Nhi nhìn sang rõ ràng thấy hắn run lên một chút rồi lại trấn tĩnh như thường. Hiên Viên Hạo không nói gì chỉ gật đầu rồi đi lên ghế chủ vị ngồi xuống.
Kỳ Nhi nhìn quanh một chút cảm thấy chuyện không liên quan đến mình liền rời đi
“Ngươi là cổ vương Hạo Kỳ.” Nam tử đứng lên chấp tay với Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo gật đầu nhìn lướt qua nam tử chừng bốn mươi tuổi dáng gầy yếu, nhưng khí độ trầm ổn hẳn là người luyện võ, cô nương bên cạnh thanh tú, đôi mắt sáng ngời bên hông của nàng có đeo một quả cầu nhỏ khá bắt mắt.
Nam Tử thấy Hiên Viên Hạo nhìn vào nữ nhân liền tiến lên nói: “Cổ Vương người ngài muốn tìm chính là nàng ta.”
Hiên Viên Hạo nghe nam tử nói xong thì ngạc nhiên vô cùng ánh mắt vừa rời khỏi cô nương kia lại quay lại đánh giá tỉ mỉ thêm một lần nữa: Hắn chỉ phái Lục Minh đi tìm một người con gái tên Tiểu Kỳ, từng ở căn nhà trúc ở núi Phong Nhai còn tự mình vẽ lại một bức họa của nàng cho dễ tìm, nhưng nữ nhân trước mắt này thật sự là Tiểu Kỳ của hắn sao, tại sao hắn lại không có một chút cảm giác thân thuộc nào, hoàn toàn là một người xa lạ.
Cô nương tên Tiểu Kỳ kia ngẩn đầu lên nhìn Hiên Viên Hạo ánh mắt tha thiết lại mang một chút bị thương.
“Có chứng cứ gì?” Hiên Viên Hạo nâng lên chén trà uống một ngụm, nói.
“Điều kiện của nàng ta hoàn toàn phù hợp, gương mặt giống y chan trong bức vẽ, tuổi cũng vừa đúng cũng đã từng ở trong căn nhà tre tại Phong Nhai.” Nam tử gương mặt lấy lòng kéo cô nương kia đến trước mặt Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo nhíu mày tỏ vẻ chán ghét hắn không thích người trung nguyên đến gần mình: “Cởϊ áσ ra.”
Một câu nói khiến cho cả nam tử lẫn cô nương kia đều kinh hãi, nhưng nam tử trấn định lại rất nhanh gương mặt cười hèn mọn nói: “Cô Vương ngài xem nơi đây là đại sảnh, dù ngài có ưng ý thì cũng đừng làm Tiểu Kỳ xấu hổ….”
Không cho nam tử nói hết Hiên Viên Hạo lạnh lùng lên tiếng: “Cởi ra.” Tiếng nói âm hàn khiến người rét run.
Nam tử cho cô nương kia một cái liếc mắt, lui về phía sau một đoạn xoay người lại đưa lưng về phía bọn họ, cô nương kia e thẹn nhìn Hiên Viên Hạo gương mặt ửng hồng mỹ lệ chận rãi đưa tay lên cởi đai lưng rồi đến áo ngoài, áo trong xuống.
Hiên Viên Hạo từ đầu đến cuối chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta không một tia biểu tình nào khác, cái hắn muốn xem là trên vai trái của nàng có một cái bớt màu xanh hay không.
Nhưng ngay khi cái áo tuột khỏi vai Hiên Viên Hạo nhíu mày nhìn kĩ vai nàng, thì trong chớp mắt cô nương kia tỏa ra sát khí mãnh liệt nhanh như chớp chụp lấy quả cầu bên hông bốp mạnh rồi ném về phía Hiên Viên Hạo, gương mặt thanh tú biến thành quỷ dạ xoa.
Khoảng cách quá gần hơn nữa tâm trí Hiên Viên Hạo đều tập trung muốn xem cái bớt trên vai nàng nên không hề có phòng bị, bột phấn trong quả cầu toàn bộ đều rơi thẳng vào người hắn, nhưng cũng trong cái chớp mắt đó Hiên Viên Hạo vun tay tung ra một chưởng đánh thẳng vào ngực nữ nhân, nàng văng xa ra ba thước phun ra một ngụm máu lớn rời tuyệt khí.
Nam tử nghe tiếng nổ nhỏ biết là nữ nhân đã hành động liền nhanh tay huy kiếm về Hiên Viên Hạo, Hien Viên Hạo vun tay trái cản kiếm tay phải vận kình lực đánh thẳng vào thiên linh cái của nam nhân, nam nhân bị đánh văng ra lại xoay người ném ám khí về phái Hiên Viên Hạo.
Sau hai lần vận nội lực độc tố của bột phấn đã lan tràn toàn bộ kinh mạch khiến hắn lảo đảo ngã xuống ghế, cũng vì vậy ám khi thay vì nhắm thẳng vào tim và giữa chán lại trúng vào vai và vách tường phía sau, trong cái rủi vẫn có cái may.
Tứ Nương đang định đi hỏi Hiên Viên Hạo về số vải dóc mới chuyển đến thì nghe tiếng nổ nhỏ, lập tức phi thân vào đại sảnh nhìn thấy chính là hai cổ thi thể nằm trên sàn xung quanh là thi thể của các nha hoàn, mà chủ tử của nàng đang bị thương ngồi trên ghế: “Gia ngài không sao chứ.”
“Người đâu, người đâu..” Tứ Nương hét to lên.
Bọn hộ vệ nghe thấy tiếng liền nhanh nhẹn chạy tới, Tiểu Vy thấy vậy lập tức chạy đi báo cho Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi sau khi rời khỏi đại sảnh thì nhàn nhã đi dạo vòng vòng trong hoa viên, xung quanh có hoa có bướm ánh trăng nhè nhẹ, dạo xong vài vòng Kỳ Nhi đang định trở về phòng thì.
“Tẩu tẩu đang làm gì vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu từ phía sau truyền tới.
Kỳ Nhi quay lại thấy Tuyệt Lâm cùng một nha hoàn đang đi tới chỗ nàng: “Chỉ là đi dạo thôi, còn muội.” Kỳ Nhi lắc đầu ánh mắt bị thu hút bởi một đóa hoa màu xanh, nàng cuối xuống nâng nó lên một hương thơm dịu nhẹ tràn vào trong mũi.
“Thì ra là sống được này.” Tuyệt Lâm cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng đưa tay nâng lên một đóa hoa khác.
“Nó là Mạn Liên sao.” Kỳ Nhi quay sang nhìn Tuyệt Lâm thấy nàng cũng đang nhìn mình.
“Tẩu tẩu nơi này ban đêm sẽ có côn trùng chúng ta vào phòng nói tiếp, muội kể cho tỷ nghe truyền thuyết về nó.” Tuyệt Lâm đứng vậy kéo tay nàng đi.
Hai người đang định bước vào phòng thí có tiếng bước chân chạy gấp tới: Kỳ Nhi than khổ hôm nay là ngày kị với cái phòng hay sao mà cứ muốn bước vào phòng là có người tìm nàng.
Tiếng bước chân gấp gáp người chạy tới là Tiểu Vy hình như nhìn thấy hai người thì khẩn cấp hô to: “Phu nhân, gia gặp chuyện rồi.”
Kỳ Nhi đưa tay đỡ lấy nàng vuốt lưng cho thuận khí: “Hạo Kỳ thế nào?”
Tiểu Vy bắt lấy tay nàng hít sâu một hơi nói: “Gia bị hai người vừa đến ám toán, được Tứ Nương và vài nha định đưa vào thư phòng rồi…”
Buông nàng ra Kỳ Nhi chạy như bay đến thư phòng, phía sau Tuyệt Lâm cũng nhăn mày nhíu mặt chạy theo.
Đẩy cửa thư phòng ra bên trong đã có không ít người đang đứng, Hiên Viên Hạo nằm trên trường kỹ gương mặt xám đen hiển nhiên là trúng độc, bên cạnh là Tứ Nương và đại phu đang ngồi bắt mạch.
Mọi người thấy Kỳ Nhi vào liền hành lễ: “Phu nhân.” Kỳ Nhi chỉ gật đầu cùng mọi người rồi đi đến ngồi xuống giường nhìn chăm chú gười chỉ mới cùng nàng từ trên núi về chưa được một canh giờ.
“Đại phu mạch như thế nào?” Kỳ Nhi đưa tay kéo chăn lại cho Hiên Viên Hạo.
“Phu nhân thứ lỗi lão phu học nghệ không tinh, không tìm ra đây là loại độc gì!” Đại phu chấp tay đứng vậy cáo từ.
“Tứ Nương ngươi lấy cho ta một chậu nước ấm đi, mọi người cũng ra ngoài hết đi.” Kỳ Nhi quay sang cười nhìn Tứ Nương, nàng muốn tự mình kiểm tra.
Đợi mọi người đi rồi nàng kéo tấm chăn ra bắt đầu kiếm tra cổ và ngực của hắn tất cả đều bình thường không có gì cả, nhưng khi nàng kiểm tra tay thì các móng đều là màu đen và bắt đầu rỉ máu, khi nàng ngẩn đầu lên thì bắt gặp đôi mắt của hắn cũng đang chảy máu.
Nàng đưa tay bắt mạch cho hắn khi huyết hỗn loạn mạch lúc có lúc không, mặt hắn càng ngày càng đen lại, Kỳ Nhi đang định kiểm tra miệng hắn thì cửa bị đẩy vào là Tứ Nương.
“Phu nhân nước nóng đây, Phu nhân đừng lo lắng chúng ta có thể cho người đi tìm Y Tiên Lăng Diệc Thần.” Tứ Nương đặt chậu nước bên chiếc bàn cạnh giường Tứ Nương nhẹ giọng an ủi.
Y Tiên Lăng Diệc Thần…Y Tiên….đúng rồi tại sao nàng lại không nghĩ ra cơ chứ nàng có thể gửi thư về nhờ tỷ muội tìm giúp, Kỳ Nhi đứng vậy quay qua Tứ Nương: “Tứ Nương lấy cho ta một bộ y châm.” Việc nàng cần làm bây giờ là giữ cho độc tính không được phát tác ra thêm nữa.
Tứ Nương nghe xong nhanh nhẹn chạy ra ngoài không bao lâu đã mang một bao châm gần ba mươi đưa cho Kỳ Nhi: “Phu Nhân châm đây.”
Kỳ Nhi nhận lấy bảo nàng ra ngoài và dặn mọi người ai cũng không được vào trong này, trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn, Kỳ Nhi mở bao châm ra bên trong có các loại châm dài, ngắn, lớn, nhỏ khác nhau, rút ra một cây tương đối dài mảnh châm vào ngay huyệt bách hội của Hiên Viên Hạo.
Cứ châm như vậy qua hơn nửa canh giờ, mọi người đa phần đã tập trung hết ngoài cửa phòng lo lắng nhìn chằm chằm vào trong.
“Tẩu tẩu đã trong đó hơn nửa canh giờ rồi.” Tuyệt Lâm lo lắng đi qua đi lại.
“Tiểu thư yên tâm đi, phu nhân làm vậy hẳn là có nguyên nhân mà.” Tiểu Vy hai tay nắm chặt lấy nhau cũng lo lắng không kém.
“Phu nhân chắc chắn sẽ cứu được Gia.” Tứ Nương tiến lên vỗ vai hai nha đầu đang lo lắng đi qua đi lại làm nàng cũng chóng mặt.
Kỳ Nhi bên trong cũng chả khá hơn bọn họ, mồ hôi đã thấm ướt áo của nàng trên đầu, vai, tay, ngực của Hiên Viên Hạo đã đầy các kim châm.
“Được một phần ba rồi, bắt đầu từ giây phút này mới là giai đoạn quan trọng nhất.” Kỳ Nhi nhẹ nhàng thu lại số châm trên người Hiên Viên Hạo rút hai cây bạch trâm trên đầu, khẽ dùng nội lực xoay phần đuôi trâm, trên đầu trâm xuất hiện một khe hở bên trong là những cây châm mảnh như tóc, dài bằng một bàn tay người có ánh kim lấp lánh.
Kỳ Nhi rút ra bện trong một cây, cây châm khi nhìn đơn độc càng mảnh hơn nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy xung quanh tỏa ra ánh kim nhạt, nàng tay vận nội lực làm cho kim châm nóng lên phải giữ ở nhiệt độ như thế đến khi châm vào mới được thả ra.
Cầm Kim châm trong tay Kỳ Nhi đầu đầy mồ hôi gương mặt đã bắt đầu trắng bệch khẽ mỉm cười nhìn Hiên Viên Hạo: “Phu nhân của huynh không có tài diệu thủ hồi xuân như Triệu Tiểu Xuân, cũng không thể giống Mộc Lăng cướp đoạt người từ tay Diêm Vương, lại càng không thể giống lục chủ tử Lâm Tề Dược Vương gật đầu Diêm Vương không dám giữ….”
Kỳ Nhi châm vào huyệt thần đình, lại rút ra thêm hai cây nữa làm nóng rồi châm vào huyệt thái dương và nhĩ môn: ” Nhưng ta dám bảo đảm có ta ở đây Diêm Vương hay ngọc hoàng đại đế cũngđừng hòng mang huynh đi.”
Qua hơn một canh giờ nữa bên ngoài đã sốt sắn đến muốn tông cửa vào, Kỳ Nhi lại thông thả thu châm về bạch trâm, gương mặt nàng đã trắng bệch không còn chút máu đã hao tổn bảy phần nội lực nàng chỉ còn có thể yếu ớt nói: “Tứ Tương… Tiểu… Vy.”
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cao thủ như Tứ Tương nghe thấy, nàng vẫn luôn chăm chú xem động tĩnh trong phòng vừa nghe phu nhân gọi liền lập tức xông vào: “Phu nhân có chuyện gì,…người làm sao vậy.”
“Ta không…sao.” Kỳ Nhi mỉm cười với Tứ Nương nhưng nụ cười của nàng khó coi vô cùng, rồi thấy Tiểu Vy chạy vào nàng đưa tay vẫy vẫy kêu nha đầu kia lại: “Tiểu Vy đỡ ta về phòng, Tứ Nương cho Hạo Kỳ uống cái hai viên thuốc này, chăm sóc cho cẩn thận.”
“Vâng phu nhân.” Tứ Nương là người đã kinh qua nhiều chuyện nên nếu phu nhân đã không muốn nói nàng thân tôi tớ cũng thể ép hỏi.
Kỳ Nhi được Tiểu Vy đỡ về phòng nàng cũng không nằm xuống mà kêu Tiểu Vy đỡ nàng đến bàn trà đem giấy bút ra, nàng biết một phong thư ghi rõ tình trạng của Hiên Viên Hạo hỏi luôn tình trạng của ca ca và hỏi thăm Lệ Phong tỷ đã đều tra như thế nào.
Kỳ Nhi viết xong tự tay mình buộc vào chân của Tiểu Vũ dặn dò “hâm dọa” nó một trận xong thì trở về giường nằm xuống, nàng cần phải tịnh dưỡng càng nhiều càng tốt Ngân Kim Lộ chỉ có thể bảo trụ kinh mạch hắn trong một trăm ngày, việc truy tìm tin tức của Y Tiên cũng không phải dễ.
* * *
Qua hơn năm ngày sau nàng cuối cùng cũng nhân được thư do Tiểu Vũ đem về: Khi mở thư ra thứ làm nàng kinh ngạc không phải là phương thuốc giải độc nàng trong thư mà là người viết đơn thuốc này chính là đệ tử của Y Tiên Lăng Diệc Thần Tử Dương muội muội của nàng…ha ha ý trời ý trời mà các tỷ muội của nàng xuyên hết rồi hơn nữa ai cũng danh chấn giang hồ.
Trong thư viết là chỉ cần tìm đủ vị thuốc chia làm ba lần cho người trúng Hắc Diện Độc uống sẽ khỏi hoàn toàn, thì ra là Hắc Diện Độc à, trong thư viết Tử Dương sẽ thay nàng tìm các dược liệu còn lại riêng Hàn Liên Thảo phải do nàng tự lấy vì nàng ta cũng không có cách nào lấy được.
Hàn Liên Thảo toàn thân một màu đen, hoa đen nhưng nhụy lại màu trắng, thân mềm dẻo gai mộc đầy thân nhựa của nó cũng là kịch độc, Hàn Liên Thảo sống trong Hàn Đàm tại phía bắc Miêu Cương bên dưới vực Đoạn Trường.
Hàn Đàm lạnh thấy xương, cả cái Hàn Đàm đều là màu đen sâu không biết đáy, vì chưa ai dám xuống đó, tuy bên dưới có Hàn Liên Thảo là dược quý hiếm nhưng cũng không ai muốn mạo hiểm tính mạng của mình.
Tử Dương đưa cho nàng Viêm Liệt dược để chống hàn chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, và thuốc mỡ bôi toàn thân để hạn chế độc của nhựa Hàn Liên, nàng viết thêm một lá thư gửi cho Tử Dương: Muội cứ tìm dược, khi nào tìm đủ hãy đưa cho Tiểu Vũ nó sẽ biết tìm tỷ ở đâu, tỷ sẽ xuất phát đi Hàn Đàm cám ơn dược của muội…
…
Sắc mặt của hắn đã không còn tái đen như trước nữa, nhờ Kim Ngân Lộ mà Hiên Viên Hạo đã khá hơn rất nhiều, sau lần thi châm đó hắn cũng thanh tỉnh đôi ba phần chỉ là cặp mắt không thể nhìn thấy nữa.
Kỳ Nhi bước vào phòng tay cầm một ít cháo thịt bằm do nàng nấu đem đến bên giường: “Huynh đã khỏe hơn chưa ăn chút cháo đi, ba ngày sau chúng ta đi Hàn Đàm tìm Hàn Liên Thảo.”
“uk, cám ơn nàng.” Hiên Viên Hạo đón lấy chén cháo nàng đưa qua tự cầm lấy ăn.
Kỳ Nhi thấy hắn ăn mà cũng vất vả như vậy liền đoạt lại chén cháo trong tay hắn: “đưa đây huynh ăn như vậy đến khi nào mới xong.” Kỳ Nhi múc một muỗng thổi nguội đưa qua cho hắn.
Hiên Viên Hạo cũng không phản đối ăn hết chén cháo cầm lấy khăn tay nàng đưa lau miệng xing mới hỏi: “Khi nào xuất phát.”
“Ba ngày sau.” Kỳ Nhi thu dọn chén bát bước ra ngoài.
“Tứ Nương.” Hiên Viên Hạo ngồi trên giường hướng ra cửa gọi.
“Gia có gì phân phó.” Tứ Nương từ ngoài bước vào đến trước giường.
“Ta phải rời khỏi một thời gian, mọi chuyện sẽ giao lại cho ngươi.” Hiên Viên Hạo lạnh lùng nói, rút ra một con ấn của người thay quyền đưa cho Tứ Nương.
Tứ Nương cung kính nhận lấy quỳ xuống đáp: “Vâng, Gia yên tâm Tứ Nương không để ngài thất vọng.”
Tứ Nương nói xong đứng vậy bước ra ngoài chưa được bao lâu thì Kỳ Nhi đã đi vào phòng tay cầm theo một đĩa hoa quả do chính tay nàng ốp lạnh: “Huynh xem…à huynh ăn thử coi ngon không.”
Gương mặt lạnh lùng khi nãy nhìn Tứ Nương đã thay bằng nụ cười ấm áp ôn nhu: “Ta không sao nàng không cần kiêng kị như vậy.”
“Ân, huynh mau ăn thử xem.” Vừa nói vừa đứt một miếng lê vào miệng hắn.
“Rất ngọt.” Hiên Viên Hạo mỉm cười đưa tay sang ôm lấy eo Kỳ Nhi.
“Đừng nháo, mau nghĩ ngơi đi ba ngày sau phải lên đường rồi.” Kỳ Nhi cười cũng không đẩy bàn tay hắn ra chỉ đánh khẽ.
Hai người trò chuyện thêm một lát Kỳ Nhi liền một khuyên hai dọa hắn mới chịu ngoan ngoãn mà nằm ngủ, nàng cũng không có việc gì bèn đi ra ngoài dạo, phía sau Tuyệt Vũ Lâu có một dãy đất trống nàng trồng một ít thảo dược, nên định ra đó hái vài cây đem vào sắc cho Hiên Viên Hạo uống xem có khá hơn chút nào không.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
- Chương 15: Tháng Ngày Hạnh Phúc…Kẻ Giả Mạo