Chương 6-2

Nụ hoa mẫn cảm bị tiếp xúc khıêυ khí©h như vậy, khiến cho nàng thở gấp liên tục, thắt lưng cũng nhịn không được nữa nhẹ lay động, hùa theo hắn.

Du͙© vọиɠ của hắn bị đóa hoa non mịn lại ấm áp của nàng ma sát nhè nhẹ, còn có mật hoa ngọt ngào lây dính, sáng lấp lánh.

Hắn thấy mình rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, hắn nhất định phải lập tức đi vào nàng.

"Tam vương gia, sắp đến phủ Vương gia."

Tiếng dặn dò của phu xe truyền đến cắt đứt một khắc nóng bỏng này, Quan Nghênh Hạ cùng Lý Lan Ngọc hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hổn hển để lộ ra bọn họ đang bị lửa tình nhiệt liệt thiêu đốt.

" Mặc kệ hắn, dù sao bổn vương nói bọn họ không đi vào là được rồi."

"Không cần ở trong này." Cơ thể mềm mại của nàng dựa vào hắn, vô lực cầu xin hắn.

"Nhưng mà..." Hắn cũng đã sắp bùng nổ rồi.

Vì sao? Vì sao những nữ nhân khác tùy thời tùy chỗ hắn muốn là có thể được, còn không muốn cũng có được, nhưng mỗi lần cùng nữ nhân này thân mật đều xảy ra việc ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ hắn nhất định sẽ không dễ dàng có thể có được nàng?

Nhưng vào lúc này, xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền tới một tiếng cung kính.

"Tam vương gia, đã đến."

Lan Ngọc hiện tại rất không muốn dừng lại, bởi vì hắn rất sợ nàng sẽ lại phản kháng hắn, sau đó hắn sẽ không làm được giai đoạn cuối cùng.

Nhìn thấy trên mặt hắn không nguyện ý, Quan Nghênh Hạ không khỏi đỏ bừng

mặt. Nàng đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, hơn nữa du͙© vọиɠ trong cơ thể nàng cũng khát vọng được thỏa mãn.

"Chúng ta đi vào trong phòng đi..."

Nàng thẹn thùng nói cũng còn chưa nói hết, hắn đã kéo áo choàng lên, bọc lấy nàng, sau đó không nói hai lời nhảy xuống xe hướng trong phòng đi đến.

Nhìn thấy Tam vương gia hồi phủ, đương nhiên sẽ có một đống hạ nhân vội vàng đuổi theo chờ hầu hạ, hơn nữa nhìn cảnh tượng Tam vương gia vội vàng, trong lòng ôm một nữ nhân, chẳng lẽ là Quan cô nương?

Lý Lan Ngọc đặt Quan Nghênh Hạ ở trên mặt giường lớn ấm áp, sau đó phóng đi đóng cửa.

"Tam vương gia..."

"Cút!"

" Dạ " vài hạ nhân ở cửa chờ hầu hạ bị cửa đóng thật mạnh, cái mũi thiếu chút nữa bị đυ.ng vào.

Lý Lan Ngọc quay đầu nhìn Quan Nghênh Hạ trên giường chỉ bọc áo choàng, da thịt tuyết trắng không tì vết không bị che lại, khuôn mặt thẹn thùng càng làm cho nàng thoạt nhìn kiều diễm không gì sánh được.

Hắn lại bổ nhào lên người của nàng, vươn tay kéo áo choàng, tiếp tục tình cảm mãnh liệt vẫn chưa xong.

"A... A... Không cần... Ta không được rồi..."

Trên mặt giường lớn xa hoa lớn như vậy chỉ thấy một nam tử cường tráng đang đè lên trên một người nữ nhân mềm mại tuyết trắng, tóc đen đã muốn rối tung xõa xuống làm cho hắn thoạt nhìn giống như là Satan tà ác vậy, mà nữ nhân rêи ɾỉ ở dưới thân hắn, là con mồi xinh đẹp hắn bắt được.

Một khi đã đột phá giai đoạn khó khăn nhất, hắn đương nhiên sẽ tận tình làm cho hai người có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ cá nước giao hoan.

Rốt cục đã có được nàng, Lý Lan Ngọc giống như dã thú khát vọng đã lâu đòi hỏi không thể khống chế, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó tin.

Giống như là lần đầu tiên mình nếm được mùi vị nữ nhân, giống như lần đầu tiên mình hưởng thụ được cái gì gọi là tâm linh hợp nhất nam nữ chi hoan, làm cho hắn muốn ngừng mà không được, thầm nghĩ vẫn chôn ở trong cơ thể ngọt ngào ấm áp của Nghênh Hạ.

"A... Chậm một chút..." Nàng há miệng thở dốc, cảm giác được mình sắp không thể hô hấp được.

Hắn cuồng dã rút ra đưa vào, tận tình hưởng thụ cơ thể ngọt ngào của nữ tử trong ngực, môi tham lam mυ"ŧ lấy nụ hoa nho nhỏ của nàng.

Hai nơi bị công kích như vậy làm cả người Nghênh Hạ bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bao vây, không ngừng đẩy lên trên, giống như là muốn đẩy nàng lên Thiên đường vậy.

"A... Tam vương gia... tôi thật sự không được rồi... Anh tạm tha cho tôi đi..."

Nghe được nàng đáng thương cầu xin, hắn không khỏi mềm lòng, dù sao nàng vẫn là lần đầu tiên, không có khả năng hoàn toàn thừa nhận du͙© vọиɠ của hắn.

Hắn nắm eo của nàng, một lần cuối cùng gia tốc co rút, một lần nữa đem hai người lêи đỉиɦ cao trào.

"A!" Nàng vong tình thét chói tai, bên tai cũng nghe được hắn phát ra gầm nhẹ giống như dã thú gầm, sau đó một trận co rút, hoa huy*t non nớt của nàng nhanh chóng bị lửa nóng tràn ngập.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, tiếng hô hấp của hai người quấn quanh cùng một chỗ, nghe qua có chút cảm giác dâʍ đãиɠ, nhưng đồng thời cũng có loại hạnh phúc thỏa mãn.

"Trở lại bên người bổn vương không phải rất tốt sao?" Khẩu khí Lý Lan Ngọc giống như là một con sư tử vừa được ăn no, tay gắt gao ôm nàng không chịu thả ra, cơ thể lại thoải mái không muốn di chuyển.

Từ lúc ở trên xe ngựa bị hắn khơi lên tìиɧ ɖu͙©, nàng ngay cả mình như thế nào bị ôm đến trên giường lớn đều không nhớ rõ, chỉ biết mình toàn thân đau nhức.

"Bổn vương rất vui vì nàng vẫn còn nguyên vẹn, tuy rằng bổn vương không biết vì sao nàng cố ý muốn làm bổn vương hiểu lầm ràng nàng có rất nhiều kinh nghiệm, nhất là cùng cái gì Thánh..."

"Thật vui vìTam vương gia người đã hài lòng." Nàng nằm ở trên giường không muốn nhìn hắn, bởi vì nàng cảm giác mình thật nhục nhã, cư nhiên lại kêu lớn tiếng như vậy, càng khiến nàng không chịu được là, nàng lại đạt đến cao trào trước nay chưa có —— nếu kɧoáı ©ảʍ vui thích như vậy không phải cao trào..., nàng không biết khi mình trải qua đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ thật sự có thể ngất đi hay không?

Bí mật nhỏ này vẫn là ngoan ngoãn tồn tại trong lòng của mình là tốt rồi, không cần nói ra.

"Nàng nói gì đi! Vì sao không nói lời nào?"

"Tôi mệt chết đi được."

" Thật sao? Vừa rồi nàng không có mất sức."

Quan Nghênh Hạ đột nhiên lật người, một đôi mắt to hung tợn trừng lên, một tay chống cằm, Lý Lan Ngọc nghiêng người nhìn nàng. Tuy rằng rất chán ghét cá tính khó ưa kia, nhưng không thể phủ nhận, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, đều bị sắc đẹp mĩ lệ của hắn khiến cho mê hoặc, rồi kìm lòng không được đỏ mặt.